Phố đồ cổ chẳng qua cũng chỉ là nơi mà một đống đồ cũ được đem ra buôn bán, đa phần đều không phải hàng tốt, nhưng thỉnh thoảng cũng có một vài món báu vật xuất hiện. Vài quan viên và thương gia thỉnh thoảng thích tới đây kiểm lậu* coi đó là một thú vui.
*Tiếng lóng trong giới đồ cổ, chỉ hành động dùng giá tiền rất rẻ để mua được đồ cổ đáng giá và người bán thường không biết rõ giá trị của món đồ đó; người mua có thể bán đi với giá trị thực sự, qua đó một bước trở nên giàu có, Dương Ân hiểu hành vi bất thường của Tiểu Hắc nên liền nghe lời nó, đi về phía phố đồ cổ.
“Tiểu ca, đây là bình sứ được tinh chế từ thời thượng cổ, lai lịch rất bất ngờ, đi qua nhưng đừng bỏ qua nó”.
“Thiếu gia mau tới xem cái ấm này của ta, đây là đồ tốt từng được Hoàng đế tiền triều dùng đó!”
...
Một đám con buôn vây quanh Dương Ân, bắt đầu nhiệt tình chào hàng đồ vật của bọn họ, thổi phồng đồ mình tới mức ba hoa chích chòe, ra vẻ như Dương Ân không mua thì sẽ thiệt.
Dương Ân đứng yên, hắn quay ra hỏi Tiểu Hắc: “Tiểu Hắc, đồ tốt ở đâu?”
Tiểu Hắc nhắm mắt lại nói: “Ngươi có Mắt hồn thì tự tìm đi, đừng bắt ta làm không công suốt chứ!”
Dương Ân cười gượng, bắt đầu quan sát từng đống đồ ở đây một cách nghiêm túc.
Hắn rất muốn mở Mắt hồn để có thể nhìn mấy thứ này, nhưng như thế sẽ rất dọa người, nên chỉ có thể dùng cách khác tìm bảo vật.
Thế nhưng, nếu dùng mắt thường nhìn, Dương Ân nhìn món nào cũng thấy rất cũ kỹ, có bình sứ cũ, cũng có những binh khí hỏng hóc, thậm chí còn có cả mấy thứ tồi tàn như giá sách cũ.
Dương Ân hơi thất vọng, nhưng Tiểu Hắc đã nói là có đồ tốt, chắc chắn không sai sót.
Dương Ân thầm nói: “Mắt hồn không nhất thiết phải mở ra mới có thể cảm nhận được đồ tốt ở đây, ta dùng Thần đình để cảm nhận, có lẽ sẽ phát hiện ra điều gì đó!”
Thế là Dương Ân thôi động đóa hoa Thần đình, đồng thời vận hành “Ngự Hồn Tâm Kinh” để khơi ra năng lực Dẫn hồn, bao phủ lực tinh thần của hắn lên hơn chục gian hàng gần đó.
Đa số những người bán hàng này đều là võ giả cấp thấp, không có hồn lực quá mạnh mẽ, nên không thể nào cảm ứng được sức mạnh linh hồn của Dương Ân, nếu không thì bọn họ sẽ bị lực tinh thần mạnh mẽ này bao phủ, chắc chắn sẽ bị dọa sợ, đây chính là sức mạnh mà cường giả siêu việt mới có.
Trước khi Dương Ân luyện “Ngự Hồn Tâm Kinh”, hắn không thể thu phát tự nhiên lực tinh thần của mình, còn bây giờ cuối cùng cũng làm được rồi, nên hắn cảm thấy rất khác nhau.
Sau khi Dương Ân thôi thúc lực tinh thần cường đại, hàng trăm thứ đồ trên chục gian hàng đều nằm trong tầm cảm ứng của hắn, hắn chỉ cần liếc qua là biết ngay.
