Nói đến khả năng sẽ bị cười nhạo, nhưng Tín Dương hậu đích thật cho là như vậy: vì đạt mục đích, lúc cần thiết, mỹ nam kế cũng có thể sử dụng. Chỉ cần sau này hắn thắng, ai dám nói hắn phía trước không đúng?
Nói như thế nào Hạ Liên Phòng cũng chỉ là một cô nương mười mấy tuổi, Tín Dương hậu rất có lòng tin với nhi tử của mình, đối mặt với hai nhi tử ưu tú như vậy, trên đời này không có khả năng có nữ tử bất vi sở động! Nếu Nhiếp Mang cùng Nhiếp Thương thật sự ở trong tay Hạ Liên Phòng, thì Tín Dương hậu cảm thấy bản thân mình có thể yên tâm. Nữ nhân không giống nam nhân, nam nhân ở trước mặt quyền thế dù là mỹ nhân cũng có thể vứt bỏ, nhưng mà nữ nhân thì không, nữ nhân thường sẽ vì nam nhân vứt bỏ hết thảy —— bao gồm tánh mạng của các nàng. thiên kim tiểu thư không ra cổng trước không bước cổng sau như Hạ Liên Phòng, cho dù có một ít thông minh thì có thể thông minh đến đâu chứ?
Điều Tín Dương hậu lo lắng nhất chính là Nhiếp Mang cùng Nhiếp Thương kỳ thật là ở trong tay Thanh vương. Từ tình thế trước mắt đến xem, nếu Hạ Liên Phòng đã gả cho Thanh vương, tất nhiên sẽ lấy phu là trời, đem Nhiếp Mang Nhiếp Thương giao cho Thanh vương cũng là chuyện thuận lý thành chương. Đối thủ nếu từ Hạ Liên Phòng biến thành Thanh vương, Tín Dương hậu liền không có phần nắm chắc.
Nhưng trước mắt hắn cũng không thể hoàn toàn xác định các nhi tử ở trong tay Hạ Liên Phòng. Cho nên, vì xác định điểm này hắn tất yếu phải tiếp cận Hạ Liên Phòng, được đến cơ hội mặt đối mặt với Hạ Liên Phòng. Nhưng ở lấy đâu ra chuyện dễ dàng như vậy? Hạ Liên Phòng thường xuyên nhập cung, nhưng hắn lại là ngoại thần, không vào được hậu cung. Hạ Liên Phòng cũng thường xuyên về phủ đại học sĩ, nếu ở trên đường chặn lại gặp mặt thì có thể gặp mặt, nhưng lại tránh không được đối chọi với Thanh vương. Ngoài ra, Hạ Liên Phòng gần như là đóng cửa không ra, cùng với thời gian trôi qua, Tín Dương hậu cũng rốt cuộc có chút sốt ruột. Hắn có tin tưởng với nhi tử của mình không sai, nhưng đó không có nghĩa là sự tin tưởng của hắn đủ để duy trì lâu như vậy, để có thể tin tưởng bọn họ đang sống thật khỏe.
Vì thế hắn chỉ có thể vứt bỏ mấy suy tính bàng môn tả đạo đó, đứng đắn đưa bái thiếp đến Thanh vương phủ. Tất nhiên, người xin cầu kiến là Thanh vương.
Thanh vương cùng Tín Dương hậu xưa nay nhìn nhau không vừa mắt, nếu không phải cùng là người Đại Tụng triều, đều cống hiến cho Hoàng Thượng, sợ là vô luận thế nào cũng muốn tranh đến mức ngươi chết ta sống. Tín Dương hậu lớn hơn Thanh vương mấy tuổi, năm đó lúc Thanh vương tòng quân, hắn căn bản không đem vị hoàng tử mà tiên đế sủng ái nhất nhìn ở trong mắt. Ai biết Thanh vương biểu hiện hoàn toàn vượt ra ngoài dự liệu của hắn, cuối cùng lại trở thành đối thủ lớn nhất của Tín Dương hậu. Qua nhiều năm như vậy, bọn họ từng ở trên chiến trường đọ sức không biết bao nhiêu lần, tuy rằng không làm thương hại lẫn nhau, nhưng bọn hắn lại ngầm không biết đã đọ sức bao nhiêu lần. Tín Dương hậu không thích Thanh vương, Thanh vương cũng khẳng định không vừa mắt Tín Dương hậu, hai người xưa nay là một đôi oan gia. Chắc từ kiếp trước đã là kẻ thù truyền kiếp, bằng không sao kiếp này lại đối chọi gay gắt như vậy chứ?
