Ở phía bắc có một thành nhỏ tên là thành Trường Đà.
Đây là thành trì gần với hoàng triều Bắc Sa, là địa phận tiếp giáp với hai nước, một nơi rồng rắn hỗn tạp, là chốn dừng chân yêu thích nhất của các nhân vật bất chính giữa hai nước. Quan huyện ở đây chỉ là vật để trang trí, rất khó quản lí hết thảy sự vụ ở nơi này, chỉ cần không để xảy ra chuyện quá lớn, có thể bình an vượt qua, thì đã cảm tạ trời Phật rồi.
Huyện lệnh ở đây bị gia tộc Mộ Dung khống chế. Mộ Dung là một gia tộc lớn ở thành Trường Đà, trong gia tộc này có một vị vương giả trấn thủ, mà huyện lệnh chính là người trong tộc bọn họ.
Nếu không có vị vương giả này trấn thủ, huyện lệnh ở đây sẽ sống khá ấm ức, đây cũng là sự sắp đặt của triều đình sau nhiều lần cân nhắc.
Mặc dù gia tộc Mộ Dung đã nắm được chức huyện lệnh này, nhưng cũng không thể quản lý tốt thành trì này được, mãi cho đến một năm trước, có một vị thiếu niên tới nơi này, trở thành sư gia của huyện lệnh thì mọi thứ đã thay đổi.
Người thiếu niên này tên là Dương Nghĩa, nghe nói là tân khoa Trạng nguyên của triều đình, không biết đã đắc tội với người ta thế nào mà lại bị tước đi công danh và bị đày tới nơi này làm một kẻ lang thang.
Lúc đầu, Dương Nghĩa không phải là sư gia, cậu ấy đã tìm được huyện lệnh rồi dựa vào tài hùng biện của chính mình, tuyên bố trong thời gian một năm là sẽ có thể mang đến sự an bình thành Trường Đà, giúp thu nhập của thành Trường Đà tăng trưởng gấp năm lần. Còn nếu như không làm được, cậu nguyện ý tự vẫn trên công đường, chính những lời nói ngông cuồng này đã khiến huyện lệnh cảm động, để cậu ấy lưu lại làm sư gia.
Không sai, Dương Nghĩa này chính là đệ đệ của Dương Ân, mà cậu ấy ở thành Trường Đà này càng như cá gặp nước, bởi vì cậu ấy đã thực hiện được lời hứa của mình, hơn nữa thời gian còn chưa tới thời gian nửa năm, cậu ấy đã giúp cho thành Trường Đà trở nên vô cùng thái bình yên ổn, thu nhập cũng tăng vọt.
Huyện lệnh vô cùng hài lòng về Dương Nghĩa, con gái của ông ấy đã bắt đầu theo đuổi Dương Nghĩa, ông ấy cũng đã lên kế hoạch để giữ Dương Nghĩa lại ở rể của nhà mình.
Rốt cuộc Dương Nghĩa đã làm thế nào để khiến thành nhỏ hỗn loạn này trở nên an ổn, thu nhập từ thuế cũng được gia tăng chứ?
Thực ra, mọi chuyện đều không có gì khó, cậu ấy chỉ cần lập ra một vài bản kế hoạch để huyện lệnh tiến hành theo thì cậu ấy đã thực hiện được lời hứa của mình rồi.
Đầu tiên là mở ra một địa điểm giao dịch tự do, cho phép người dân của hai nước giao dịch theo nhu cầu ở địa điểm giao dịch tự do, đồng thời phái người tiến hành bảo vệ, giữ gìn trật tự của nơi này.
Thứ hai, đối với các bộ phận võ giả, họ sẽ tiến hành thu hút, trấn an và đề phòng bọn họ làm ra những hành vi quá khích, đồng thời cung cấp cho bọn họ những lợi ích thiết thực tùy theo nhu cầu của bọn họ.
Thứ ba, giảm bớt sự bóc lột đối với bách tính, giành được sự ủng hộ của nhân dân, chọn ra những người ưu tú tài giỏi trong dân chúng, nâng cao chất lượng đội hộ vệ của huyện lệnh, tăng cường quản lý trong thành.
...
Những quy định này được thực hiện một cách có trật tự, mọi thứ ở thành Trường Đà trở nên tốt đẹp hơn, danh tiếng của Dương Nghĩa ở đây cũng vang xa, hai phe thiện - ác đều khá mến vị sư gia thích đọc sách này.
