Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
Vương Kiệt chưa từ bỏ ý định, đem chuyện Lý Thiên Vũ bị giết báo cho cảnh sát địa phương.

Cảnh sát chỉ đem xác Lý Thiên Vũ đi, vẫn không điều tra.

Vương Kiệt đến đồn hỏi cục trưởng, ai ngờ cục trưởng nói với anh: "Người chết là người ngoài thành, không hiểu tại sao lại chết trong thành. Đây không phải là chuyện của chúng tôi, việc có thể làm chỉ là đem anh ta hỏa táng."

Nếu người ngoài chết trong Trầm Thụy Thành thì là do không may mắn, hơn nữa người dân trong Trầm Thụy Thành cũng không quan tâm hay thương xót người bên ngoài, cảm thấy người ngoài tới chỉ quấy rối cuộc sống của họ.

Anh cúi đầu ủ rũ đi ra khỏi đồn, ba ngày sau thi thể của Lý Thiên Vũ sẽ được hỏa táng.

Ngày hỏa táng, Vương Kiệt đứng đó nhìn thi thể của Lý Thiên Vũ bị đẩy vào lò thiêu. Sau khi thiêu xong, Vương Kiệt lấy tro cốt của Lý Thiên Vũ đem chôn.

Anh tìm được một mảnh đất ở ngoài ngoại ô để chôn tro cốt, lúc này Vương Kiệt cúi đầu nhìn thấy một tờ giấy nhô ra từ hủ cốt của Lý Thiên Vũ.

Chuyện của Lý Thiên Vũ, tốt nhất ngươi đừng nhúng tay vào, nếu không ngươi cũng sẽ chết.

Vương Kiệt vốn không muốn quản, thế nhưng trong lòng anh cứ không yên. Anh quyết định ở lại Trầm Thụy Thành một thời gian.

Ngày thứ năm anh ở lại, Trầm Thụy Thành tổ chức lễ "Đốt lửa".

Lễ đốt lửa của Trầm Thụy Thành được tổ chức hàng năm để cúng tế Thánh Nữ, Thánh Nữ trong mắt họ chính là: thần thánh.

Mọi người vây quanh một ngọn lửa lớn, vừa múa vừa hát <Vạn vật sinh>.*

OM BENDZA SATO SAMAYAMANUPALAYA, BENDZA SATO DENOPATITHA, DRIDO ME BHAVA, SUTO KAYOME BHAVA, SUPO KAYO ME BHAVA, ANURAKTO ME BHAVA, SARVASIDDHI ME PRAYATSA, SARVA KARMASU TSAME, TSITTAM SHRIYAM KURUHUM, HA HA HA HA HO, BHAGAVANSARVA TATHAGATA, BENDZA MAMEMUTSA, BENDZI BHAVA MAHASAMAYA SATO AH

Mấy lời họ hát Vương Kiệt không hiểu, Vương Kiệt chỉ đứng đó.

Thánh Nữ ngồi trên kiệu, được năm người đàn ông lực lưỡng đưa lên đài ở giữa những ngọn lửa.

Xuyên qua đoàn người, Vương Kiệt nhìn thấy Thánh Nữ. Thánh Nữ vô tình liếc Vương Kiệt một chút.

Thánh Nữ cầm bó đuốc trong tay châm lửa, hướng về mọi người hét lên: "Tế Thiên bắt đầu."

Dân chúng bắt đầu reo hò, chỉ thấy vài người đàn ông khỏe mạnh nâng một thanh niên lên.

Người thanh niên bị trói, bọn họ dùng người sống để tế Thiên.

Trên đài cao bày đủ các loại hoa quả, lợn, dê, gà.

Thánh Nữ ra lệnh, mấy người đàn ông kia muốn ném người thanh niên vào lửa.

Dân chúng trong thành liền hò hét: "Thiêu chết hắn, thiêu chết hắn!!"



Thánh Nữ từ trên đài đi xuống hỏi: "Ngươi là ai?"

Dân trong thành có người rất nhiệt tình: "Là người bên ngoài, trước kia còn gây phiền phức nữa."

