Mấy ngày sau đó, ngoài thời gian tu luyện vào buổi tối ra, những lúc khác Dương Ân luôn phải nghe chuyện Hoàng Xương Kiên xây dựng phiên đấu giá ứng chiến với Dược Vương các.
Ngoài ra, còn cả việc Lâm Khải và Dương gia đã xây dựng kênh hợp tác thương nghiệp như thế này, giúp Dương gia trở nên giàu có, tăng cường thực lực cho Dương gia.
Chi tiêu cho quân đoàn Tử Thần một ngàn năm trăm lính của Dương Ân rất nhiều, nếu không có đủ nguồn tài lực, chỉ riêng việc cung cấp nơi ăn chốn ở cho họ cũng đã là vấn đề lớn.
Còn nữa, hắn cũng muốn xem thử thuật luyện đan của Cảnh Kiện rốt cuộc thế nào, Thư La Thu có đáng được trọng dụng hay không. Chỉ có Bàng Nguyên bị hắn ngó lơ, ai bảo y xấu xí chứ.
Những người này gia nhập vào Dương gia, hắn phải để họ phát huy hết tác dụng, không thể để họ ăn không ngồi rồi.
Hoàng Xương Kiên không hổ là người đã chuẩn bị từ trước, hắn giảng giải và phân tích một loạt mưu lược và kế hoạch của mình cho Dương Ân nghe. Dương Ân không hiểu gì về thương nghiệp, nhưng nghe rất đã tai.
Kế hoạch đại để của y là thẳng thừng mua một tòa lầu gác trong Vương thành, sau khi tu sửa sẽ biến nó thành nơi bán đấu giá. Sàn đấu giá nhất định phải trang hoàng thật xa hoa, chuẩn bị phải hoàn thiện, để khách khứa cảm thấy như trở về nhà, cảm nhận được sự hưởng thụ xa xỉ, phục vụ cũng phải chu đáo và hoàn hảo, tốt nhất là mời về một nhóm thị nữ xinh đẹp. Quan trọng nhất là chuẩn bị để Dương Ân chủ trì phiên đấu giá, như thế mới có thêm nhiều người đấu giá tới ủng hộ.
Sàn đấu giá của Dược Vương các vẫn dùng chiêu cũ, bài trí tệ, phục vụ không tốt, hoàn toàn nổi danh nhờ đan dược mới thu hút được khách đấu giá. Nếu không có đan dược cầm cự, chỉ e không một ai chịu tới đó đấu giá. . ngôn tình hoàn
Sau khi hai sàn đấu giá có sự so sánh, chắc chắn bên nào môi trường tốt hơn, phục vụ ân cần hơn sẽ có sức cạnh tranh hơn.
Những sắp xếp đơn giản này chỉ là một phần, Hoàng Xương Kiên còn chuẩn bị đủ loại “gói phúc lợi”, chỉ cần là khách quý tới sàn đấu giá sẽ được ưu đãi giảm giá và tặng kèm quà tặng, còn được cung cấp dịch vụ bảo vệ miễn phí. Điều này chính là điều mà các khách hàng thích nhất.
Dương Ân nghe xong kế hoạch tổng thể của Hoàng Xương Kiên mà phải vỗ bàn khen hay, toàn lực ủng hộ Hoàng Xương Kiên làm như vậy, đồng thời cắt cho hắn mười thuộc hạ, chuẩn bị chuyện của phiên đấu giá.
Ngoài việc này ra, hắn còn bảo Hoàng Xương Kiên thương lượng thêm nhiều việc hợp tác với Lâm gia, có thể lấy thêm nhiều vật đấu giá. Ngoài ra Dương Ân còn định đả thông con đường giao thương giữa hai nước Đại Hạ và tộc Man, với sức ảnh hưởng của hắn hoàn toàn có thể làm được. Một khi hoàn thành việc này, ảnh hưởng của nó chắc chắn rất lớn, đồng thời có thể thắt chặt tình hữu nghị giữa hai nước.
Chuyện này không thể một mình Dương Ân quyết định mà được, hắn phải đi bàn bạc với hoàng thượng. Hắn là khách quý của tộc Man, còn lấy được “Man Quyền Chân Giải” của người ta, thế nào cũng phải cống hiến đôi chút cho tộc Man.