Thu được bái thiếp của Tín Dương hậu, Thanh vương ngay từ đầu còn có chút cảm thấy kinh ngạc, nhưng ngẫm lại liền hiểu, Tín Dương hậu đây là ý không ở trong lời, đâu giống như trong bái thiếp, có chuyện quan trọng muốn thương lượng với hắn? Nghĩ lại chẳng qua là vì nhìn thấy Hạ Liên Phòng mà thôi.
Thanh vương muốn nhìn xem Tín Dương hậu đùa giỡn cái xiếc gì, hắn có thể có chứng cớ gì chứng minh chuyện Nhiếp Mang Nhiếp Thương mất tích có liên quan đến A Phòng sao? Chỉ là phí tâm tư mà thôi. Cho nên, Thanh vương không tiếc cười nhạo Tín Dương hậu một hồi.
Đến giờ hẹn, Tín Dương hậu quả nhiên đúng hẹn mà đến, hắn hôm nay mặc một thân trường bào xanh nhạt, càng tôn thêm thân hình anh tuấn thon dài, ngọc thụ lâm phong. dung mạo Tuấn mỹ không thấy một chút tuổi già nào, so với các nhi tử của hắn, hiển nhiên Tín Dương hậu càng có mị lực thành thục hơn. Hắn vừa nhướn mi nhếch môi liền có thể khiến vô số nữ tử thần hồn điên đảo vì hắn. Phu nhân của Tín Dương Hậu đã qua đời nhiều năm, Tín Dương hậu mặc dù có vài thị thiếp nhưng cũng chưa cưới vợ mới, ở trong mắt thế nhân, Tín Dương hậu cũng xem như một kẻ chung tình. Mà vị trí nữ chủ nhân phủ Tín Dương hầu vẫn có không ít người âm thầm mơ ước. Chỉ tiếc Tín Dương hậu tựa hồ có cảm tình rất sâu với vị phu nhân đã mất, nhiều năm qua đều không chịu cưới nữa.
Tín Dương hậu tuy rằng có dung mạo tuấn mỹ, nhưng so sánh với Thanh vương lại không khỏi kém hơn một bậc. Chỉ là, dung nhan tuy rằng kém hơn nhưng khí thế lại không có một chút khác biệt, khi mặt đối mặt cùng Thanh vương thì Tín Dương hậu biểu hiện cực kỳ bình tĩnh tự giữ, rất khác với những người thấy Thanh vương liền khúm núm kia. "Nhiều ngày không thấy, khí sắc vương gia cực tốt, chắc hẳn tân vương phi này rất được vương gia yêu thích nha."
Thanh vương ngồi chỗ chủ vị nâng chén trà, nhẹ nhàng nhấp một ngụm. Hắn nhấc mắt nhìn về phía Tín Dương hậu, lãnh đạm nói: "Hôm nay ngươi đến chính là vì thảo luận cùng bản vương xem vương phi hợp hay không hợp ý bản vương?"
Tín Dương hậu cười: "Tất nhiên không phải, kỳ thật, bản hậu tiến đến, muốn gặp không phải vương gia mà là vương phi."
Thanh vương cười lạnh một tiếng: "Phi tử của bản vương, là người ngươi muốn gặp thì có thể gặp sao?"
Tín Dương hậu giống như bất đắc dĩ nói: "Nếu vương gia không cho, bản hậu cũng không có cách nào, chỉ là... Vương gia nên biết, tuy rằng bản hậu ở Yến Lương không có tai mắt gì, cũng không có bản lãnh gì, nhưng nếu có ý định khiến cho vương gia ngột ngạt, sợ là cũng có chút phiền toái." Trước mặt người sáng mắt không nói tiếng lóng, hắn cũng không quanh co với Thanh vương, trực tiếp nói ra lời uy hiếp. Chẳng sợ Yến Lương là địa bàn của Thanh vương, thế lực của hắn (TV) ở nơi này còn lớn hơn Hầu gia hắn nhiều thì Tín Dương hậu vẫn muốn cho Thanh vương hiểu, hắn không phải người dễ chọc.
