Chợ dược liệu ở vương thành.
Dương Ân lại xảy ra mâu thuẫn với người của Dược Vương các một lần nữa, nhưng lần này mâu thuẫn không bị giải quyết bằng nắm đấm, mà được giải quyết bằng cuộc tỷ thí giữa các luyện dược sư.
Phân biệt dược liệu là kỹ thuật cơ bản nhất của luyện dược sư, cũng đừng xem thường kỹ thuật cơ bản này, dược liệu trên thế giới có hàng ngàn hàng vạn loại khác nhau, không phải luyện dược sư nào cũng có thể phân biệt được tất cả một cách rõ ràng, hơn nữa còn có những loại dược liệu trông rất giống nhau, trong lúc phân biệt dược liệu còn phải nhớ và nói ra dược tính của mỗi loại, chỉ cần lơ là một chút thì sẽ nói sai ngay, cuộc tỷ thí này chính là khảo nghiệm nhãn lực của luyện dược sư.
Dương Ân cùng Chương Hoắc Kiệt tìm tới ba vị trọng tài, có hai người chia ra ghi chép cho bọn họ trong lúc phân biệt thảo dược, một người còn lại sẽ cân nhắc đưa ra quyết định về người thắng cuộc cuối cùng.
Ba vị trọng tài là người buôn bán ở đây, tuy đều không phải là luyện dược sư, nhưng năng lực phân biệt dược liệu của bọn họ vô cùng tốt, rất ít khi nhìn nhầm dược liệu, để cho bọn họ làm trọng tài cũng tương đối công bằng.
"Ta thấy để cho ngươi một mình phân biệt dược liệu có lẽ sẽ có chút chậm, chi bằng cả hai sư huynh sư đệ các ngươi cùng lên đi", Dương Ân lại khiêu khích nói trước khi bắt đầu tỷ thí.
“Ngạo mạn!”, Chương Hoắc Kiệt quát lên.
Những người xung quanh cũng cảm thấy Dương Ân quá phách lối, tỷ thí phân biệt dược liệu một chọi một là tuyệt đối công bằng, nhưng một chọi hai thì khác, năng suất của hai người đương nhiên sẽ cao hơn của một người, có khi còn cao hơn gấp đôi.
"Sư huynh đồng ý với hắn đi", Ngô Nam nhỏ giọng nói với Chương Hoắc Kiệt.
Chương Hoắc Kiệt do dự một chút rồi cũng nói với Dương Ân: "Được rồi, chính ngươi đã yêu cầu chuyện này, có thua cũng không được trách ai".
"Ừ, nếu thua ta vẫn sẽ trả đủ món đặt cược, yên tâm đi", Dương Ân lười biếng đáp lại.
Thế là Chương Hoắc Kiệt và Ngô Nam đã liên kết với nhau để đối đầu với Dương Ân, xem bên nào có thể phân biệt dược liệu nhanh và chính xác hơn.
Vì mới thêm Ngô Nam vào cuộc tỷ thí, cho nên bọn họ lại bổ sung thêm một vị trọng tài ghi chép nữa.
Dưới sự theo dõi của các trọng tài, mấy chủ gian hàng chung quanh bày dược liệu thành hai hàng, để cho hai bên bắt đầu phân biệt.
Ở chỗ này ngoại trừ thảo dược thông thường còn có rất nhiều lão dược đủ mọi chủng loại, nếu chỉ xem xét qua loa thì không thể nào phân biệt được rõ ràng.
Sau khi trọng tài tuyên bố cuộc tỷ thí phân biệt dược liệu bắt đầu, trọng tài ghi chép của cả hai bên đều đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ chờ xem bên nào sẽ phân biệt dược liệu nhanh và chính xác hơn.
“Ô Mộc Thảo, thảo dược thông thường, dược tính ôn hòa, giúp mắt sáng”.
“Lạt Tinh Giác, thảo dược thông thường, dược tính cay, dùng giải độc”.
“Kê Huyết Đằng, lão dược có niên đại năm mươi năm trở lên, tác dụng dưỡng huyết trừ tà”.
...
Chương Hoắc Kiệt không hổ là linh dược sư cao cấp, bản lĩnh phân biệt dược liệu không hề tầm thường, vừa cầm vào dược liệu liền phân biệt được rõ ràng tên gọi, dược tính và công dụng.