Thánh Nữ vung tay nói: "Thả tên kia ra, trói hắn lại."

Mấy người đàn ông buông thanh niên kia xuống sau đó trói Vương Kiệt lại, Vương Kiệt vẫn im lặng không nói bất cứ lời nào.

Thấy lửa càng lúc càng gần, Vương Kiệt nhắm mắt: tất cả kết thúc rồi sao?

Vương Kiệt tưởng rằng mình đã chết, nhưng tại sao anh vẫn còn cử động được?

Khi mở mắt ra, Vương Kiệt thấy mình đang nằm trên một cái giường gỗ.

Ánh mắt nhìn xung quanh, là một căn nhà được xây bằng cây trúc.

Lúc này có người đẩy cửa đi vào, Vương Kiệt nhắm mắt giả vờ ngủ.

Cảm giác có một giọng nói của phụ nữ truyền vào tai anh: "Anh rất dũng cảm, đứng trước cái chết nhưng lại không hề sợ hãi."

Vương Kiệt mở mắt ra, nhìn thấy gương mặt của Thánh Nữ, anh lắc đầu nói: "Sao cô lại cứu tôi?"

Thánh Nữ nói: "Chẳng qua là thấy anh dũng cảm, nên cứu."

Anh cười khổ, anh dũng cảm sao? Chỉ là cảm thấy sống trên đời thật mệt mỏi thôi.

Vương Kiệt vẫn không từ bỏ tìm ra nguyên nhân cái chết của Lý Thiên Vũ, nhưng vẫn không có tiến triển.

Khi anh thất vọng muốn rời khỏi thành, Thánh Nữ Tiết Y Y yêu cầu anh ở lại.

Vương Kiệt không đáp ứng Tiết Y Y, Tiết Y Y kéo tay anh nói: "Anh không cần đi, anh đi rồi cuộc sống của tôi không còn gì vui vẻ."

Ngày ấy, Vương Kiệt uống say nên đã phát sinh quan hệ với Tiết Y Y.

Bụng Tiết Y Y hơi nhô lên, chuyện này rất nhanh bị Diệp Huệ Mĩ, mẹ của Tiết Y Y phát hiện.

Thánh Nữ không thể kết hôn sinh con, Tiết Y Y làm trái với quy định, nếu bị người trong tộc phát hiện sẽ bị đuổi khỏi Trầm Thụy Thành.

Diệp Huệ Mĩ giấu chuyện này không báo với tộc trưởng, nhưng giấy không thể gói được lửa.

Sự việc càng lúc càng lớn, mọi người trong thành đều biết Thánh Nữ đã quan hệ với người ngoài thành, nên mọi người quyết định đem cả hai đi ngâm lồng heo.

Vương Kiệt tìm thấy một manh mối trên người hình nhân nguyền rủa, mà anh đã tìm thấy trong con gấu bông ở thùng rác. Hình nhân nguyền rủa này được một cao tăng ở Thanh Thủy Tự tạo ra.

Anh đang chuẩn bị đi đến Thanh Thủy Tự điều tra, thì bị người trong thành đánh ngất rồi nhét vào trong bao tải.

Tiết Y Y cũng bị bắt, họ bây giờ bị nhốt trong một căn phòng tối.

Vương Kiệt cảm thấy xung quanh tối đen, anh lấy bật lửa ra, soi sáng Tiết Y Y bên cạnh.

Tiết Y Y sợ sệt ôm anh nói: "Vương Kiệt, người trong thành muốn đem chúng ta đi ngâm lồng heo, anh có sợ chết không?"

Vương Kiệt biết Tiết Y Y mang thai con của anh, liền nói: "Anh không sợ chết, nhưng em thì không thể chết, là lỗi của anh mà em......."

Tiết Y Y lắc đầu: "Đừng nói nữa."

Trong không gian nhỏ hẹp, hai người trải qua một buổi tối. Vương Kiệt không yêu Tiết Y Y nhưng vẫn có cảm giác thích.

Sáng hôm sau, hai người bị đưa tới sông Lưu Sa của Trầm Thụy Thành.