Hắn từng tới tộc Man, tộc Man có rất nhiều tài nguyên phong phú mà Đại Hạ không có sẵn, nhưng thứ mà Đại Hạ có thì tộc Man cũng không có, thương nghiệp khơi thông là một chuyện lớn có lợi cho cả hai nước.
Chuyện giao thương qua lại giữa quốc gia này với quốc gia khác không phải chưa có tiền lệ, các nước khác cũng qua lại như thế này, chỉ là quan hệ Đại Hạ và tộc Man luôn căng thẳng nên mới không hình thành quan hệ này.
Nếu Dương Ân có thể thúc đẩy việc này, chắc chắn sẽ là một chuyện lớn đáng được ghi danh sử sách.
Hoàng Xương Kiên và Lâm Khải nghe xong còn thấy phấn khích hơn cả hắn, họ chưa từng nghĩ đến việc hợp tác của tộc Man, đây chắc chắn là một đại sự chưa từng xuất hiện.
Chuyện này cũng không thể gấp gáp được, công việc mà Dương Ân phải làm vẫn rất nhiều.
Thương nghiệp có Hoàng Xương Kiên xử lý, đan dược giao cho Cảnh Kiện. Cảnh Kiện có danh tiếng không tệ trong nghề luyện đan ở Vương thành, ông ta có thủ pháp luyện đan độc nhất, bước đi rất vững vàng trên con đường luyện đan, tiếc rằng thiếu phương thuốc, thiếu danh sư dẫn dắt, thực lực bản thân cũng có giới hạn mới kiềm hãm sự phát triển của ông ta.
Dương Ân quan sát một hồi rồi ở bên cạnh nhắc nhở về thủ pháp và kỹ xảo luyện đan của ông ta, giúp ông ta cải tiến một số chỗ chưa hoàn chỉnh, lập tức giúp tỉ lệ luyện đan thành công của ông ta được nâng cao rất nhiều.
Cảnh Kiện vui mừng quá đỗi: “Thiếu gia không hổ là thiên dược sư, chỉ điểm của ngài khiến ta mở mang tầm mắt quá”.
“Thủ pháp luyện đan của ông vốn đã có điểm khác biệt, nếu tiếp tục rèn luyện chắc chắn có thể có thể trở thành thủ pháp độc môn, nhưng có một số chỗ chưa hoàn chỉnh, cải tiến rồi sẽ ổn thôi”, Dương Ân nói.
Thủ pháp luyện đan của Cảnh Kiện khá ổn, Dương Ân cũng cảm thấy mới mẻ, nhưng đối với hắn mà nói thì tác dụng không nhiều. Thủ pháp luyện đan mà hắn sở hữu là đẳng cấp nhất, đồng thời ánh mắt của hắn cũng không tầm thường, muốn chỉ dạy cho Cảnh Kiện cũng thừa sức.
“Thiếu gia, sau này chắc chắn ta sẽ theo ngài!”, Cảnh Kiện mặt dày nói.
“Xem biểu hiện của ông trước đã, sau này các loại đan dược bình thường sẽ giao cho ông luyện. Ngoài ra tôi cũng sẽ viết cho ông một số phương thuốc, ông tự điều phối dung dịch để bồi bổ thân thể. Ông đột phá cảnh giới Địa Hải nhờ dược vật nhưng căn cơ vô cùng yếu, sau này nếu muốn tiến bộ hơn thì phải củng cố căn cơ từ sớm”, Dương Ân vừa nói vừa viết ra một phương thuốc tôi thể.
Cảnh Kiện đã đạt đến cảnh giới Địa Hải sơ cấp, nhưng căn cốt quá yếu, không thể nào luyện chế được vương đan cũng là chuyện thường.
Dương Ân yêu cầu ông ta làm như thế cũng vì tăng cường sức mạnh của ông ta, trong quá trình luyện đan mới có thêm nhiều huyền khí chống đỡ, giảm chỗ sai sót, có tác dụng lớn trong việc hình thành vương đan.
Cảnh Kiện nhận lấy phương thuốc mà cảm kích khôn cùng, chưa từng nghĩ rằng Dương Ân sẽ đưa phương thuốc cho mình dễ dàng đến thế. Đối với bất kỳ đan sư nào thì phương thuốc chính là mạng sống.
“Ta thề trung thành cùng thiếu gia đến chết mới thôi!”, Cảnh Kiện quỳ xuống đất, chân thành nói.