Chuyển ngữ: Cực PhẩmChỉ có lúc tỉnh táo thế này Trương Thần Phi mới có thể tham gia vào hạng mục sửa chữa trí não, cho nên mỗi lần tỉnh lại chủ yếu là hỏi đến chuyện này.
Chuyện tìm kiếm những người cũng mắc chứng rối loạn trí não đã có tiến triển to lớn. Người mắc bệnh trên cả nước không ít nhưng hầu hết bộ nhớ trong của trí não của những người đó tồn dữ liệu không nhiều lắm, sẽ không duy trì kéo dài lâu như Trương Thần Phi, rất nhiều người chỉ có một tuần là tỉnh.
Người Trung Quốc có thói quen hoá chuyện lớn thành chuyện nhỏ, không khiến hậu quả càng nghiêm trọng thêm, làm thế cũng chẳng giải quyết được gì. Bộ phận pháp luật cuối cùng cũng chọn ra được hai người bị bệnh nặng nhất, đã hẹn trước sẽ gặp mặt Trương Thần Phi vào hôm nay.
Tiêu Tê nghe nói chuyện này liền đi theo Trương Đại Điểu.
Người mắc bệnh thứ nhất là một chàng sinh viên hai mươi tuổi đầu. Lúc đó cậu đang chơi game thì tự nhiên một cơn địa chấn rất nhỏ xảy ra, đèn trên trần nhà rớt xuống đập trúng đầu. Mà game lúc đó cậu đang chơi là một game khủng bố, nội dung cứ tuần hoàn không ngừng. Tuy là bộ nhớ trong trí não của cậu không nhiều nhưng cậu vẫn cứ bị vây trong nội dung game.
“Tôi biết các người là ai.” Thiếu niên mặc một bộ quần áo bó sát, bên hông thì đeo một cây súng đồ chơi, nhìn thấy người của Thạch Phi bước vào thì nhanh chóng đeo kính chống tia sáng xanh lên.
“Chúng tôi là ai?” Trương Thần Phi tò mò hỏi một câu.
“Hôm qua chúng ta gặp nhau rồi, anh nói mật đạo được giấu ở ngăn kéo cuối cùng trong tủ quần áo, nhưng tôi lại tìm không thấy.” Thiếu niên rút súng ra, chỉ vào Trương Thần Phi, “Chịu chết đi quái vậy, cho dù mi biến thành hình dạng của ba ba Thần Phi thì cũng không lừa được tôi đâu!”
“Thần Phi!” Tiêu Tê nghe được tiếng súng, theo bản năng muốn đẩy ông xã ra thì lại bị ông xã ôm cổ xoay người đi.
Trứng nhiều màu sắc đập lên tây trang màu đen của Trương Thần Phi, văng tung toé thành một bông hoa bự lộn xộn.
“Súng thuốc màu thôi, coi chừng dơ đồ em.” Trương Thần Phi nói khẽ với tiểu kiều thê trong lòng, nhân cơ hội hôn cậu một cái.
Trong phòng ngoại trừ hai người còn có thư ký, người của bộ phận pháp luật và mẹ của thiếu niên. Tiêu Tê trừng mắt liếc hắn, nhanh chóng tách ra.
“A, Trương tổng, xin lỗi, thằng nhóc này vẫn còn bệnh.” Mẹ của thiếu niên nhanh chóng bước tới kéo con trai, nói xin lỗi với Trương Thần Phi. Bộ tây trang đó đắt tiền lắm, bọn họ không đền nổi.
Trương Thần Phi không để bụng vẫy vẫy tay, cởi áo khoác ném cho thư ký: “Cậu ấy bị thế này bao lâu rồi?”
“Nửa năm rồi, bác sĩ nói sợ là không thể nào tỉnh lại được. Chúng tôi đã nộp đơn kiện công ty điện tử NC nhưng bọn họ không hề sợ gì cả.” Mẹ của thiếu niên nói xong thì khóc lên, con trai vẫn còn học đại học, tiền đồ vô lượng nhưng tự nhiên lại xảy ra chuyện này, chỉ có thể đành tạm thời dừng việc học lại. Nhà bọn họ chỉ là một gia đình bình thường, thật sự là không kiện được công ty lớn như thế.
