Ngày xưa, nhà đấu giá Hoàng gia là nơi đấu giá lớn nhất Vương thành, danh tiếng của họ rất tốt, những thứ lấy ra đấu giá đều rất chất lượng, giá cả, tiền hoa hồng cũng cực kỳ hợp lý, được nhiều người tin tưởng.
Chỉ tiếc là vì đắc tội với Dược Vương các mà họ bị nhổ cỏ tận gốc chỉ trong một đêm, các thế lực có quan hệ với họ đều không dám lên tiếng nói một lời.
Lúc đó Hoàng Xương Kiên vẫn chỉ là một thanh niên trẻ tuổi, y vừa tiếp xúc với việc kinh doanh đấu giá không lâu thì phải đối mặt với thảm cảnh nhà tan cửa nát, đây là một cú sốc rất lớn với y.
Mười mấy năm nay, không lúc nào y không nghĩ đến chuyện báo thù, nhưng tiếc là thực lực của Dược Vương các ngày càng lớn mạnh, y không tìm được cơ hội báo thù.
Lần này Dương Ân đột nhiên vả mặt Dược Vương các như thế, Hoàng Xương Kiên mới nhìn thấy chút hy vọng, có lẽ Dương Ân là người có thể giúp y báo thù.
Y xây dựng nhà đấu giá cho Dương gia dĩ nhiên là cũng có ý đồ.
Dương Ân không phải kẻ ngốc, Hoàng Xương Kiên biểu hiện rõ như vậy, hắn hiểu ngay ý của đối phương, nhưng hắn lại không thể không nhận, người ta thường nói rằng “kẻ thù của kẻ thù là bạn của ta”.
“Ngươi muốn lợi dụng ta để báo thù cũng được nhưng nhất định phải trung thành, nếu còn tâm tư khác thì không ai có thể bảo vệ ngươi đâu!”, Dương Ân nghiêm giọng nói.
Nói rồi cả người hắn toát cả khí thế cực mạnh, cả đại sảnh đều cảm nhận được cảm giác nghẹt thở, dù là vương giả như Quách Hiệp Phi cũng cảm thấy có áp lực.
“Thiếu Ân Hầu tước mạnh đến vậy sao!”, mọi người đều thầm nghĩ như vậy.
Hoàng Xương Kiên kiên định nói: “Nhất định sẽ không phụ sự mong đợi của Hầu tước, nếu có nửa lòng riêng thôi thì ta sẽ bị sét đánh chết”.
Bây giờ Hoàng gia chỉ còn lại mấy người, y không chỉ muốn báo thù mà còn phải lưu lại một đường lui cho Hoàng gia, thế thì sao lại làm bậy chứ!
“Tốt lắm, khi về thì ngươi, sư gia xinh đẹp và Lâm tổng quản cùng bàn xem nên hợp tác thế nào”, Dương Ân gật đầu nói, sau đó hắn nhìn sang người đàn ông có vẻ ngoài xấu xí: “Ngươi vào đây là muốn làm gì?”
Người đàn ông này không phải xấu bình thường đâu, đôi mắt trũng sâu, mũi ưng, môi khá dày, ăn mặc rất luộm thuộm, càng khó coi hơn dáng vẻ của Cảnh Kiện.
Bất kể ai nhìn thấy người này, ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu họ là ngứa mắt, xấu thành thế này đúng là làm khó người này thật đấy.
Người đàn ông xấu xí lộ ra chút kiêu ngạo: “Ta biết về mưu lược, có thể làm sư gia của Dương phủ”.
Lúc này Lục Trí cũng không chịu được mà nói: “Bàng Nguyên, hóa ra ngươi đến đây giành bát cơm với sư gia ta đấy à”.
Bàng Nguyên nhếch mép nói: “Nếu ngươi có năng lực thì sao phải sợ bị người khác giành mất chứ”.
Trước giờ Dương Ân không phải là người chỉ xem bề ngoài, nhưng Bàng Nguyên không chỉ xấu mà miệng còn thối tới mức khiến hắn ngạt thở, hắn vội vàng xua tay nói: “Nhà ta đã có sư gia rồi, tạm thời không thiếu, ngươi đi trước đi”.
Ánh mắt Bàng Nguyên co rút lại, vẻ mặt không vui, y mấp máy môi muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không nói, biểu cảm tỏ ra cực kỳ thất vọng rồi xoay người rời đi.
Lục Trí chạy đến kéo Bàng Nguyên lại nói: “Bàng Nguyên đừng đi vội, ngươi ở lại làm trợ thủ của ta đi”.
“Hừ, chủ công nhà ngươi mắt mù, hắn không hài lòng về ta, ta còn ở lại làm gì!”, Bàng Nguyên nói.
“Sao có thể chứ? Chủ công của ta chỉ là đang nghĩ cho ta thôi, nếu Bàng Nguyên ngươi có bản lĩnh hơn ta thì chủ công nhà ta sẽ không đối xử tệ với ngươi”, Lục Trí nói, cùng lúc đó y liên tục nháy mắt ra hiệu cho Dương Ân mau lên tiếng giữ Bàng Nguyên lại.
Dương Ân không biết tại sao Lục Trí lại cực lực muốn giữ Bàng Nguyên lại nhưng hắn vẫn nói: “Ngươi cứ ở lại đi, nếu sách lược của ngươi tốt thì Hầu tước ta sẽ trọng dụng”.
Bàng Nguyên kiêu ngạo nói: “Bàng Nguyên ta khí phách như vậy còn cần ngươi thương hại sao”.
“Vậy ta tặng ngươi đan dược phá huyệt, ngươi cần không?”, Dương Ân hỏi.
Bàng Nguyên lập tức xoay người lại cúi người xuống với Dương Ân: “Bàng Nguyên bái kiến chủ công, chủ công thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!”
Những người ở đó đều muốn phỉ nhổ y.
Đã nói là có khí phách gì đó mà?
Nói là không cần thương hại mà?
Thoáng cái được tặng đan dược là cái tên này không cần khí khái gì nữa.
Dương Ân cũng cảm thấy câm nín phất tay nói: “Ngươi cứ làm trợ thủ của Lục Trí trước đi! Hắn nói ngươi đủ tư cách thì ở lại, không đủ tư cách thì tự mình đi đi, Dương phủ ra không nuôi người rảnh rỗi”.
Bàng Nguyên nở nụ cười còn khó coi hơn cả khóc nói: “Chủ công yên tâm, Bàng Nguyên ta biết thiên văn lẫn địa lý, bát quái ngũ hành, đủ loại năng lực…”
“Đừng khoác lác nữa, nếu ngươi còn nói nữa thì trời sập mất”, Dương Ân cắt lời y, hắn nhận ra tên này còn là một tên biết nói khoác nữa.
Dương Ân bảo người đi chuẩn bị cơm để dùng bữa với mấy người này, đồng thời tìm hiểu thêm tình hình của những người này.
Cảnh Kiện đến đây là để trở thành Dược Vương, mặt ngoài thì là Quách Hiệp Phi đến ôn lại chuyện cũ nhưng e là bên trong còn có dự tính khác. Hoàng Xương Kiên là vì báo thù, Lâm Khải là vì lợi ích kinh doanh. Thư La Thu là vì muốn trở thành vương giả, còn Bàng Nguyên vì muốn thể hiện tài hoa của mình mà đến.
Sáu người đều có mục đích riêng, cũng có bản lĩnh khác nhau. Dương Ân thu nhận họ là vì muốn tăng cường thêm sức mạnh của Dương gia, đồng thời phát triển thành viên nòng cốt của mình.