Chưa từng có người dám uy hiếp Thanh vương, đối với ngôn từ của Tín Dương hậu, Thanh vương cười nhạt, hắn thản nhiên nói: "Tín Dương hậu đã không có tiền đồ đến nước này, lấy những thứ vô dụng đó để uy hiếp bản vương sao? Nếu ngươi có ý tưởng này, cứ việc đi thử một chút, bản vương tuy rằng không muốn đại khai sát giới ở Yến Lương, nhưng nếu có kẻ không có mắt tới cửa tìm cái chết, bản vương cũng sẽ không cự tuyệt."
Cho nên nói, cho dù qua nhiều năm vẫn luôn đối đầu như vậy, Tín Dương hậu cũng còn chưa đủ lý giải Thanh vương. Hắn là người sẽ bị uy hiếp sao? Cứng mềm không ăn, không chỗ cs thể ra tay, đây chính là Thanh vương nha!
Nhưng mà đối với lời cự tuyệt của Thanh vương, Tín Dương hậu cũng không tức giận. Hắn mỉm cười, từ trên ghế đứng dậy chắp tay nói: "Một khi đã như vậy, bản hậu liền cáo lui, vương gia không cần đưa tiễn."
"Bản vương cũng không nghĩ tới chuyện muốn tiễn."
Tín Dương hậu nhếch môi, dứt khoát xoay người rời đi.
Thanh vương nhìn bóng lưng hắn, hơi hơi nheo mắt lại, luôn cảm thấy người này dễ dàng bỏ qua như vậy thực không thích hợp. Hắn ngồi ở đó suy nghĩ một lát, đột nhiên thần sắc lạnh lùng, nhanh chóng đứng dậy, phi thân rời đi.
Quả nhiên, Tín Dương hậu ngoài miệng nói cáo từ, kỳ thật lại thoát khỏi tỳ nữ dẫn đường, thị vệ Thanh vương phủ tuy rằng thân thủ rất cao, nhưng so sánh với Tín Dương hậu thì vẫn là hơi kém một chút. Chỉ thấy một thân ảnh từ trước mặt bọn họ chợt lóe lên, còn chưa đợi bọn hắn thấy rõ ràng thì thân ảnh kia đã biến mất .
So sánh với Thanh vương, Tín Dương hậu cũng không kém hơn là bao. Cho nên không mất bao nhiêu công sức hắn liền tìm được Hạ Liên Phòng đang ở trong đình hóng mát một mình chơi cờ.
Một bóng đen hạ xuống, Hạ Liên Phòng cứ tưởng rằng là Thanh vương, theo bản năng lộ ra nụ cười ôn nhu, vừa ngẩng đầu lại phát hiện là Tín Dương hậu, mắt đen như tinh tử đột nhiên lạnh xuống. Loại cực hạn ôn nhu đột nhiên biến thành cực hạn lạnh lùng, khiến đáy lòng Tín Dương hậu không hiểu cảm nhận được thất lạc. Ngược lại không phải có ý đồ gì với Hạ Liên Phòng, hắn đến cái tuổi này, tuy rằng thích mĩ nhân, nhưng cũng không nguyện ý đến mức điên cuồng. Hạ Liên Phòng có dung mạo mĩ lệ, đây là chuyện thế nhân đều biết, Tín Dương hậu là nam nhân, tất nhiên sẽ không để sót điểm này. Một mĩ nhân như hoa như ngọc, cố tình chỉ nhu tình như nước đối với trượng phu nàng, lạnh lùng với những nam nhân khác ngoài trượng phu, làm sao có thể không khiến hắn nổi dục vọng chinh phục chứ?
Nam nhân đối với nữ nhân xinh đẹp, trời sinh đã có một loại dục vọng chiếm hữu ở bên trong người.
