Cũng chính vào lúc này, cuối cùng Dương Ân cũng đã tôi luyện Long Diễm quyền tới giai đoạn đại thành, hắn đã rút hơn phân nửa hỏa lực của tâm hỏa ra ngưng tụ tất cả lên song quyền, sau lưng của hắn hiện lên một con hỏa long khổng lồ oanh tạc về phía người đá Tô Sơn Nhi.
Ầm ầm!
Hai thiên tài võ đạo cùng thi triển tuyệt chiêu khiến cho cả bầu trời đều trở nên run chuyển, huyền khí cuồn cuộn, cảnh tượng có thể nói là vô cùng kinh diễm.
Sau những đợt va chạm liên tục, cuối cùng Dương Ân và Tô Sơn Nhi đã bật ra khỏi nhau.
Trên người Dương Ân rõ ràng đã có thêm rất nhiều thương tích bởi quyền cước của Tô Sơn Nhi, máu từ khóe miệng hắn trào ra, xem ra muốn thắng được Tô Sơn Nhi cũng không hề dễ dàng.
Tô Sơn Nhi so với Dương Ân càng chật vật hơn, hắn ta bị Dương Ân đánh liên tiếp mười mấy quyền, ngay cả lớp đá cứng trên người cũng đều bị thiêu cháy, thân thể bằng đá của hắn ta nhanh chóng tan rã, quần áo bên ngoài cũng bị ngọn lửa thiêu đốt hết, để lộ ra toàn bộ thân thể trần trụi, trông hết sức buồn cười.
May mắn thay, đôi mắt của Vạn Lam Hinh từ đầu đến cuối đều dán vào người Dương Ân, nếu không thì cô ta đã mù luôn rồi.
"Tô Sơn Nhi, 'em trai' của ngươi trông có vẻ hơi nhỏ đó!", Dương Ân hết sức vô sỉ, châm chọc nhìn chằm chằm vào hạ thể của Tô Sơn Nhi.
Sắc mặt của Tô Sơn Nhi trong nháy mắt đã đỏ lên, hắn nhanh chóng lấy ra áo choàng quấn lấy thân thể trần trụi, hết sức phẫn nộ nói: "Dương Ân, xem như ngươi lợi hại, lần sau gặp lại ta nhất định sẽ không khách khí với ngươi nữa".
Ngay sau đó, hắn ta mang gương mặt xám xịt rời khỏi nơi này, không nói tiếng nào với Vạn Lam Hinh nữa, hắn ta thật sự đã không còn mặt mũi.
Đại chiến của hai thiên tài võ đạo đã kết thúc.
Trên mặt Dương Ân không hề có một chút vui mừng nào sau khi chiến thắng, trong lòng của hắn dường như đã bị bao phủ bởi một bóng ma tâm lý, bây giờ hắn mới có thể dần dần nhận ra rõ ràng sự thâm sâu khó lường của giới siêu phàm.
Hắn có thể chiến đấu vượt cấp, hắn có nhiều tiềm năng thiên phú, đây chính là những lá bài tẩy khiến cho hắn rất tự hào, nhưng khi phát hiện ra còn có một người khác cũng có tiềm năng thiên phú mạnh mẽ như vậy thì hắn mới nhận ra bản thân của mình chỉ là ếch ngồi đáy giếng.
Vạn Lam Hinh bay vút đến bên cạnh Dương Ân, lộ ra vẻ áy náy nói: "Ân đệ, thật xin lỗi!"
Dương Ân định thần lại nhìn Vạn Lam Hinh, sau đó hắn hung hăng kéo cô ta vào lòng và hôn mạnh lên đôi môi ngọc của cô ta.
Giờ khắc này, Vạn Lam Hinh đã hoàn toàn ngây dại.
Trong đầu của cô ta lúc này chỉ còn duy nhất một suy nghĩ: "Chàng hôn mình!"
Đúng vậy, Dương Ân đã hôn cô ta, đây là cảm xúc mà Dương Ân đã đè nén quá lâu, nếu không làm gì Vạn Lam Hinh thì hắn cảm thấy mình thực sự không phải là đàn ông.
