Dương Ân đáp: “Chuyện này nói ra rất dài”, dừng một chút, hắn lấy ra đan dược trị thương đưa cho Hoàng Phủ Minh Ngọc rồi nói: “Cô lo điều tức trị thương trước đi rồi nói sau”.
Hoàng Phủ Minh Ngọc không khách sáo với Dương Ân, cô ta nhận viên đan dược rồi nuốt xuống, sau đó trừng mắt nhìn Dương Ân nói: "Tại sao ngươi lại cứu ta? Để ta chết đi không phải tốt hơn sao?"
Dương Ân cau mày nói: "Ta đã có lòng tốt cứu cô, tự dưng cô lại tức giận như vậy làm gì?"
"Ta cứ tức giận đấy thì sao, có bản lĩnh thì ngươi giết ta đi!", Hoàng Phủ Minh Ngọc quát lớn, đôi mắt của cô ta lúc này đã mờ hơi nước.
Cô ta đã rất đau khổ, trong suốt thời gian qua cô ta đã phải chịu đựng rất nhiều, sau khi gặp lại Dương Ân thì những nỗi bất bình trong lòng cô ta liền bùng nổ.
Dương Ân nhìn thấy Hoàng Phủ Minh Ngọc khóc thì sững sờ, trong lòng dâng lên cảm giác áy náy, nếu như lúc trước hắn không uống cạn bình rượu sữa ngựa của cô ta thì đã không xảy ra nhiều chuyện rối rắm như vậy.
“Ta xin lỗi!”, Dương Ân áy náy nói.
Cho dù hắn chỉ vô tình nhưng hắn vẫn nợ người ta một lời xin lỗi, cho dù Hoàng Phủ Minh Ngọc có chấp nhận lời xin lỗi của hắn hay không thì hắn cũng phải nói ra.
"Ngươi phải lấy ta! Ngươi phải lấy ta! Ngươi phải lấy ta!", Hoàng Phủ Minh Ngọc lao vào trong lòng Dương Ân, không ngừng đánh vào ngực của hắn.
Từ trước đến nay tư tưởng của Hoàng Phủ Minh Ngọc vẫn luôn tuân theo những lễ nghi và phong tục trong tộc, nếu như Dương Ân không lấy cô ta thì cô ta phải giết Dương Ân, nhưng cô ta không có khả năng giết được hắn, nếu không giết được hắn thì chẳng lẽ cô ta phải tự sát hay sao?
Hoàng Phủ Minh Ngọc chỉ vừa mới bước vào tuổi trưởng thành, cô ta không muốn chết, hơn nữa cô ta cũng rất thích Dương Ân, trong suốt thời gian qua, mỗi lần ngừng tu luyện thì trong đầu của cô ta sẽ xuất hiện bóng dáng của Dương Ân, chuyện này khiến cho cô ta rất khổ sở, cảm thấy như bản thân mình sắp phát điên mất rồi.
Bây giờ Dương Ân đã ở trước mặt cô ta, cô ta cuối cùng cũng không thể kìm lòng được nữa.
Dương Ân cảm thấy rất lúng túng.
Áo của hắn lúc này đã bị nước mắt của Hoàng Phủ Minh Ngọc làm cho ướt đẫm, hắn không biết phải làm như thế nào.
Một lúc sau, Hoàng Phủ Minh Ngọc đã ngủ thiếp đi trong vòng tay của hắn, hắn cúi đầu nhìn thấy cô ta đang cuộn người nằm trong lòng của hắn, hàng mi dài cong vút của cô ta còn đang vương những giọt nước mắt còn sót lại, hắn hít vào một hơi thật sâu rồi nhẹ nhàng đặt cô ta nằm lên bãi cỏ, để cho cô ta yên giấc.
Dương Ân cảm thấy rất rối rắm.
Hắn còn chưa gặp được Tử Hàm mà đã gặp lại Hoàng Phủ Minh Ngọc, hắn không biết phải làm thế nào mới đúng.
Chuyện của Vạn Lam Hinh và Mộng Băng Tuyết còn chưa giải quyết xong, bây giờ lại xuất hiện thêm một Hoàng Phủ Minh Ngọc, hắn thật sự muốn trở thành một người lăng nhăng.
"Nữ nhân giang hồ sao có thể câu nệ tiểu tiết, sau khi nàng ta tỉnh lại thì ta sẽ giải thích", Dương Ân thầm tự nhủ, rồi không suy nghĩ lung tung nữa.
Trong lòng hắn chỉ yêu nhất một mình Tử Hàm!