"Bản hậu vốn định rời phủ, ai biết đi lạc vào hậu trạch, quấy nhiễu đến vương phi chơi cờ, mong vương phi bao dung."
Hắn làm tròn thể diện , Hạ Liên Phòng làm sao có thể bởi vậy trách cứ hắn? "Hầu gia nói nghiêm trọng rồi, chỉ là, nha hoàn dẫn đường trong vương phủ chẳng lẽ không nhắc nhở vương gia, hậu trạch này là không thể tùy tiện xông loạn sao?" Nếu bị truyền đi thì còn ra thể thống gì!
Tín Dương hậu là coi lễ giáo không ra gì, hay là căn bản chưa từng suy xét đến điểm này?
"Kỳ thật... Bản hậu đặc biệt là vì vương phi mà đến." Tín Dương hậu mỉm cười, vô cùng phong lưu phóng khoáng. Hắn có dung mạo tuấn lãng, cách nói năng ưu nhã, khí chất cao quý, mặt nào cũng khiến nữ tử mê muội, cố tình vừa nãy Hạ Liên Phòng lại cho tất cả tỳ nữ đều lui xuống, ngay cả Thiên Tuyền Cầm Thi cũng không để các nàng canh giữ ở bên người, ai ngờ sẽ có khách không mời mà đến xông vào như vậy chứ? Nhưng mà nàng không chút kinh hoảng, bởi vì nàng rất rõ ràng, dù cho Tín Dương hậu mười cái lá gan hắn cũng không dám ra tay với nàng ở Thanh vương phủ. "Sự thật là bản hậu có mấy vấn đề nghĩ mãi không ra, cho nên muốn tới hỏi thử vương phi, có thể giải đáp giúp bản hậu hay không."
Hắn nói giọng trầm thấp tràn ngập từ tính, nhưng lại giống như độc xà phun lưỡi, cho người ta một loại cảm giác vô cùng nguy hiểm. Hạ Liên Phòng lại bất vi sở động, nàng thản nhiên nhìn hắn, khóe miệng vẫn cứ ôm lấy một nụ cười nhàn nhạt: "Hầu gia sợ là đã tìm sai người rồi? Bản cung chẳng qua chỉ là một nữ tử yếu đuối tay trói gà không chặt, Hầu gia lại là tướng quân dẫn binh sa trường, bản cung lấy đâu ra năng lực giải đáp nghi hoặc cho Hầu gia chứ?"
"Nếu bản hậu đã tới hỏi thì vương phi tất nhiên có năng lực này." Tín Dương hậu cười khẽ, hai người đối mặt với nhau thì trên mặt đều mang tươi cười, nhưng cũng đều hết sức rõ ràng, dưới nụ cười giả tượng cất giấu lãnh ý sắc bén thế nào.
Thay vì nói hai người là đang dùng ngôn ngữ đi vòng vèo, chi bằng nói là đang so xem ý chí ai sụp đổ trước. Tín Dương hậu trước đây cũng không phải không bắt được nữ mật thám của địch quốc, những nữ tử kia bị huấn luyện trở nên dị thường lãnh khốc vô tình, thấy chết không sờn, nhưng hắn luôn có biện pháp khiến các nàng mở miệng, lần nào cũng có hiệu quả, không một lần sai. Những nữ nhân kia chỉ thấy ánh mắt hắn đã sợ phát run, Hạ Liên Phòng lại không vậy. Khi nàng nhìn hắn, không khác gì khi nhìn một con mèo nhỏ chó nhỏ, cảm xúc trong mắt còn không bằng xem quân cờ trên bàn đá.
"Một khi đã như vậy, Hầu gia liền hỏi đi, chỉ là bản cung cũng không nhất định có thể giải đáp cho Hầu gia, mong Hầu gia bao dung."
"Đương nhiên." Tín Dương hậu gọn gàng dứt khoát hỏi: "Vì sao không bắt Nhiếp Hàng lại?"