Công ty điện tử NC chính là công ty chế tạo trí não mà Trương Thần Phi chuẩn bị khai đao, công ty này chủ yếu sản xuất loại trí não rẻ tiền, là công ty yếu nhất trong thế lực của ba công ty sản xuất trí não, đương nhiên dễ dàng hạ thủ nhất.
Trương Thần Phi nhìn người mẹ nước mắt không ngừng, đột nhiên vô cùng đau lòng cho tiểu kiều thê của hắn, có phải cậu cũng từng tâm lực tiều tụy, lấy nước mắt rửa mặt khi đối mặt với ông xã bị bệnh hay không.
“Không có.” Chỉ một ánh mắt thôi Tiêu Tê cũng biết Trương Đại Điểu đang suy nghĩ gì, ngoại trừ thận của cậu bị đau ra thì mọi chuyện vẫn hoàn hảo.
“…” Không thể nhân cơ hội này tâm sự kín với Viêm Viêm nhà mình, Trương Thần Phi ho nhẹ một tiếng, an ủi người mẹ vẫn còn khóc kia, “Nếu đã đến đây thì con sẽ nói thật với bác. Chúng con điều hành công ty, mục đích chính là để kiếm tiền. Lần này nếu làm ra được hạng mục ứng dụng xoá bộ nhớ trong thì nó vừa có thể mang lại tiền lời cho con mà còn có thể trị hết bệnh của con trai bác.”
Vốn tưởng rằng đây chỉ là hoạt động công ích tư vấn pháp luật của Thạch Phi Khoa Kỹ thôi, người mẹ này cũng không ôm hy vọng quá lớn, nghe được Trương Thần Phi nói như vậy, mắt sáng lên.
“Cho nên, bây giờ việc bác cần làm là phối hợp với tụi con, mà còn phải giữ bí mật. Chỉ đánh ngã được NC thì bọn họ mới có thể đưa số liệu liên quan ra để con làm ứng dụng, đến đó thì mới cứu được con của bác.” Chỉ có biến thành lợi ích chung thì người hợp tác mới có thể dốc sức trăm phần trăm, đây là kinh nghiệm làm ăn của Trương Thần Phi. Cho nên nói rõ ràng ra thế cũng là để phòng người mẹ này không hiểu chuyện gì sẽ bị NC mua chuộc.
Lại đẩy ra một cánh cửa phòng của một người bị bệnh khác, Tiêu Tê có chút kinh ngạc. Một cô gái mặc đồ thời trang ngồi trên ghế sô pha, chính là một tiểu hoa đán cũng đang nổi giống như Đường Sắc — Giang Nhu Nhu.
Giang Nhu Nhu nhìn khá xinh xắn, chính là kiểu tiểu bạch thỏ yếu đuối, có rất nhiều fan nam. Đồng thời còn là người phát ngôn cho ngoại thiết trí não mới của NC.
“Chào Trương tổng, chào Tiêu tổng.” Người đại diện của Giang Nhu Nhu đứng dậy chào hỏi với hai người.
“Chào hai vị, tôi là Nhu Nhu, ngồi cạnh đây là người đại diện của tôi, tên là… A, không thể nói được.” Cô gái xinh đẹp động lòng người mở miệng ra lại nồng nặc phong cách tấu nói.
Vẻ mặt của người đại diện bắt đầu vặn vẹo. Lúc quay phim vào tháng trước thì Giang Nhu Nhu đang nghỉ ngơi nằm nghe tấu nói, tuy nhiên đạo cụ của trường quay có vấn đề, “bụp” một phát làm Nhu Nhu hôn mê. Lúc tỉnh lại thì nói chuyện theo phong cách tấy nói, nói cái gì cũng một kiểu này, căn bản là không thể nào làm việc được.
Lúc còn đang quay một bộ phim thần tượng thanh xuân.
Nam chính: “Vì em, anh có thể không cần gia sản hàng tỉ, bỏ cái thân phận thiếu gia nhà giàu này đi!”
Nhu Nhu: “Không được.”
Nam chính: “Không có em anh sống không nổi.”
Nhu Nhu: “Đến mức thế sao?”
Nam chính: “Đương nhiên, em có biết em là gì đối với anh không?”
Nhu Nhu: “Em là ba anh.”
Nam chính: “…”
Diễn không được, bao nhiêu lịch trình cũng không tham gia được. Trong khoảng thời gian này đã làm trễ nãi rất nhiều công việc, tổn thất của công ty đại diện đã vượt qua trăm ngàn.