Họ bị nhét vào trong lồng heo, mọi người vây quanh nói: "Dìm chết chúng nó!"

Còn rất nhiều người cầm trứng gà ném vào đầu họ.

Vương Kiệt che chở Tiết Y Y nói: "Mấy người không được sỉ nhục em ấy, em ấy đã từng là Thánh Nữ của mấy người."



Một người phụ nữ trẻ *phỉ nhổ* nói: "Thánh Nữ * chó. Thánh Nữ là thuần khiết! Cô ta thuần khiết sao? Còn quan hệ với người ngoài như ngươi!"

Những người xung quanh bắt đầu ồn ào: "Ném chúng xuống, dìm chúng đi! Bỏ chúng xuống cho cá ăn!"

Mấy người đàn ông khỏe mạnh giơ lồng heo ném xuống sông, vẫn còn may là Vương Kiệt bơi khá tốt, anh vẫn kiên trì kéo Tiết Y Y.

Không biết bơi bao lâu, Vương Kiệt nhìn thấy phía trước có một hòn đảo nhỏ.

Anh kéo Tiết Y Y bơi đến đảo, đây là một hòn đảo biệt lập.

Trên đảo không có ai, trên bờ có một cái thuyền nhỏ.

Trước tiên Vương Kiệt lên đảo đốt một đống lửa, Tiết Y Y đã ngất đi. Anh liên tục ấn ngực Tiết Y Y, trong miệng Tiết Y Y ói nước ra.

Sợ cô sẽ chết, Vương Kiệt còn làm hô hấp nhân tạo cho cô.

Tay chạm vào mũi cô, vẫn còn hơi thở, lúc này Vương Kiệt mới thở phào nhẹ nhõm.

Anh đi sâu vào đảo tìm được ít trái cây, lúc chạy về thì Tiết Y Y đã tỉnh.

Tiết Y Y ôm chân anh nói: "Vương Kiệt, em sợ."

Vương Kiệt lấy trái cây đưa cho cô: "Đừng sợ, có anh ở đây, anh sẽ chăm sóc em."

Tiết Y Y sờ bụng nói: "Em sẽ sinh con."

Vương Kiệt đi xem cái thuyền nhỏ, vẫn còn dùng được.

Khi trời vừa tờ mờ sáng, Vương Kiệt liền đỡ Tiết Y Y lên thuyền rời khỏi đảo.

Anh không biết đi đâu, nên đi theo hướng mặt trời mọc.

Vẫn dựa vào trái cây để duy trì mạng sống, Vương Kiệt biết cũng không chống đỡ được lâu nữa.

Đến ngày thứ năm, cuối cùng Vương Kiệt đã nhìn thấy một bến tàu.

Cố gắng chèo đến bến tàu, vừa cập bờ Vương Kiệt liền hét lên với người phía trên: "Cứu chúng tôi, cứu......."

Vài người đánh cá trên bờ thấy họ ngất xỉu trên thuyền, liền đưa họ đến bệnh viện.

Khi Vương Kiệt tỉnh lại, hỏi y tá trong bệnh viện mới biết, họ đang ở thành phố Triều Dương.

Anh quyết định sống tại thành phố này, Vương Kiệt học nghề trong thành phố, tích góp chút tiền đi đăng ký kết hôn với Tiết Y Y.

Hai người không có quá nhiều bạn bè, nên chỉ tổ chức một lễ cưới đơn giản.

Vương Kiệt từng nghĩ rằng sẽ cô đơn cả đời, không ngờ lại may mắn gặp được Tiết Y Y. Tình cảm có thể từ từ vun đắp, chỉ cần họ đừng bao giờ ghét bỏ nhau.

Tiết Y Y hạ sinh Đa Đa, Vương Kiệt ôm Đa Đa vui vẻ cười.

Vương Kiệt tưởng rằng cuộc sống sẽ mãi bình yên như thế, lúc Đa Đa ba tuổi thì Tiết Y Y chết một cách kì lạ trước cửa nhà.

Dáng vẻ lúc chết của Tiết Y Y, đến bây giờ nhớ lại Vương Kiệt vẫn thấy sợ.