Hắn hỏi như vậy liền là khẳng định hai người Nhiếp Mang Nhiếp Thương đang ở trong tay Hạ Liên Phòng. Mặc kệ Hạ Liên Phòng trả lời như thế nào hắn đều có biện pháp từ giữa tìm ra lỗ hổng, từ đó đánh tan sương mù, lại từ trong câu trả lời của Hạ Liên Phòng kéo tơ bóc kén, được đến chân tướng mà bản thân muốn.
Nhưng Tín dương hậu không nghĩ tới Hạ Liên Phòng sẽ trả lời như vậy: "Hầu gia nói gì vậy. Là Nhiếp tứ thiếu thích muội muội của bản cung, muội muội bản cung lại vô tình với Nhiếp tứ thiếu, chẳng lẽ bản cung còn muốn làm trái ý nguyện của muội muội, trói Nhiếp tứ thiếu lại, rồi đem hai người cột lại với nhau hay sao?"
Tín Dương hậu nheo mắt, cười nói: "Nhiếp Mang cùng Nhiếp Thương ở trong tay ngươi hay không?"
"Sao Hầu gia lại hỏi như vậy chứ?" Hạ Liên Phòng không hiểu nghiêng đầu hỏi, nàng rất ít khi làm động tác như vậy, cho nên khi nghiêng đầu liền có chút ngây thơ, tôn thêm khuôn mặt thanh lệ tuyệt luân của nàng, lại có loại cảm giác hấp dẫn nói không lên lời. Tín Dương hậu nhìn một chút, đột nhiên, hầu kết lăn lộn lên xuống, hình như đang ẩn nhẫn cái gì. "Công tử Nhiếp gia mất tích, có quan hệ gì tới một nữ tử yếu đuối như bản cung chứ? Chẳng lẽ là ta đi tìm Nhiếp tứ cùng Nhiếp đại gây phiền toái, sau đó bắt họ? Hầu gia không khỏi cũng quá đề cao bản cung rồi."
Tín Dương hậu đang muốn nói, đột nhiên có một chưởng phong từ sau lưng ập đến, nếu hắn không đúng lúc né tránh chắc sẽ giống cá ghế đá kia bị đánh thành bột mịn.
Hạ Liên Phòng ngạc nhiên nhìn Thanh vương xanh mặt: "Túc lang!"
Thanh vương xông lên phía trước chắn trước mặt Hạ Liên Phòng, lãnh khốc mắt nhìn chằm chằm Tín Dương hậu, hình như là đang suy xét xem tra tấn hắn như thế nào: "Cáo từ, cáo đến hậu trạch?"
Tín Dương hậu thần thái tự nhiên cười nói: "Không cẩn thận đi lầm đường, ai biết vừa vặn gặp được vương phi, liền ngừng lại nhiều lời hai câu, vương gia chẳng lẽ nhỏ mọn như vậy, ngay cả cơ hội nói với ngoại nhân vài câu cũng không cho vương phi?"
Thanh vương căn bản không có bị hắn hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt, hắn chỉ lạnh như băng nhìn Tín Dương hậu: "Nếu có lần sau, bản vương nhất định muốn mạng của ngươi." Nói xong, một chưởng đánh ra.
Tín Dương hậu phản ứng vô cùng nhanh chóng, nháy mắt sau hai người đã ở trong hoa viên đánh lên, chỉ thấy bụi đất tung bay, ngươi tới ta đi quyền cước qua lại, Hạ Liên Phòng đứng ở trong đình hóng mát, mở to một đôi mắt phượng, hai người kia đánh làm một đoàn, tốc độ ra chiêu cực nhanh, nàng căn bản phân không rõ ai là ai, cũng phân không rõ ai bị thương, chỉ nhìn thấy một đen một trắng hai đạo thân ảnh đánh túi bụi, tiếng nắm tay va chạm thân thể trầm đục nghe mà nổi cả da gà.
Hạ Liên Phòng không hiểu võ, nhưng nàng tin tưởng Thanh vương.