Cô ta đã chân thành trao đi nhiều như vậy, sao hắn có thể tiếp tục thờ ơ.
Trong khoảng thời gian này, cảnh giới của Dương Ân đã tăng lên rất nhiều, địa vị của hắn cũng theo đó mà thăng tiến, giữa hai người dường như đã tồn tại một khoảng cách, nhưng khi Vạn Lam Hinh đưa cấm vệ quân đi tuần tra mỗi ngày thì cô ta đều đi ngang qua Dương phủ chờ một lúc. Trông thì có vẻ như cô ta dừng lại để nói chuyện với binh sĩ của quân đoàn Tử thần ôn lại chuyện xưa, nhưng thực ra cô ta chỉ hy vọng thỉnh thoảng được gặp Dương Ân một lần. Hắn rất thường xuyên bế quan cho nên không thể gặp cô ta, nhưng đều được thuộc hạ báo lại cho biết, hắn làm sao có thể phụ lòng một cô gái chân thành như vậy chứ?
Hơn nữa từ nhỏ hắn đã thích ở bên cạnh cô ta, thích nhìn thấy đại tỷ tức giận, khoảng thời gian đó rất vui vẻ đối với hắn.
Bây giờ hắn đã có đủ thực lực để thực hiện lời hứa bảo vệ cho cô ta cả đời.
Nụ hôn đính ước!
Dương Ân hôn Vạn Lam Hinh rất lâu, nếu không phải có tiếng kêu của một con chim lớn làm phiền thì họ còn có thể hôn nhau lâu hơn nữa.
Khi Vạn Lam Hinh được Dương Ân buông ra, gương mặt của cô ta đỏ lên như gấc chín, phó thống lĩnh mệnh danh "Thiết nương tử" của cấm vệ quân cũng có lúc thẹn thùng.
"Tỷ, sau này tỷ cứ đi theo ta, ta sẽ đối xử tốt với tỷ", Dương Ân chân thành nói, hắn thật sự không thể chịu đựng nổi khi có người đàn ông khác theo đuổi Vạn Lam Hinh, hắn phải tuyên bố cô ta là của mình và giữ chặt lấy cô ta, nói hắn ích kỷ cũng được, đa tình cũng được, hắn thật sự rất quan tâm đến Vạn Lam Hinh.
"Vậy mà chàng vẫn gọi ta là tỷ sao?", Vạn Lam Hinh đánh nhẹ vào ngực Dương Ân nói.
Dương Ân cười nói: "Vậy ta sẽ gọi nàng là Hinh nhi".
“Ừm, tùy chàng”, Vạn Lam Hinh như chú chim nhỏ nép vào người hắn rồi khẽ đáp.
Trong suốt khoảng thời gian từ lúc ở sơn ngục cho tới bây giờ, cuối cùng trong lòng của Vạn Lam Hinh cũng đã không còn khúc mắc nữa.
"Hinh nhi, khi còn bé ta đã nói rồi, khi ta lớn lên ta sẽ bảo vệ nàng cả đời, từ bây giờ ta sẽ thực hiện lời hứa đó".
"Khi đó chàng vẫn còn là một tên nhóc bướng bỉnh, lúc nào cũng trêu chọc ta, bây giờ chàng đã là một vương gia, ta cứ có cảm giác mọi chuyện trôi qua chỉ như một giấc mơ vậy".
"Ừm, những chuyện xảy ra trong một năm qua còn nhiều và kích thích hơn những chuyện xảy ra trong suốt mười năm trước, tương lai có lẽ ta cũng sẽ không được bình yên, nhưng ta sẽ cố gắng hết sức dẹp hết tất cả những trở ngại. Kẻ nào không muốn chúng ta sống yên ổn thì ta cũng sẽ không cho kẻ đó được yên ổn".
"Cho dù chàng đưa ra quyết định gì thì ta cũng sẽ đi theo chàng, cho dù có chết ta cũng không hối hận!"
"Hinh nhi, nàng thật tốt!"
"Hừ, tay của chàng để ở đâu vậy? Thật không biết xấu hổ".
"Khụ khụ, lỡ tay, lỡ tay thôi, nhưng nó thật sự lớn đó".