Trần Diệm là Dược Vương, đồng thời cũng là phó hiệu trưởng học viện Hoàng gia, quản lý đan viện, là luyện dược sư có tay nghề luyện đan đỉnh nhất trong học viện Hoàng gia, ngày trước từng thua Dược Viêm Hải, lão các chủ của Dược Vương các.
Nhiều năm qua, Trần Diệm luôn tập trung tu luyện, không chỉ để nâng cao trình độ luyện đan, mà còn nhằm nâng cao cảnh giới của bản thân, ông ấy muốn đột phá cảnh giới Thiên Ngư, tiến vào cấp bậc thiên dược sư một cách thuận lợi.
Các cấp bậc của hầu hết các luyện dược sư đều có mối quan hệ chặt chẽ với thực lực của bản thân, chỉ khi có đủ thực lực, huyền khí và lực linh hồn kết hợp với nhau thì mới có thể có đủ sức mạnh để duy trì việc chế tạo các đan dược cao cấp.
Trần Diệm đã là vương giả đỉnh cấp, thế nhưng ngày ông ấy đột phá được cảnh giới Thiên Ngư vẫn còn rất xa vời.
Trần Diệm cảm thấy việc trở thành thiên dược sư là rất khó khăn. Nên khi ông ấy nhìn thấy một vị thiên dược sư mới 18 tuổi được sinh ra, trong lòng có một loại cảm xúc không thể giải thích được.
Đây cũng chính là lý do tại sao Trần Diệm sẵn sàng từ bỏ vị trí phó hiệu trưởng, ông ấy nghĩ vị thiếu niên trước mặt mình có đủ năng lực để dẫn dắt được nhiều luyện dược sư bước tới cảnh giới cao hơn, giúp đỡ học viện Hoàng gia trở nên huy hoàng hơn.
Chỉ đáng tiếc, chí hướng của đối phương lại không ở đây.
Trong sân, Trần Diệm cho người mang trà ngon lên, trò chuyện cùng Dương Ân.
“Dương Ân, ngươi thật sự có thể quản lý được Đan viện của ta, vị trí này ta sẵn sàng từ bỏ!”, Trần Diệm rất chân thành nói.
Trần Diệm đúng là một Dược Vương, những đệ tử mà ông ấy dạy ra được cũng chỉ có cấp bậc Dược vương là cao nhất, muốn vượt qua ông ấy rất khó, bọn họ muốn tiến bộ thì phải cần một luyện dược sư cao cấp hơn chỉ dạy.
Là tấm gương cho người khác, ai lại không muốn đệ tử của mình tiến xa hơn chứ, Trần Diệm chính là một người thầy đáng kính như vậy.
Hiện tại Dương Ân không có tâm tư để làm chuyện này, hắn vẫn còn là một thiếu niên mà. Làm phó hiệu trưởng thì sẽ bị trói buộc ở đây, hắn có ngu mới làm vậy.
Dương Ân lại nhấn mạnh một lần nữa: “Tiền bối, tâm ý của ông, ta có thể nhận, nhưng ta vẫn chỉ là một thiếu niên, không thích hợp đảm đương được trọng trách này”.
Đường Hiểu Hàm không nhịn được phụt cười.
“Có cái gì buồn cười sao? Chẳng lẽ ta không phải thiếu niên?”, Dương Ân nhìn Đường Hiểu Hàm rồi hỏi.
“Đúng đúng, ngươi là thiếu niên, không, ngươi vẫn là trẻ con mới đúng!”, Đường Hiểu Hàm nói với vẻ nghịch ngợm.
Thực sự vậy, Dương Ân giết kẻ địch ở biên giới, một mình đánh đuổi tộc Man di, còn trở thành thiên dược sư trẻ nhất trong lịch sử. Không ai có thể liên tưởng được đây chính là thành tích do một thiếu niên 18 tuổi tạo ra.
Dương Ân tự luyến sờ mặt mình, khẽ thở dài: “Ta sinh ra đã là một thiên tài rồi, cũng không còn cách nào khác”.
Đến cả Vạn Lam Hinh cũng bị Dương Ân chọc cười.