Cao thủ so chiêu cũng không cần bao lâu. Đại khái qua nửa khắc, Thanh vương cùng Tín Dương hậu liền cùng ngừng tay. Thanh vương chỉ hơi có chút hô hấp dồn dập, trên mặt Tín Dương hậu lại rướm máu, khóe miệng sưng lên, ánh mắt cũng đen một cái. Hắn nhìn Thanh vương, âm dương quái khí nói: "Vài năm chưa luận bàn, hóa ra công phu của vương gia đã tinh tiến đến mức này. Bản hậu cam bái hạ phong."
Thấy bọn họ ngừng, Hạ Liên Phòng nhanh chóng nhấc váy chạy vội tới bên người Thanh vương, từ trên xuống dưới tỉ mỉ quan sát một phen, xác định hắn thật sự không bị thương mới thở ra một hơi. Tin tưởng hắn, lo lắng cho hắn, đây là hai chuyện khác nhau, cũng không vi phạm lẫn nhau.
Nàng thấp giọng hỏi: "Không có việc gì chứ?"
Thanh vương lắc đầu, nắm tay nàng lên: "Ta rất tốt, ngược lại là lão thất phu này ít nhất phải mười ngày nửa tháng không ra khỏi cửa được." Bởi vì hắn đều chuyên chọn mặt mà đánh —— dù sao Nhiếp Vô Tích lão già này cũng không biết xấu hổ.
Tín Dương hậu lau đi vết máu ở khóe miệng, lộ ra nụ cười như hồ ly, vừa giả dối vừa lãnh khốc: "Rất tốt. Rất tốt." Nói xong, xoay người liền đi.
Nhìn Tín Dương hậu đi xa, Hạ Liên Phòng trầm thấp than một tiếng: "Người này thật là kỳ quái."
"Người này lòng dạ thâm trầm, nếu có dị tâm nhất định rất khó đối phó."
"Hắn vừa nãy tới hỏi thiếp, chuyện Nhiếp Mang cùng Nhiếp Thương mất tích có liên quan đến ta hay không. Sao hắn lại đem đây hết thảy liên tưởng đến trên người thiếp?" Hạ Liên Phòng khó hiểu. Nhiếp nhị này cùng nàng từng có xích mích, đây là chuyện dân chúng toàn Yến Lương đều biết, bởi vì đối phương ở trước mặt mọi người cản lại xe ngựa của nàng muốn khiến nàng khó coi. Nhưng Nhiếp Mang... Tín Dương hậu là làm sao biết Nhiếp Mang... Nhiếp Phinh Đình!
Là Nhiếp Phinh Đình nói cho Tín Dương hậu!
Thanh vương thấy Hạ Liên Phòng thần sắc nghiêm túc liền hôn hôn bàn tay nhỏ bé của nàng: "Không cần phải lo lắng, chúng ta còn sợ đấu không lại lão thất phu kia sao?"
"Không phải, thiếp ngược lại không phải lo lắng đấu không lại hắn, mà là..." Hạ Liên Phòng cũng nói không nên lời cảm giác quái dị trong lòng kia là cái gì, nàng lắc lắc đầu nói: "Ta cũng không biết là làm sao, luôn cảm thấy giống như có chuyện gì nên chú ý, nhưng lại không thể nghĩ được rốt cuộc là chuyện gì."
Thanh vương dùng ngón tay vuốt phẳng chân mày đang nhíu chặt của nàng: "Chớ nhíu mày."
Nói xong, nắm tay nàng đi vào trong phòng.
Lại nói bên kia, sau khi Tín Dương hậu hồi phủ, Nhiếp Phinh Đình liền tiến lên nghênh đón. Nàng ta chờ mong nhìn phụ thân, hỏi: "Phụ thân, thế nào rồi, có tìm ra đại ca cùng nhị ca không?"
Tín Dương hậu lắc đầu, thấy nàng ta ăn mặc thiếu liền ôm vào trong ngực, ôn nhu trách nói: "Thời tiết lạnh như vậy ai cho con ra đây? Nếu bị đông lạnh thì làm sao đây?"
Nhiếp Phinh Đình rúc vào trong lòng Tín Dương hậu làm nũng: "Ssẽ không đâu, người ta vô cùng ấm áp, ngược lại là phụ thân ngài, ăn mặc đơn bạc như vậy ra cửa, không sợ bị nhiễm phong hàn sao?"
