Dương Ân đã thay đổi nhiều so với một năm trước, càng ngày càng cao lớn, càng thêm anh tuấn, toát ra khí chất không thể miêu tả bằng lời bao trùm nơi này khiến người ta phải liếc mắt nhìn.
Khi đối mặt với Dương Ân, người Tô gia đều không nói được gì, Tô lão gia cũng cứng họng, lời đến bên mép nhưng bị nghẹn trong cổ họng, muốn nói nhưng lại không nói nên lời.
Người họ thấy có lỗi nhất chính là Dương Ân, tai họa lúc đó là do Dương Ân gây ra, họ đều trách cứ hắn không biết điều, quận chúa người ta có thể ưng thuận hắn thì đó là phúc đức của hắn, thế mà hắn lại từ chối cuộc hôn nhân tốt đẹp như vậy, cuối cùng gây ra đại họa.
Bây giờ thiếu niên này lại mạnh mẽ quật khởi, bọn họ cảm thấy rất hối hận, đồng thời lại nghĩ rốt cuộc thiếu niên này đã làm thế nào để vượt qua tình cảnh khốn cùng tuyệt vọng?
“Ân Nhi, con không được nói chuyện với ông ngoại như vậy!”, ở đó chỉ có Tô Nhu Mai dám lớn tiếng mắng Dương Ân.
Dương Ân chỉ đành ngoan ngoãn cười nói: “Mẹ, con chỉ nói sự thật thôi, dù lúc đầu là con sai nhưng cha mẹ không làm sai gì cả, họ lại chẳng hề niệm tình thân, nói giúp cha mẹ vài câu, ông ngoại như thế, con không nhận cũng được”.
Dương Ân vẫn rất bất mãn với người Tô gia.
Tô lão gia hổ thẹn nói: “Ân Nhi nói đúng, ông ngoại có lỗi với ngươi. Lần này dù thế nào ông ngoại cũng sẽ cùng các ngươi đối mặt với chuyện này, dù có muốn lấy cái mạng già này, ta cũng không tiếc”.
“Mạng già của ông đã không đáng giá rồi!”, Dương Ân khinh thường nói.
Bốp!
Tô Nhu Mai không nhịn nổi nữa đánh vào sau gáy Dương Ân mắng: “Lập tức xin lỗi ông ngoại con ngay, có ai nói chuyện với trưởng bối như con không?”
“Thôi được rồi, trong lòng đứa nhỏ bất mãn, để nó nói vài câu thì có là gì”, Tô lão gia nói.
“Không được, thằng bé này nghĩ cánh mình cứng rồi, chẳng xem lời nói của người mẹ là con ra gì”, Tô Nhu Mai nghiêm nghị nói.
Dương Ân cũng không tức giận, hắn ôm tay mẹ mình nói: “Mẹ à, đừng tức giận, để con nói một hai câu không được à. Lúc trước con bị người ta nói thành như vậy đúng là rất khó coi”.
“Đó đều là chuyện quá khứ rồi, mẹ bảo con quên đi, biết không?”, Tô Nhu Mai nói.
“Vâng vâng, con quên, quên ngay!”, Dương Ân hết cách nói.
“Ha ha, vẫn là muội muội dạy con tốt!”, Tô Yên Soái bật cười nói.
“Cậu ba, chúng ta ra ngoài luyện tập chút đi, ta nhớ lúc trước cửu cứ thích đá mông ta, lần này xem còn có thể đá được ta không”, Dương Ân nhìn Tô Yên Soái nói.
Trong đám người Tô gia, Dương Ân có tình cảm với Tô Yên Soái hơn, dù sao Tô Yên Soái cũng từng chỉ dạy hắn trong một khoảng thời gian, hắn vẫn rất tin tưởng phẩm chất của Tô Yên Soái.
“Được thôi, ngược lại ta muốn xem thử ngươi có thật sự tiến bộ nhiều rồi không!”, Tô Yên Soái cũng không muốn ở lâu trong này bèn đồng ý.
Sau khi Tô Yên Soái theo Dương Ân ra ngoài, bầu không khí trong đại sảnh tốt hơn rất nhiều, Tô lão gia và Tô Nhu Mai nói về chuyện trong nhà, Dương Trấn Nam thì nói chuyện, uống trà với Tô Hậu Nhiên, Tô Minh Ba.
Ngoài này, Dương Ân và Tô Yên Soái không đánh nhau thật mà đi đến một cái ghế đá đã được sửa lại uống rượu ôn lại chuyện cũ.
“Thằng nhóc ngươi có tiền đồ đấy, ngay cả ta cũng không dám khiêu chiến với ngươi nữa rồi”, Tô Yên Soái tự nhiên nhìn Dương Ân nói.
“Cậu ba, trước đây ta không biết cậu mạnh thế nào, bây giờ cuối cùng cũng biết rồi, cảnh giới Địa Hải cao cấp, cũng khá lắm”, Dương Ân nghiêm túc nhìn Tô Yên Soái nói.
Lúc trước, hắn từng nghe cha mẹ nói Tô Yên Soái rất mạnh, lúc đó hắn nào biết Tô Yên Soái là vương giả cảnh giới Địa Hải cao cấp.
“Ha ha, tầm mắt cũng được mở rộng không ít rồi đấy, thảo nào ngay cả Hoàng thượng mà ngươi cũng không để vào mắt”, Tô Yên Soái cười nói, ngừng một chốc ông ta nói: “Bây giờ thực lực của ngươi như nào? Sao cậu ba không nhìn ra được nhỉ? Vừa giống cảnh giới Địa Hải sơ cấp, mà lại như cảnh giới Địa Hải đỉnh cấp, lạ lắm!”
“Cậu ba thử là biết thôi!”, Dương Ân nhướng mày nói.
“Được, vậy thử xem!”, Tô Yên Soái nói, sau đó ngón tay bật ra ánh sáng điểm thẳng vào ngực Dương Ân.
Ông ta ra đòn mà không hề báo trước, tốc độ nhanh đến mức người khác không nhìn rõ, ông ta cũng không hề nương tay.
Đáng tiếc là dù có ra đòn nhanh mức nào thì tốc độ của ông ta cũng không bằng phản ứng của Dương Ân. Cả người Dương Ân nhích sang bên cạnh né được đòn này, đồng thời hắn cũng nhanh chóng nghiêng người, dùng khuỷu tay tấn công cậu ba nhà mình.
Đòn phản công của Dương Ân rất nhanh, Tô Yên Soái miễn cưỡng lắm mới có thể phản ứng kịp, giơ tay lên chặn đòn. Một lực công kích khá mạnh đánh vào lòng bàn tay khiến ông ta lùi về sau mấy bước.
Tô Yên Soái kinh ngạc nói: “Thằng nhóc giỏi lắm, sức mạnh khá đấy, lần nữa nào!”
Nói rồi, ông ta càng dùng sức đánh Dương Ân, không dùng đến huyền khí vì sợ sẽ gây ra động tĩnh quá lớn.
“Đến đây, đừng nương tay nữa, như thế thì cậu chỉ bị thiệt thôi!”, Dương Ân tự tin nói.
“Người có thể làm ta chịu thiệt không nhiều đâu”.
“Yên tâm, ta tuyệt đối là một người trong số đó”.
“Ôi trời, thằng nhóc ngươi dám đá mông ta thật à, ta với ngươi chưa xong chuyện đâu”.