Dương Ân nhanh chóng phát hiện ra, hắn cảm nhận được là ở một gian hàng nhỏ nằm trong góc, có một món đồ đang tỏa sáng mờ mờ, ánh sáng đó rất mờ nhạt, mắt thường không thể nhìn ra, chỉ có lực tinh thần mới có thể cảm nhận được nó. Ngoài ra còn có một gian hàng khác, cũng có một đồ vật đang nhấp nháy, vô cùng mịt mờ, nếu không dùng thiên phú để cảm ứng, hắn thật sự sợ rằng mình sẽ không phát hiện ra chúng.
Dương Ân không đến chỗ hai gian hàng để tìm đồ ngay lập tức, mà hắn giả vờ nhìn vài thứ đồ khác ở các gian hàng khác, khuôn mặt lộ ra vẻ thất vọng.
Hắn ăn mặc như một quý công tử nhà giàu, những chủ sạp kia thấy không lừa được hắn mua đồ của mình thì tỏ vẻ thất vọng thật sự. Nếu như là người khác, có lẽ bọn họ còn ép bán được, nhưng Dương Ân thì có tận mười mấy tên hung thần hung ác theo sau, bọn họ liền biết quý công tử này có lai lịch không đơn giản.
Dương Ân đến trước đồ vật mà hắn cảm ứng được đầu tiên, thản nhiên nhìn đồ vật ở đây, chủ sạp này nhiệt tình chào hàng, mong rằng Dương Ân có thể mua đồ ở sạp này.
Dương Ân vô tình cầm một thứ nhìn giống “cái ấm”, sau khi quan sát, lại đặt nó xuống, sau đó cầm một chiếc lọ khác nhìn có vẻ cũ kỹ: “Ông chủ, cái này bán như thế nào?”
“Vị thiếu gia này đúng là có mắt nhìn, đây là chiếc bình cổ vài trăm năm trước, được nung qua chín chín tám mốt lần, cậu nhìn nét chạm khắc của nó xem...”, chủ sạp vội vàng khoe khoang.
Dương Ân không có kiên nhẫn nghe ông ta nói, lập tức cắt ngang: “Ta chỉ hỏi nó bao nhiêu tiền thôi!”
Chiếc lọ này nhìn có vẻ khá cũ, nhưng đó chỉ là chiếc bình làm bằng vật liệu bình thường, Dương Ân đã nhìn ra thì sao có thể lừa hắn được chứ.
“Ta thấy thiếu gia lạ mặt, có lẽ là lần đầu tiên tới đây mua bán đi, ta giảm giá một nửa cho cậu, đưa cho ta năm ngàn lượng bạc là được rồi!”, chủ sạp xoa xoa tay báo giá.
Sau khi Dương Ân nghe thấy giá cả này thì thiếu chút nữa đã buột miệng mắng người, dù hắn chưa từng đến phố đồ cổ mua sắm nhưng đã từng nhìn thấy vài cái bình ở chợ giá chỉ có vài chục đồng tiền, đắt lắm cũng chỉ vài lượng bạc là có thể mua được, cái thứ đồ hắn cầm trên tay thô ráp như vậy, hắn không nói thì thôi, mà nó cũng chẳng có giá trị gì cả. Vậy mà tên chủ sạp này lại không hề xấu hổ mở mồm ra đòi năm ngàn lượng, đúng là hút máu người!
Chẳng trách người ta nói phố đồ cổ là nơi mà chỉ mấy tên coi tiền như rác mới đến, đúng thật là vậy.
“Ông chủ, ngươi nghĩ ta là loại người ngu ngốc lắm tiền sao?”, Dương Ân sờ sờ mũi mình rồi nói.
Sau đó, hắn quay người ra vẻ muốn rời đi, tên chủ sạp vội vàng ngăn hắn lại: “Thiếu gia, đừng như vậy mà, làm ăn thì phải cò kè mặc cả, cậu ra một cái giá, nếu ta thấy phù hợp thì ta sẽ bán cho cậu!”
“Năm lượng bạc, ta mua hết đồng đồ trên sạp của ngươi!”, Dương Ân chỉ vào đồ vật được bày trên sạp rồi nói.
Vẻ mặt của chủ sạp trong nháy mắt đen lại.