Nàng theo phụ thân thân vào phòng khách, sau khi Tín Dương hậu ngồi xuống dựa sát vào bên người hắn, tràn ngập tình cảm ngưỡng mộ ngẩng đầu nhìn lên hắn, khóe miệng mang theo nụ cười ngọt mĩ ngây thơ. Phụ huynh
(cha và anh) nàng thích nhất dáng vẻ thiên chân hồn nhiên như vậy của nàng, nàng ta như vậy mới thật sự là nàng ta. Trời biết nàng ta chán ghét nhất là đơn thuần đến ngu xuẩn như vậy! Nếu không phải muốn khiến phụ huynh vui, Nhiếp Phinh Đình sẽ không nguyện ý sắm vai là một đóa Giải Ngữ hoa như vậy. Phụ thân cùng các ca ca đến cùng thế nào nàng ta không để ý, điều duy nhất nàng ta quan tâm là có thể lên chiến trường hay không, thỏa mãn niệm tưởng rong ruổi sa trường của nàng ta!
"Phụ thân, mời uống trà."
"Đứa bé ngoan." Tín Dương hậu tiếp nhận chén trà, uống một ngụm, nói: "Hôm nay phụ thân đi Thanh vương phủ."
"Thanh vương phủ... Phụ thân không phải vẫn luôn có quan hệ không tốt với Thanh vương sao? Vì sao muốn đi Thanh vương phủ? Chẳng lẽ... Là vì gặp Hạ Liên Phòng?" Nghĩ tới khả năng này, Nhiếp Phinh Đình liền cảm thấy có chút không vui. Trước khi không có Hạ Liên Phòng, trọng tâm sinh hoạt của các ca ca toàn bộ đều là nàng ta. Tuy rằng bọn họ ngẫu nhiên bởi vì bận không thể ở trong phủ bồi nàng ta nhưng vô luận khi nào chỗ nào, bọn họ đối với nàng ta đều rất tốt, vĩnh viễn đều đem nàng ta đặt ở đệ nhất vị. Nhưng từ lúc Hạ Liên Phòng xuất hiện, các ca ca luôn đi tìm nàng ta gây phiền toái, tuy rằng ở mặt ngoài xem ra, bọn họ đối với Hạ Liên Phòng đều là nhìn không vừa mắt, nhưng Nhiếp Phinh Đình rất rõ ràng, bọn họ đều là bởi vì có hứng thú với nữ nhi Hạ gia! Nàng ta tổng cộng có năm ca ca, trong đó lại có ba người đều có ý đồ với nữ nhi Hạ gia! "Phụ thân nhìn thấy Liên Phòng muội muội rồi sao? Đã cùng nàng nói những gì? Có tra được tin tức của đại ca cùng nhị ca không?"
Điều này làm sao có thể không khiến Nhiếp Phinh Đình cảm thấy phẫn nộ chứ? Hiện nay thì tốt rồi, hai ca ca tung tích không rõ. Nhiếp Thương trước ngày biến mất đã nói với nàng, nếu có một ngày hắn không thấy, hãy đi tìm Hạ Liên Phòng. Có lẽ ý định ban đầu của hắn là nhắc nhở nàng ta, vào lúc ban đêm hắn muốn đi tìm Hạ Liên Phòng thâu hương thiết ngọc, ai biết Nhiếp Phinh Đình ngay từ đầu căn bản có nghe không hiểu! Sau này Nhiếp Thương mất tích, Nhiếp Hàng, Nhiếp Mang hồi kinh, Nhiếp Phinh Đình mới đột nhiên ý thức được, có lẽ nhị ca còn có ý tứ khác!
Mà lúc ấy đã chậm quá cho nên Nhiếp Phinh Đình cũng không dám nói. Nhưng nàng ta cảm thấy bản thân mình có thể mượn cơ hội này làm chút gì đó, vì vậy mới có chuyện nàng ta "Kết minh"cùng Hạ Liên Phòng. Nhưng mà sau khi phụ thân Tín Dương hậu hồi kinh, hết thảy nàng ta đều không dám che giấu nữa, sau khi bị Tín Dương hậu truy vấn, chỉ đành phải đem toàn bộ sự thật nói ra —— cái gọi là toàn bộ, chỉ là chuyện nàng nguyện ý nói cho Tín Dương hậu.