Ngô Nam ở bên cạnh cũng không hề yếu kém, cũng nhanh chóng nói được tên mấy loại dược liệu cùng dược tính của chúng, dù sao thì những thứ này đều là dược liệu thường dùng, bọn họ cũng có thể dễ dàng nhận ra, không có gì khó khăn.
Khó khăn thật sự nằm ở những lão dược đằng sau, những lão dược có niên đại lớn, thậm chí còn có một hai bụi linh dược hiếm thấy, đặc biệt dùng để khảo nghiệm nhãn lực của mỗi người.
Dương Ân không nhanh không chậm nhìn lướt qua những dược liệu bên cạnh, sau đó cũng nhanh chóng nói ra tên, dược tính và công dụng của mỗi loại.
"Quả Kiền Thanh, thảo dược thông thường, không thể ăn sống, cần gọt vỏ nấu chín trước khi ăn, công dụng làm ấm phổi".
"Ý Mễ Thảo, thảo dược thông thường, công dụng thanh nhiệt giải độc".
“Lâu Hành Diệp, thảo dược thông thường, có vị chua nhẹ, công dụng giải khát, bồi bổ tinh khí”.
...
Ban đầu, cả hai bên đều phân biệt nhanh như nhau, không, phải nói là Chương Hoắc Kiệt và Ngô Nam phân biệt nhanh hơn nhiều lắm.
Trong mắt những người xung quanh, Dương Ân chắc chắn sẽ thua cuộc.
"Một người sao có thể thắng được hai người, hắn nghĩ người của Dược Vương các là ai chứ".
"Còn không phải sao, dược liệu ở chỗ này chỉ cần là luyện dược sư thì ai cũng có thể phân biệt được gần hết, huống chi là đệ tử của Dược Vương các ngày ngày sống cùng với dược liệu, việc phân biệt dược liệu đối với bọn họ càng đơn giản hơn".
"Thiếu Ân bá tước chẳng những có thể hành quân đánh giặc, mà bản lĩnh phân biệt dược liệu cũng không tệ, chỉ là có chút khinh địch".
...
Người của quân đoàn Tử Thần một chút cũng không lo lắng, bọn họ đều tin tưởng Dương Ân đến mức mù quáng, chỉ cần là chuyện Dương Ân nói có thể làm được, thì bọn họ đều tin sẽ không có vấn đề gì.
Dương Ân đã từng chỉ dựa vào sức mạnh của một mình hắn đánh lui được quân Man tộc, sau đó lại thâm nhập sâu vào Man tộc, khiến cho trưởng tộc Man di phải đích thân tới nghị hòa, lại có thể ở trước mặt chúng tướng sĩ luyện thành địa vương đan, hơn nữa, trong số bọn họ có người có thể trở thành vương giả, có người có thể đột phá cảnh giới cấp tướng đều là nhờ vào công lao của Dương Ân, cho nên bọn họ luôn cảm thấy không điều gì có thể làm khó được Dương Ân.
Trên thực tế, quả thực không có điều gì có thể làm khó được Dương Ân, cách mà hắn phân biệt dược liệu càng lúc càng nhanh, dường như chỉ cần chạm vào một loại dược liệu là liền có thể nói ra được tất cả thuộc tính, căn bản không cần phải cân nhắc. . truyện đam mỹ
Nếu như hắn chỉ báo tên nhanh được một hai loại thì cũng không nói làm gì, đằng này hắn lại có thể báo tên nhanh được mấy chục loại dược liều liền kề nhau, có thể thấy rõ ràng năng lực phân biệt dược liệu của hắn hoàn toàn không phải là chuyện đùa.
Chương Hoắc Kiệt và Ngô Nam đang dẫn trước mấy chục loại dược liệu, nhưng càng lúc càng không thể nào phân biệt nhanh được nữa, những loại dược liệu phía sau khá hiếm lạ, khiến cho bọn họ phải suy nghĩ một lúc thì mới dám nói ra khỏi miệng, rất sợ bản thân nhầm lẫn.
Nơi này là chợ dược liệu, không phải là kho dược liệu được sắp xếp ngăn nắp của Dược Vương các, mỗi loại dược liệu ở nơi này đều được sắp xếp hỗn loạn không chịu nổi, chất thành từng đống, phải tách ra từng loại một cách cẩn thận thì mới có thể phân biệt được chắc chắn.