Vạn Lam Hinh chăm sóc Vạn Thiên Long, Trương Hùng thì lúc nào cũng ở bên cạnh bảo vệ, kiên quyết không để cho Vạn Thiên Long gặp nạn thêm lần nào nữa.
Mạnh Hà Lương đến thăm Vạn Thiên Long và thấy trạng thái của ông ta thì cũng chỉ an ủi vài câu có lệ, sau đó Liệt Phong sắp xếp dẫn bọn họ đến một nơi yên tĩnh chờ Dương Ân đến.
Vạn Lam Hinh không biết Liệt Tử Anh đã nói chuyện với Mạnh Hà Lương, nếu không cô ta nhất định sẽ ngăn cản chuyện này.
….
Bên trong thạch thất có ba người đang ngồi thiền là Dương Ân, Khỉ Gầy và Vương Cửu Trọng. Hơi thở của ba người cũng không giống nhau.
Hơi thở của Dương Ân nồng đậm, sinh cơ mãnh liệt như chồi cây muốn mọc, đang trong thời kỳ trưởng thành, không gì cản nổi.
Khỉ Gầy bị thương nặng, nhưng được địa linh tuyền giúp đỡ thì vết thương đã kết vảy nhanh chóng. Máu cũng được bổ sung, sức lực ra tăng, trạng thái khôi phục cực nhanh.
Còn Vương Cửu Trọng thì đang ngưng thần tĩnh khí, lại tiến vào trạng thái gọi là tản công, tất cả lực lượng như đang mất đi, giống người sắp chết, không còn sự bá đạo như hồi ở trong hố máu nữa.
Bọn họ mỗi người ngồi một góc, Tiểu Man thì yên tĩnh chờ bên ngoài.
Ánh mắt cô ta gắn chặt vào Dương Ân, đôi mắt xinh đẹp chan chứa tình ý sâu đậm. Cô ta thầm nghĩ: “Thiếu gia đẹp trai quá!”
Chính vào lúc này, Liệt Tử Anh ngồi chiến kị dẫn đầu cùng Hứa Tử Dương và nhiều lính gác ngục khác xông vào phía thạch thất.
Hứa Tử Dương đã bị Vạn Lam Hinh dạy dỗ, răng cửa còn bay đi độ vài cái, còn bị tước chức đội trưởng, suýt thì bị ném cho sói ăn, may là còn thoát được. Liệt Tử Anh bảo gã đến đây, lại còn cho gã làm đội trưởng khu 8 nữa chứ, đúng là thời tới rồi.
“Cai ngục Liệt, kia chính là nơi ở của Dương Ân!”, Hứa Tử Dương chỉ vào thạch thất rồi nói với Liệt Tử Anh.
“Một tiện nô như hắn mà cũng dám ở trong phòng đó sao, san bằng cái thạch thất này cho ta!”, Liệt Tử Anh quát lên.
Gã ta vừa ra lệnh thì mười mấy tên lính gác ngục đã xông vào thạch thất, định đạp đổ thạch thất.
Tiểu Man thấy bọn chúng hùng hổ xông đến, cũng không biết lấy dũng khí ở đâu ra mà đứng chắn trước cửa, giơ hai tay ra chặn chúng lại: “Các ngươi muốn làm gì, không được làm phiền thiếu gia”.
Cô ta gần như đã quên mình là tội phạm, càng quên mất thiếu gia của cô ta cũng là tội phạm.
“Phản rồi, một ngục nô nho nhỏ mà cũng dám chặn đường chúng ta!”, Hứa Tử Dương bất mãn gào lên, giơ tay lên tát Tiểu Man.
Khi Tiểu Man bị Hứa Tử Dương công kích bất ngờ thì một bóng dáng đen thùi lùi xuất hiện, nhào vào mặt Hứa Tử Dương. Hứa Tử Dương không kịp phản ứng, chỉ thấy mặt đau nhói, bèn gào lên thảm thiết.
Hóa ra Tiểu Hắc đã nhảy ra từ lúc nào, đạp thẳng vào nửa mặt Hứa Tử Dương, cào cho gã mấy vết. Máu tươi cũng tràn ra một đống.
Các lính gác ngục khác cũng sợ hết hồn. Khi bọn chúng nhìn thấy chỉ là một con chó nhỏ màu đen thì bèn phẫn nộ đuổi đánh.
Gâu gâu!
Tiểu Hắc sủa lên liên tục, động tác nhanh nhẹn, các móng vuốt như có lực, tiên tiếp nhảy dưới đất, khiến đám lính gác ngục dính bụi đầy người, máu tươi chảy ra.
Đám lính gác ngục này kêu thảm liên miên khiến mặt Liệt Tử Anh tối sầm lại.
“Đám vô dụng này nữa, cút ra cho ta!”, Liệt Tử Anh phẫn nộ chửi rồi lấy bội kiếm ra chém Tiểu Hắc.
Kiếm này lóe lên, dùng toàn bộ sức lực. Tiểu Hắc có nhanh cỡ nào cũng không tránh nổi, bị kiếm đánh ra xa, không rõ sống chết.
Tiểu Man thất thanh kêu lên: “Tiểu Hắc!”
Những ngày qua, Tiểu Hắc luôn luôn tìm linh quả và cỏ lạ cho cô ta, khiến cô ta ăn no ngủ kỹ. Tiểu Hắc vừa nãy vì bảo vệ cô ta mà mới bị như vậy, cô ta đau lòng vô cùng.
“Phá chỗ này cho ta, kẻ nào dám cản, giết không tha!”, Liệt Tử Anh lạnh lùng ra lệnh.
Lúc này, Dương Ân từ bên trong đi ra, sầm mặt nói: “Thúc thúc đây muốn làm loạn đến mức nào hả?”