Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Đi Về Phía Chân Trời

Nhà tù Bách Hải…

Mới vào nơi này được mấy ngày thế nhưng Tiêu Sĩ Quân liên tục bị người của Hứa Thạnh tìm cớ gây sự. Những lúc anh ăn cơm thì đám người của ông ta giả vờ té ngã mà hất đổ chén cơm của anh xuống đất liền sau đó bật cười khoái chí bỏ đi. Những hành động này của Hứa Thạnh tất cả đều do Chương Khã ra lệnh bảo ông ta tìm cách gây sự khiến Tiêu Sĩ Quân không nhịn được mà tức giận đánh người. Khi đó, anh chắc hẳn sẽ bị giam ở đây mãi mãi và không ai có thể đối đầu với bà ta.

Tiêu Sĩ Quân nhìn phần cơm của mình đổ hết xuống đất mà không nói không rằng cúi người nhặt lại cho vào đĩa, anh khẽ nhếch môi cười nhạt liền mạnh tay nắm lấy phần cơm dơ mà mạnh bạo cho vào miệng của Hứa Thạnh. Ngay lập tức, Hứa Thạnh tức giận mà phun số cơm bẩn trong miệng ra mà lớn tiếng mách với viên cai ngục đứng gác gần đó.

- “Cai ngục, hắn ta nhét cơm bẩn vào miệng tôi. Ngài nên phạt hắn cho chừa cái thói bắt nạt kẻ khác.”

Ông ta tỏ vẻ như mình là kẻ bị hại, liền lập tức, Tiêu Sĩ Quân không nhịn được mà bật cười, sau đó đanh giọng đáp trả:



- “Là ông ta cho người gây sự với tôi trước. Thậm chí còn cố ý làm đổ phần cơm của tôi xuống đất. Ngài nghĩ, hành động không trân trọng thức ăn như vậy chúng ta nên xử lí thế nào? Tôi chỉ là vì không muốn lãng phí mà tốt bụng đút cho ông ấy ăn mà thôi.”

Vừa nói, Tiêu Sĩ Quân với bộ dáng hiên ngang đi vòng quanh người Hứa Thạnh, ánh mắt khẽ lườm liếc những đồng bọn của ông ta khiến bọn chúng có phần e dè mà vô thức lùi về sau vài bước. Muốn dùng chiêu trò của phụ nữ thường dùng để đấu với anh sao, còn lâu. Bởi lẽ từ trước đến nay, kinh nghiệm đối phó mấy chiêu trò trẻ con này anh đã vốn rất quen khi hằng ngày phải đối đầu với Chương Khã.

- “Và chắc có lẽ ông ấy thích phần cơm của tôi cho nên mới nhiều lần gây sự. Có lẽ ông ấy thèm khát được ăn cơm tù.”

- “Tiêu Sĩ Quân, mày…”

Nhìn vẻ mặt đầy thách thức từ phía Tiêu Sĩ Quân khiến Hứa Thạnh không nhịn được toang giơ nắm đấm vào mặt anh liền lập tức nghe giọng nói đanh thép của viên cai ngục:

- “Tù nhân 884, mau chóng trở lại phòng giam.”

Ngay sau đó, Hứa Thạnh cùng đồng bọn của ông ta bị áp giải quay trở vào phòng giam, phía bên tai lúc này vang lên giọng nói từ đằng sau:

- “Nếu sau này ông thèm khát cơm tù thì tôi sẵn sàng nhường phần tôi cho ông đấy. Muốn ăn bao nhiêu cũng được bởi vì ông còn ở đây dài dài nên yên tâm.”



Nghe những lời này khiến Hứa Thạnh tức đến nổi muốn vỡ mạch máu não mà nghiến răng uất ức trở vào phòng giam. So về mặt đấu võ miệng, ông ta thua Tiêu Sĩ Quân là cái chắc. Bởi lẽ trong Tiêu gia, người độc mồm độc miệng nhất chính là anh. Ngay cả Chương Khã nhiều lần bị anh nói khích đến mức như sắp phát điên cả lên.

Sau khi đám người gây sự đi khỏi, Tiêu Sĩ Quân khẽ xoay người đưa mắt liếc nhẹ những tù nhân còn lại khiến bọn chúng có phần dè chừng. Ngay lập tức, anh lạnh giọng nói:

- “Cùng là tù nhân với nhau, bắt nạt hay gây sự cũng chẳng có lợi gì đâu. Cho nên các người biết bản thân nên làm gì để sớm được ra khỏi đây.”

Trong phòng giam, Tiêu Sĩ Quân ngồi trầm ngâm một góc. Hiện tại anh đang lo về tình trạng của mẹ mình. Chẳng biết bà ấy bây giờ ra sao và tình cảnh Tiêu gia như thế nào. Một lúc sau, bên tai anh nghe tiếng nói của viên cai ngục:

- “Tù nhân 1173, có người đến thăm.”

Tiêu Sĩ Quân chậm rãi đi đến nơi trò chuyện. Ngay khi nhìn dáng người quen thuộc trước mặt, toàn bộ biểu cảm trên gương mặt anh lập tức cứng đờ mà lắp bắp nói:

- “Nhã…Nhã Lâm, sao em lại đến đây?”

Châu Nhã Lâm nhíu mày nhìn dáng vẻ có phần xanh xao của người đối diện mà không cầm được nước mắt liền lập tức bật khóc nức nở:

- “Sĩ Quân, mới có mấy ngày mà anh đã như thế này sao?”

Tiêu Sĩ Quân lúc này không dám đối mặt nhìn thẳng vào mắt Châu Nhã Lâm mà chỉ cúi thấp đầu, trầm giọng nói:

- “Em về đi. Anh không muốn em nhìn thấy anh trong bộ dáng này.”

Châu Nhã Lâm vốn không lọt vào tai những lời này. Ngay lập tức, cô khẽ lấy ra một chiếc bánh kem dâu tây mà lúc trước anh vẫn thường mua cho mình, khẽ đưa qua ô cửa kính đút cho người đối diện.

- “Sĩ Quân, em biết anh đang giấu em một chuyện. Anh đã biết người hại chết A Phương là ai đúng không?”
Nhấn Mở Bình Luận