Tiêu Tê liếc nhìn ông xã, hiểu được dụng ý chọn người của bên bộ phận pháp luật. Do phí bồi thường của Giang Nhu Nhu rất cao có thể đánh cho NC mất một khoản lớn.
“Nói bộ phận quảng cáo viết một lá thư, thời gian viết kỹ càng chút, chọn ra những hoạt động gần đây của Giang Nhu Nhu, đề giá cao vào. Tiền thu lại thì công ty cứ giữ, xem như là bồi thương tổn thất.” Trương Thần Phi bắt tay với người đại diện.
“Trương tổng, cảm ơn anh rất nhiều.”
Lập mưu xẻo một khối thịt lớn trên người NC, tâm tình Trương Thần Phi rất tốt, buổi trưa chở Tiêu Tê đi ăn ngon.
“Anh tính lấy bao nhiêu tiền từ họ?” Tiêu Tê tò mò hỏi.
“NC cũng không phải quan trọng nhất, tôi sẽ đưa ra một cái giá mà bọn họ không thể từ chối được.” Trương Thần Phi mỉm cười, chờ hắn làm xong ứng dụng xoá bộ nhớ trong thì hắn sẽ đi kiện công ty sản xuất Louis XIII.
“… Dior Trương?” Lại nghe mấy từ của người đỡ đầu xã hội đen, Tiêu Tê không xác định hỏi hắn.
“Không có, là anh.” Đùa giỡn nói lời kịch kinh điển không thành công mà ngược lại còn doạ tiểu kiều thê, Trương Thần Phi nhanh chóng giải thích, sờ tay của Tiêu Tê đang đặt trên bàn.
Đang nói, có điện thoại gọi tới, Trương Thần Phi nhìn thoáng qua, nhất thời nhíu mày. Trí não hiện tên “Trương Tri Thức” — chính là người cha có cũng như không của hắn.
“Nghe đi, lỡ có chuyện gì quan trọng thì sao.” Tiêu Tê mím môi, vẫn khuyên hắn một câu.
Nhận cuộc gọi, bên đầu kia truyền đến một giọng nam trung niên có chút xa lạ: “Phi Phi, gần đây ba có nghiên cứu một hạng mục…”
“Không đầu tư, tôi đã nói bao nhiêu lần rồi.” Trương Thần Phi cố gắng kiềm chế cơn giận của mình, tỉnh táo từ chối, “Cho dù nó là hạng mục đoạt giải Nobel tôi cũng không đầu tư. Tôi không muốn dính dáng gì đến mấy cái nghiên cứu vớ vẩn của ông cả.”
Nói xong thì cúp điện thoại luôn.
Bàn tay còn đặt trên mu bàn tay của Tiêu Tê vẫn chưa lấy ra, Tiêu Tê cảm nhận được bàn tay này chợt siết lại, lúc nói chuyện còn hơi run. Những chuyện trong quá khứ cậu không trải qua nên không thể khuyên Trương Thần Phi tha thứ, chỉ có im lặng. Đợi đến khi cuộc trò chuyện kết thúc thì mới nắm bàn tay kia lại: “Đại Điểu…”
“Không sao.” Được tiểu kiều thê nắm tay, trên mặt Trương Thần Phi lập tức lộ ra nụ cười, “Nhanh ăn đi, ăn xong anh chở em về Ba Tiêu.”
Đã có báo cáo phân tích của game [Người Cá Đại Dương Xanh], hắn đã hẹn Anh Tuấn sẽ gặp vào buổi chiều. Đưa tiểu kiều thê đến Ba Tiêu, Trương Thần Phi còn phải đi họp.
Bởi vì thành công của game [Hoàng Tử Ma Cà Rồng], trên thị trường đã lục tục xuất hiện mấy game thiếu nữ có đối chiến. Nhưng đều theo phong trào để kiếm tiền, trên cơ bản toàn làm cẩu thả, bây giờ vẫn chưa có đối thủ cạnh tranh xuất hiện.
“Thọ mệnh của game thiếu nữ không dài lắm, game [Hoàng Tử Ma Cà Rồng] cũng vậy, bây giờ lợi nhuận thế này còn duy trì được một năm. Lúc này đưa game [Người Cá Đại Dương Xanh] ra là một lựa chọn tốt, nhưng mà bộ phận thị trường lại không coi trọng hình thức đối chiến mà công ty Anh Tuấn đưa ra.” Tổng giám đốc điều hành của Thạch Phi đứng trước màn hình trình chiếu nói, phân tích cụ thể sự khác nhau giữa hai trò chơi và triển vọng phát triển.
