Học viện Hoàng gia đã được thành lập mấy trăm năm, trước giờ luôn là nơi bồi dưỡng Thiên Kiêu của Vương thành nước Đại Hạ.
Vị trí Học viện Hoàng gia được xây dựng là trên vùng đồi núi phía nam ngoại ô Vương thành, từ trong thành cưỡi ngựa đi cũng phải mất ít nhất nửa ngày mới đến được.
Rất nhiều tòa kiến trúc cổ xưa được xây dựng dựa vào lưng núi, có núi có nước, có hoa có cỏ, kỳ lân quái thạch rải rác, càng có linh điểu lao vùn vụt, mỗi nơi một cảnh, đẹp không sao tả xiết.
Học viện được xây dựng bên ngoài thành là để tránh xa những phân tranh thế tục của Vương thành, đồng thời là nơi để cho nhiều đệ tử chuyên tâm tu luyện, không bị quấy nhiễu bởi chuyện bên ngoài.
Học viện được phân thành bốn hệ: Võ viện, Văn viện, Đan viện và Khí viện. Trong đó Võ viện có số người đông nhất nên lấy Võ viện làm chủ, còn Văn viện, Đan viện và Khí viện, mỗi viện đều có đặc điểm riêng. Văn viện lấy tu thân, tu tâm làm chủ, có thể theo học trên con đường của thánh nhân. Đan viện lấy luyện đan làm chủ, Khí viện thì lấy luyện khí làm chủ, thân phận đệ tử của hai viện này đều tôn quý, đồng thời cũng là khó tu hành nhất, số lượng đệ tử cũng tương đối ít.
Ba người Dương Ân, Vạn Lam Hinh và Đường Hiểu Hàm cùng đứng trên lưng rùa vân bạc, đi một mạch từ trong Vương thành đến đây, chưa đầy nửa canh giờ đã đến trước lãnh địa của học viện Hoàng gia.
Hộ vệ bên cạnh Đường Hiểu Hàm hoàn toàn không thể theo kịp tốc độ của rùa vân bạc, chỉ có duy nhất một hộ vệ cấp vương mới có thể theo kịp, đây cũng chính là lý do khiến rùa vân bạc giảm tốc độ chậm lại.
Tốc độ của rùa vân bạc vốn không nhanh, nhưng hiện giờ nó đã là Yêu vương cao cấp rồi, nếu nó chạy hết tốc lực thì vương giả bình thường hoàn toàn không thể theo kịp.
Trên đường đi, Dương Ân bị hai người phụ nữ kẹp ở giữa, một trái một phải. Từ lúc ra khỏi Vương thành, không biết đã có biết bao người phải ghen tị, chỉ có Dương Ân có nỗi khổ trong lòng, tự mình biết, tự mình chịu đựng.
Hắn vốn tưởng rằng có thể trấn áp được hai người con gái này, ai biết được sau khi hai người bọn họ lại gần hắn thì lại nhéo eo hắn, khiến hắn có nỗi khổ trong lòng mà không thể nói ra.
Vạn Lam Hinh thì không nói, từ nhỏ hắn đã được cô ta bảo bọc lớn lên, hai người thân như chị em ruột thịt, thậm chí còn vượt qua cả tình cảm chị em ruột thịt. Cô ta làm như vậy với hắn, hắn là cam tâm tình nguyện, nhưng gan của công chúa Đường Hiểu Hàm cũng quá lớn rồi, không ngờ nàng ta cũng dám nhéo eo hắn.
Suốt dọc đường đi, Dương Ân đều không lên tiếng, hai người phụ nữ cũng không, bầu không khí giữa ba người bọn họ rất ngượng ngùng.
Lúc bọn họ chẳng còn bao xa nữa là đến học viện Hoàng gia, Dương Ân đã hét to lên: “Đây chính là học viện Hoàng gia sao, cảm giác rất hùng vĩ!”