Trần Diệm hết sức tán thành: “Không tệ, có vài người trời sinh đã là thiên tài, giống như đệ đệ Dương Nghĩa của ngươi, hai người đúng là văn võ song toàn”.
“Thế thì đúng rồi, tiền bối, ông mau đưa cho ta danh sách đệ tử của học viện đi, ta muốn tham gia thi đấu ở võ điện”, Dương Ân sốt ruột nói.
“Ngươi thực sự muốn tham gia mấy trận tỉ thí trẻ con đó sao? Ngươi làm vậy là bắt nạt người khác quá đáng!”, Trần Diệm không đành lòng nói.
“Ta cũng là trẻ con mà!”, Dương Ân lại nhấn mạnh tiếp.
Võ trạng nguyên, đây chính là một mục tiêu nhỏ hắn đặt ra, hắn phải tham gia mới được.
“Được rồi, nếu đã vậy, ngươi đồng ý với ta một chuyện thì ta sẽ cho ngươi trở thành đệ tử Đan viện của ta, như vậy thì ngươi mới có thể tham gia trận đấu ở võ điện được”, Trần Diệm nói.
“Chuyện gì thế? Chỉ cần ta làm được thì ta sẽ làm!”
“Biểu diễn một chút kỹ thuật luyện đan trong Đan viện của ta, dập tắt sự kiêu ngạo của các đệ tử trong Đan viện, để cho bọn họ biết ngoài núi này thì còn có núi khác cao hơn”.
“Ôi... đả kích bọn họ như vậy có ổn không vậy?”
“Ngươi làm thế nào cũng được, nếu không thì đuôi của bọn chúng vểnh lên tận trời mất!”
“Được rồi, ông cung cấp dược liệu nhé”.
...
Rất nhanh sau đó, Trần Diệm cho người truyền lệnh xuống, triệu tập ba vị đệ tử kiệt xuất nhất Đan viện tới, ba vị đệ tử này là Trình Tân Nhiên, Dược Dịch Khai và Nghê Tử, hai nam một nữ, tất cả đều khoảng 17, 18 tuổi.
Bọn họ mặc đồng phục luyện dược sư, trên thân lộ ra hỏa khí, mùi thuốc nồng nặc, đây chính là đặc trưng mà chỉ luyện dược sư mới có.
Trình Tân Nhiên là một thanh niên cao gầy, khuôn mặt hiện lên vẻ kiêu ngạo, đôi mắt luôn hướng lên trên, nhìn người bằng hai lỗ mũi.
Dược Dịch Khai là một người rất lạc quan, không cao lắm, người hơi mập, miệng thỉnh thoảng lại nở nụ cười nhưng thật ra sự kiêu ngạo trong lòng hắn ta cũng không kém Trình Tân Nhiên là bao.
Nghê Tử là một mỹ nữ, mái tóc màu tím buông xõa tới tận vị trí của cặp mông vểnh lên cực kỳ gợi cảm. Quần áo của luyện dược sư không thể che lấp vẻ đẹp của cô ta, mà còn tăng thêm sức quyến rũ khác thường của cô gái này.
Khi bọn họ cùng bước đến, ánh mắt đều nhìn về phía Đường Hiểu Hàm, cơ thể vạn kim của công chúa, đi đâu cũng được chú ý nhất.
“Công chúa điện hạ!”, Trình Tân Nhiên và Lạc Dịch Nhiên tiến lên hành lễ.
Nhưng Nghê Tử lại không làm gì, cô ta chỉ nhìn Đường Hiểu Hàm một cái rồi lập tức rời mắt, sau đó còn liếc mắt qua Dương Ân và Vạn Lam Hinh, dường như không gì có thể khơi lên sự hứng thú của cô ta, ánh mắt của cô ta lại nhìn sang chỗ khác.
Đường Hiểu Hàm gạt đi sắc mặt chán ghét, nói: “Miễn lễ!”
“Công chúa điện hạ lần này tới học viện bao lâu vậy? Lâu lắm rồi chưa gặp người, Tân Nhiên thật sự rất nhớ người!”, Trình Tân Nhiên không che giấu tình yêu sâu đậm của mình dành cho công chúa.