Dương Kiệt đã trở lại, hắn ta còn vác theo một con mãnh thú vừa săn được. Dương Kiệt ném con mãnh thú xuống đất cách Dương Ân không xa rồi nói với hắn: "Ân Thiên Vương, cho xin chút lửa đi".
Dương Ân không từ chối, hắn điểm chỉ một cái, trên xác con mãnh thú liền bùng lên một ngọn lửa.
Trong chớp mắt, bộ lông của con mãnh thú đã bị đốt cháy hết, để lộ ra lớp thịt màu vàng óng bên trong, Dương Ân điều khiển Lam Yêu Cơ nướng thịt, chẳng mấy chốc thì thịt đã chín.
Dương Kiệt lấy ra hai bình rượu từ trong không gian Càn Khôn, ném một bình cho Dương Ân rồi nói: "Nào, say được hôm nào hay hôm đó".
Dương Ân cầm lấy bình rượu, nhấp một ngụm, thở dài nói: "Quá đẹp trai cũng là một cái tội".
Phụt!
Dương Kiệt phun ra một ngụm rượu, không thể nào chịu nổi sự tự luyến của Dương Ân.
"Ta nói này huynh đệ, ngươi đừng có mà tự luyến như vậy, đúng là nhìn ngươi cũng đẹp trai thật đấy, nhưng vẫn còn kém ta một chút", Dương Kiệt vuốt ngược tóc nói, bộ dáng của hắn ta lúc này trông còn tự luyến hơn cả Dương Ân lúc nãy, dừng một chút hắn ta lại khẽ thở dài nói: "Chỉ là thực lực của ta còn kém hơn ngươi một chút, nếu như ta có thể gặp được chút cơ duyên tốt thì cũng có thể phát triển không kém hơn ngươi bao nhiêu".
"Ngươi cần cơ duyên gì? Huyền quyết? Chiến kĩ? Hay là thần dược nghịch thiên?", Dương Ân hỏi dồn.
"Nếu huyết thống của ta có thể thức tỉnh như tổ tiên, không, chỉ cần thức tỉnh được thêm một phần là đủ, như vậy thì ta nhất định có thể nổi danh ở giới siêu phàm", Dương Kiệt nghiêm túc nói.
“Thức tỉnh huyết mạch, điều này không dễ dàng”, Dương Ân suy tư nói.
"Đúng vậy, cho nên ta phải tới tộc Huyết Giao để chiến đấu một phen, nghe đồn ở địa bàn của bọn chúng có ‘Huyết Giao Tinh Thạch’ có thể giúp cường hóa sức mạnh huyết mạch", Dương Kiệt nói, dừng một chút hắn ta còn nói thêm: "Sức mạnh huyết mạch Dương gia tiên tổ hết sức cường đại, mỗi một vị thức tỉnh được thiên phú chiến huyết đều là thiên kiêu của tộc ta, hiện giờ huyết mạch của ta chỉ có sức mạnh chưa bằng ba phần tiên tổ, nhưng thiên phú của ta đã có thể xếp vào hàng mười người đứng đầu trong tộc, Ân Thiên Vương, ta thấy hình như thiên phú chiến huyết của ngươi đã được thức tỉnh nhiều phần rồi phải không?"
“Ta không biết!”, Dương Ân lắc đầu nói.
“Ngươi không biết?”, Dương Kiệt kinh ngạc, sau đó lại nói: “Cũng đúng, ngươi sinh ra ở giới phàm tục, chưa từng trải qua thử thách của đá khảo nghiệm trong tộc cho nên còn chưa được thông suốt, nếu như ngươi tới Dương gia bọn ta, ta đoán chắc kết quả sau khi trải qua thử thách đá khảo nghiệm của ngươi sẽ rất cao, nếu như độ thuần khiết trong huyết mạch của ngươi đạt hơn phân nửa thì các trưởng lão trong tộc chắc chắn sẽ xem ngươi như trân bảo và ra sức bồi dưỡng ngươi".
“Thì ra là như vậy”, Dương Ân như được thức tỉnh, trong lòng thầm nghĩ: “Xem ra đây là một gia tộc rất xem trọng huyết mạch truyền thừa”.
Dương Ân ăn được vài miếng thịt mãnh thú, uống cạn bình rượu, sau đó lại nói: "Kỳ thực muốn cường hóa huyết mạch cũng không cần phải có 'Huyết Giao Tinh Thạch'. Chỉ cần có đan dược bồi bổ huyết mạch là có thể giải quyết được".
"Ha ha, loại đan dược đó còn khó để có được hơn cả Huyết Giao Tinh Thạch".
"Nếu như ta có thể luyện chế nó thì sao?"
...