Chỉ sợ nàng là tối không giống Nhiếp gia người Nhiếp gia người, cùng các ca ca đối với thân tình cố chấp bất đồng, Nhiếp Phinh Đình có thể vì mình giấc mộng vứt bỏ hết thảy.
"Tiểu nha đầu kia nhìn tuổi không lớn, lại tinh quái như hồ ly." Ngữ khí của Tín Dương hậu không có tức giận, ngược lại tràn ngập thưởng thức. "Đáng tiếc phụ thân lớn hơn vài chục tuổi, bằng không, cô nương như vậy, có chèn phá đầu cũng phải cưới về nhà."
Nghe xong lời này, Nhiếp Phinh Đình có chút mất hứng, nàng liền không rõ, Hạ Liên Phòng có gì tốt? "Không tra ra được tin tức của các ca ca sao?"
Tín Dương hậu lắc đầu.
Nhiếp Phinh Đình bĩu môi: "Vậy nên làm sao bây giờ? Chẳng lẽ chúng ta cứ thế mặc kệ đại ca cùng nhị ca sao?"
"Chỉ cần bọn họ không chết, một ngày nào đó có thể tìm được." Tín Dương hậu nheo mắt lại ."Ở trước đó... Chúng ta cũng không thể lơi lỏng, không cần bởi vì thành công nhất thời mà sơ ý xem nhẹ một số việc."
Hắn tựa hồ trong lời có lời, Nhiếp Phinh Đình vểnh tai nghe xong nhiều lần cũng không thể nghe hiểu. Nàng ta ẩn ẩn cảm thấy phụ thân hình như là đang ẩn dụ cái gì, nhưng nàng ta lại không có đầu mối. Điều này làm cho Nhiếp Phinh Đình có một loại cảm giác bị thất bại, chẳng lẽ thân là nữ tử liền chú định cả đời phải trôi qua như vậy sao? Nhìn Tín Dương hậu tựa hồ tâm tình coi như không tệ, Nhiếp Phinh Đình lấy hết dũng khí, thăm dò hỏi: "Đúng rồi phụ thân... lần này chừng nào thì ngài rời kinh nha?"
Tín Dương hậu lắc đầu: "Chuyện này phải đợi Hoàng Thượng chỉ dụ, ở trước đó, phụ thân cũng không biết sẽ ở Yến Lương thành bao lâu." Chiến sự biên cương đã dịu đi, lại có người Lam gia ở tiền tuyến, hắn ở Yến Lương hay là trở lại biên cương, ý nghĩa đều không lớn. Còn không bằng ở Yến Lương, ít nhất nơi này còn có chút việc chờ hắn đi làm. "Làm sao vậy, không nỡ để phụ thân rời đi sao?"
Nghe thế, Nhiếp Phinh Đình xấu hổ cười: "Đương nhiên nha! Phụ thân, nếu lần này ngài muốn đi, mang theo cả nữ nhi có được hay không?"
"Cái gì?"
"Nữ nhi một mình ở kinh thành rất sợ hãi nha! Đều không có ai làm bạn, phụ thân cùng các ca ca đều không ở kinh thành, một mình nữ nhi ở trong căn nhà lớn như vậy thật sự rất kinh hoảng! Phụ thân... Không bằng lần này lúc ngài rời đi, liền mang theo nữ nhi cùng đi đi?" Nàng chớp đôi mắt to sáng ngời trong suốt, mong mỏi Tín Dương hậu có thể đáp ứng. Chỉ cần nàng có thể đến quân doanh, nàng ta liền có biện pháp khiến thế nhân biết đến bản lĩnh của nàng! Chắc chắn, giấc mộng của nàng sẽ không còn là giấc mộng, mà có thể trở thành hiện thực! Nghĩ đến đây, Nhiếp Phinh Đình liền vô cùng kích động.
Nhưng mà, câu trả lời của Tín Dương hậu vẫn khiến nàng ta thất vọng rồi: "Không được."