Cô ấy giống như Lý Thiên Vũ, lại một người vô tội nữa phải chết.

Bệnh viện chuẩn đoán nguyên dân dẫn đến cái chết là do nghẹt thở cơ học.

Tiết Y Y bị gãy cổ, cơ thể thì vẫn nguyên vẹn.

Trong bụng cô có một hình nhân nguyền rủa, trên người hình nhân đầy kim còn viết: nó phải chết.

Khi Vương Kiệt nghĩ tới cái chết của Tiết Y Y và Lý Thiên Vũ, họ sẽ hiện lên nói vào tai anh: "Tại sao anh không cứu tôi!! Tại sao anh không cứu tôi!!"

Anh thường xuyên nằm mơ nhìn thấy Tiết Y Y, Tiết Y Y sẽ mặc một bộ đồ trắng, đưa hai tay về phía anh đòi mạng.



Lẽ nào anh điều tra nguyên nhân cái chết của Lý Thiên Vũ là sai sao? Nên anh đã hại chết vợ mình.

Đây là tâm bệnh của Vương Kiệt, rất nhiều lần anh ở trước mộ của Tiết Y Y, quỳ gối xin cô tha thứ.

Ba năm sau, gấu bông và hình nhân quyền rủa lại xuất hiện, Vương Kiệt lại rơi vào trong ác mộng lần nữa.

Tất cả đều là báo ứng, hay là âm mưu của hung thủ?

Vương Kiệt thở dài nói với Dạ Phàm Linh: "Tôi hi vọng cảnh sát sớm ngày bắt được hung thủ. Nguyên nhân tại sao hung thủ lại giết người, có lẽ là do tôi."

Dạ Phàm Linh nói: "Anh còn nhớ Thanh Thủy Tự ở đâu không?"

Vương Kiệt: "Ở ngoại ô Thanh Thủy Thành."

Lúc này trong bệnh viện Đa Đa đang nắm tay y tá, đi khắp nơi tìm Vương Kiệt. Khi nhìn thấy Vương Kiệt, Đa Đa liền lao vào lòng anh khóc: "Baba, đừng đi."

Đa Đa còn nhỏ đã mất mẹ, nên trong lòng đầy lo sợ.

Cô bé sợ sau khi mẹ bỏ đi thì cha cũng sẽ bỏ đi, Đa Đa dù một giây cũng không thể rời xa Vương Kiệt.

Vương Kiệt ôm con gái nói: "Baba không đi, baba ở đây."

Trong lòng Đa Đa có quá nhiều ám ảnh, cô bé sợ bóng tối, sợ những nơi không có cha.

Dạ Phàm Linh nói với Vương Kiệt: "Chăm sóc con gái anh đi, tôi đi đước."

Văn phòng tổ trọng án.

Vạn Hiểu Sương tìm thấy trong miệng thi thể có một tờ giấy: nó phải chết.

Vụ án này, với vụ án Lý Thiên Vũ mà Vương Kiệt kể có nhiều điểm tương tự.

Bước đầu suy đoán hung thủ là cùng một người.

Theo manh mối thu thập được, thì cũng chỉ biết mỗi Thanh Thủy Tự.

Thân phận người chết chưa tra được, thì đành phải theo dấu nguồn gốc hình nhân nguyền rủa.

- ----------

Vạn Vật Sinh: Thần Chú Kim Cang Tát Đỏa hay Chú Trăm Âm.

Bài này được Tát Đỉnh Đỉnh hát, có trên YTB. Mình không biết Tát Đỉnh Đỉnh hát là theo tiếng Phạn hay tiếng Tây Tạng, nhưng bên trên mình để phiên âm từ tiếng Phạn. Đây là một bài chú cầu chúc được phổ thành nhạc giống bài Chú Đại Bi mà chúng ta quen thuộc. Bản thân bài hát là một bài chú, nên mình sẽ không dịch nghĩa, các bạn có thể lên YTB tìm sẽ thấy rất nhiều bạn dịch nghĩa bài này, cũng có thể học thuộc để tự hát cầu chúc cũng được.
Nhấn Mở Bình Luận