Không thực sự tận mắt nhìn thấy học viện Hoàng gia thì sẽ không thấy được sự hùng vĩ của học viện Hoàng gia.
Cả hai người phụ nữ đều trợn tròn mắt nhìn mình, khiến Dương Ân cảm thấy ái ngại.
Phía trước học viện Hoàng gia có một tảng sơn thạch khổng lồ, khắc bốn chữ “Học viện Hoàng gia”, nét chữ cứng cáp, rồng bay phượng múa, trong lúc mơ hồ tựa như có kiếm khí liên tục xuất hiện, nhìn là biết đây là nét chữ do một vị cường giả có kiếm kỹ cao minh viết ra.
Học viện Hoàng gia, viện trưởng đời thứ nhất vốn chính là cường giả đầu tiên đạt cảnh giới cấp Thiên của Đại Hạ, là tướng quân Hộ quốc đời thứ nhất của Đại Hạ, người này là một cao thủ dùng kiếm, bốn chữ này chính là do người này khắc lên.
Người bình thường nhìn bốn chữ này thì cảm thấy áp lực vô cùng, không thể chịu đựng được nổi, nhưng Dương Ân lại có thể nhìn liên tục. Dường như hắn cảm nhận được một vị kiếm thủ đang tức giận chém về phía mình, kiếm khí cuồn cuộn kia trực tiếp lao thẳng về phía ấn đường của hắn.
Kiếm khí liên tục xuất hiện!
Dương Ân không ngờ bản thân chỉ nhìn một, hai cái là lập tức gặp phải loại áp chế như vậy, đóa hoa Thần đình của hắn lay động, ngưng tụ sức mạnh tinh thần lớn mạnh nghênh đón đòn tấn công kia, lực tinh thần của hắn hóa thành quyền ý lao về phía luồng kiếm khí kia.
Ầm!
Kiếm khí và quyền ý cùng va chạm nhau, vô hình trung nó lại tựa như có một vụ nổ bộc phát sức mạnh kinh hoàng, kiếm khí và quyền ý đều cùng nhau tiêu tán thành vô hình, Dương Ân bị ép phải lùi về sau nửa bước nhỏ.
Hai người phụ nữ bên cạnh Dương Ân đều bị dọa sợ đến thót tim, Vạn Lam Hinh nắm lấy cánh tay Dương Ân hỏi: “Ân, đệ sao thế?”
Đường Hiểu Hàm giương mắt nhìn Dương Ân với mấy phần lo lắng, tự hỏi sao Dương Ân lại đột nhiên lùi về phía sau giống như vừa bị tấn công?
“Chẳng lẽ là?”, Đường Hiểu Hàm như đã nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt nàng ta hiện lên mấy phần kinh ngạc.
Dương Ân định thần lại, cười nói: “Không sao, tấm bia đá này có chút thú vị, hai người đợi chút”.
Hắn cảm nhận được trong tấm bia đá này có chút cổ quái, có lẽ mọi chuyện không đơn giản như thế. Hắn quyết định phải tìm hiểu rõ thực hư, hắn thúc giục “Ngự Hồn Tâm Kinh”, lực tinh thần liền giống như thủy triều chìm vào trong tấm bia đá.
Lần này, bốn chữ trên bia đá như sống lại, hàng ngàn hàng vạn kiếm khí mang theo thế lực cuồn cuộn lao về phía Dương Ân.
“Cẩn thận!”, Vạn Lam Hinh phản ứng rất nhanh, bật thốt lên một tiếng, rồi nhanh chóng nắm lấy Đường Hiểu Hàm cùng lùi về phía sau.
Rùa vân bạc bị dọa sợ đến thót tim, vội vàng thu mình vào trong mai, nhanh chóng lăn đi.
Thế lực của chỗ kiếm khí này vô cùng lớn mạnh, cho dù chỉ là một luồng khí tức, vương giả bình thường cũng khó mà có thể ngăn cản được.