Dương Nghĩa rất thích đọc sách, càng thích đọc sách thánh hiền hơn nữa. Đọc sách có thể khiến người cảm giác bình an, có thể khiến người nghe cảm thấy như được rửa tội.
Vì vậy, người của hai phe thiện ác đều muốn giao con cái của mình cho Dương Nghĩa dạy bảo, cậu ấy cũng đã trở thành thầy của một trường tư thục, ngoài việc xử lý công vụ của công đường, thì chính là dạy dỗ những đứa trẻ này.
Những đứa trẻ này cũng đều rất thích người thầy này, sau khi nghe những bài giảng của cậu ấy trên lớp thì chúng đều trở nên thông minh hiểu chuyện hơn.
Cứ như vậy, người của hai phe thiện - ác đều biểu thị sự tôn trọng đối với Dương Nghĩa, có một vị vương giả đã lên tiếng, kẻ nào dám động đến Dương Nghĩa, thì sẽ giết cả nhà kẻ đó.
Ngoài ra, Dương Nghĩa cũng rất thân thiết với mọi người, bất kể đi đến đâu, cậu ấy đều được chào đón. Trên môi luôn nở cười ôn hòa đáp lại, hoà mình với mọi người.
Vào ngày này, Dương Nghĩa được gọi đến Mộ Dung gia. Mộ Dung gia muốn cậu ấy đến nhà ở rể, đính hôn với Mộ Dung Cẩn - đệ nhất mỹ nhân của thành Trường Đà.
Vốn dĩ Dương Nghĩa không quan tâm đến chuyện nhi nữ tình trường, nhưng đứng trước tấm lòng si mê của Mộ Dung Cẩn, cậu ấy quả thực không cầm lòng được. Dương Nghĩa có ấn tượng khá tốt với đối phương nên đồng ý đính hôn trước, đợi ngày sau cậu ấy sẽ thông báo đến phụ mẫu của mình rồi thành thân cũng không muộn.
Thử nghĩ mà xem, một người con gái hàng ngày mang cơm đến cho mình bất kể mưa gió, mặc người đời dèm pha, ngày ngày canh giữ dưới công đường chờ mình, chỉ cần được ở bên nhau thời gian ngắn ngủi như vậy thôi là đã mãn nguyện rồi. Từ trước đến giờ, cô ấy cũng chưa từng đưa ra yêu cầu nào quá đáng cả, chỉ âm thầm làm những chuyện mình nên làm, cậu ấy cần cô ấy thì cô ấy sẽ xuất hiện, còn không cần thì cô ấy sẽ lặng lẽ rời đi, nhưng bất kể thế nào, cô vẫn sẽ luôn xuất hiện vào một thời điểm tình cờ, đem bữa ăn nóng hổi nhất đến trước mặt hắn.
Cho dù cậu ấy có là một khúc gỗ thì cũng sẽ bị làm cho cảm động.
Cậu ấy dần dần quen với việc có đối phương ở bên cạnh, cũng học cách để cô ấy thay mình mài mực, học cách bằng lòng để cô ấy giúp mình giặt giũ, sắp xếp y phục, ngoại trừ bước cuối cùng không có đột phá kia ra, hai người bọn họ dường như đã quen với kiểu sống này rồi.
Cậu ấy từng kể cho cô ấy nghe về chuyện nhà mình, cô ấy không hề sợ cậu ấy như sợ cọp mà vẫn ở bên bầu bạn mỗi ngày, hơn nữa còn động viên khích lệ cậu ấy là chẳng bao lâu nữa là cậu ấy có thể trở về Vương thành, đón cha mẹ ra ngoài. Điều này khiến Dương Nghĩa vô cùng cảm động, người con gái này đáng để cậu ấy che chở bảo vệ chu toàn.
Đính hôn là một chuyện vui lớn trong đời người, trên dưới Mộ Dung gia đều vô cùng náo nhiệt, hơn 100 người của gia tộc Mộ Dung đều đã tề tựu ở trong sân ăn uống chúc mừng, sẵn tiện gặp người con rể sắp về nhà này một lần.
Nhưng tai họa bất ngờ từ trên trời rơi xuống, mấy tên ác nhân đột nhiên xông tới Mộ Dung gia.
“Ôi cha, thật là náo nhiệt mà, đúng lúc đang đói, cũng chuẩn bị vài chỗ cho huynh đệ chúng ta đi chứ!”, Độc Nhãn Long dẫn đầu cười lạnh.