Tổng kết lại chính là, [Người Cá Đại Dương Xanh] thật ra không thích hợp chuyển thành hình thức đối chiến tương tự.
“Điều này có thể dẫn đến mất đi số lượng người chơi. Vì nó không giống với ma cà rồng, ma cà rồng càng nghiêng về xây dựng trang trại, mà bản thân nhân ngư thuộc là loại trò chơi nói chuyện tình yêu trong đó. Ai lại cam lòng để cho bà xã hoặc ông xã mình đi đánh nhau đẫm máu?”
Trương Thần Phi im lặng nghe xong, xoa cằm: “Không thì đổi thành hình thức PvE (1) xem sao.”
(1) PvE = Person versus Enviroment, chỉ cuộc chiến của người chơi và tạo vật trong game như boss, quái, nhiệm vụ…
“Hả?” Mọi người gồm cả Lý Anh Tuấn đều nhìn qua, “Như thế nào?”
“Tôi có từng đọc một cuốn tiểu thuyết, nói về nhân ngư bị nhà khoa học làm những thí nghiệm tàn nhẫn, nhân vật chính cứu nhân ngư ra rồi nói chuyện yêu đương. Có thể để nhân vật chính làm chúa cứu thế, đánh nhau với quái vật trong phòng thí nghiệm hoặc đánh nhau với nhà khoa học ác độc, có thể chiến đấu theo đội hoặc đi một mình.” Xoay bút trong tay, truyền kỳ Trương Thần Phi trong giới trò chơi nhanh chóng tìm được một con đường thích hợp hơn.
Trong phòng hội nghị xôn xao một trận.
Lý Anh Tuấn ngạc nhiên nhìn hắn: “Anh còn đọc tiểu thuyết này luôn à?”
“Đọc vạn quyển sách, đi nghìn dặm đường.” Tổng tài đại nhân ra vẻ vô cùng hếch cằm lên.
“… Tên gì thế, tôi cũng đi đọc thử xem.” Lý Anh Tuấn khiêm tốn thỉnh giáo.
Tên là gì? Trương Thần Phi sửng sốt một chút, nhớ không ra tên là gì.
Tan việc đúng hẹn đi gym với tiểu kiều thê. Cao Thạch Khánh đã gầy đi chút còn đang giãy giụa trên máy chạy, mắt nhìn đến độ sắp dán lên người hai chồng chồng, ho nhẹ một tiếng mở miệng: “Tôi nói này Đại Phi, sao lại không đưa Tiêu ca đi bơi đi, bây giờ ít người lắm.”
Tiểu kiều thê mới bắt đầu đi tập đúng là không thích hợp tập những cái có độ khó cao. Trương Thần Phi thấy có lý liền kéo Tiêu Tê đã chạy một lúc trên máy chạy bộ đi bơi.
Nước màu xanh da trời, nhiệt độ cũng ổn định. Kỹ thuật bơi lội của Tiêu Tê cũng không tệ lắm, mới vào nước đã bơi qua lượn lại. Lâu lắm rồi chưa bơi lại, mới bơi có một vòng đã thấy mệt, vịn vào cạnh hồ nghỉ ngơi, quay đầu lại thì không thấy bóng Trương Đại Điểu đâu.
“Trương Đại Điểu?” Tiêu Tê xoay người lại, trong bể bơi chỉ có vài người, liếc mắt một cái là có thể thấy hết, đột nhiên có chút luống cuống, kêu to hơn, “Trương Thần Phi!”
“Phạch phạch!” Mặt nước yên tĩnh đột nhiên có tiếng động, Trương Thần Phi chui ra ngoài y như cá, một tay ôm lấy tiểu kiều thê, “Bị tôi tìm ra rồi.”
“Phụt, ai nha anh đúng là…” Tiêu Tê lau mặt, phun nước từ trong miệng ra.
“Không cần giả bộ.” Trương Thần Phi liếm một cái trên đôi môi dính nước của tiểu kiều thê, thấp giọng nói, “Tôi biết em cũng là một nhân ngư.”
/Hết chương 61/