Cả đời này của Đại Từ thị, sau khi gả vào Trương gia để ý nhất là Trương lão thái gia, sau này Trương Chính Thư xuất thế, bà ta liền đem yêu thương tràn ngập cùng cảm tình đặt cược hết lên người đại chất tử này, làm cái gì cũng sẽ suy nghĩ đến hắn trước, sợ hắn ăn không đủ no mặc không đủ ấm, sợ hắn bị người khác bắt nạt, sợ hắn bỏ bê việc học... Có thể nói Trương Chính Thư chính là nghịch lân của bà ta, nhưng bình tĩnh mà xem xét, bà ta yêu nhất vẫn là chính mình. Sở dĩ coi trọng Trương Chính Thư như vậy còn không phải là bởi vì hắn giỏi đọc sách, khả năng tương lai đỗ đạt rất lớn hay sao. Bà ta đã từ quan gia tiểu thư lưu lạc thành vợ thương nhân, nếu muốn xoay người thì chỉ có thể dựa vào Tôn nhi đọc sách thi đỗ công danh.
Cho nên khi bà ta nhìn thấy Trương Chính Thư bị ném vào phòng, không để ý thân thể của mình còn chưa khỏe hẳn, đầu vẫn chóng mặt đã lập tức vén chăn lên chạy xuống giường, còn không quên khiển trách hạ nhân bên cạnh: "Các ngươi một đám đều là làm việc như thế nào vậy! Chẳng lẽ không thấy thiếu gia bị thương sao? Còn không mau đi mời đại phu!"
Tiểu tỳ nữ liên tục vâng dạ, nhấc váy một đường bước nhanh tới.
Đại Từ thị ôm nửa người trên của Trương Chính Thư, một trái tim quả thực muốn đau đến vỡ vụn. Bà ta không khỏi hối hận trước đây bản thân mình quá mức nhân từ, chẳng qua chỉ là chút di nương tiểu thiếp không đáng bao nhiêu tiền, dù có giết thì có thể thế nào? Cò đỡ hơn hôm nay các nàng dám đến Trương gia gây sự! "Các ngươi đám lão tiện nhân này! Hạ đại học sĩ của Thể Nhân các là cháu ngoại của ta, nếu các ngươi còn dám làm càn, đừng trách lão thân không nể mặt!"
Bà ta gầm rú như vậy cũng chẳng qua là miệng cọp gan thỏ. Nếu Đại Từ thị nói thật sớm đã sai người đem các nàng lôi ra ngoài dùng gậy đập chết! Lâm di nương cười lạnh một tiếng, không khách khí chút nào nói: "Ngươi nghĩ rằng chúng ta cái gì cũng không biết sao? Trương Linh Chi không biết xấu hổ thông dâm với người khác bị mất trong sạch, tỷ tỷ ngươi không niệm tình thân muốn đem hết thảy vu oan đến trên người Hạ đại tiểu thư, bị Hạ đại nhân đuổi ra ngoài, nay lại còn muốn Hạ đại nhân giúp ngươi? Đừng làm xuân thu đại mộng này nữa!" Trước khi các nàng tới Yến Lương đã có người đem tình hình gần đây của Trương gia tiết lộ cho họ!
Đại Từ thị cứng lại nhưng vẫn mạnh miệng nói: "Vậy thì đã làm sao?! Lão thân dẫu sao vẫn là di mẫu của Hạ Lịch, các ngươi thì được coi là cái thá gì mà dám ở trong này làm càn!"
Thái đọ cường thế hung hãn của bà ta làm cho đám người Lâm di nương lại nhớ tới ngày tháng sống khốn khổ nửa đời trước ở trong tay Đại Từ thị, không khỏi hận nghiến răng nghiến lợi. Nếu Đại Từ thị không có bỏ họ lại Trừ Châu mặc kệ không hỏi, có lẽ hôm nay họ còn có chút sợ bà ta, nhưng trải qua ngày tháng không phải người như vậy, các nàng đã sớm cái gì cũng không cần quan tâm! "Chúng ta đây trước hết giải quyết các ngươi, sau đó lập tức rời đi Yến Lương, tỷ tỷ, muội muội ta ngược lại là muốn nhìn một chút, Hạ đại nhân có thể vì một di mẫu bạch nhãn lang như ngươi mà tới bắt chúng ta hay không!"
Nói xong ra lệnh một tiếng, gia đinh mang đến liền ào ào tiến vào mấy người, kiềm chế người Trương gia bắt đầu lục soát người, phàm là có chút đáng giá đều lấy đi, ngay cả lục bảo thạch gắn ở cân quắc trên đầu Đại Từ thị cũng bị lấy mất, miễn bàn là đồ trên người Trương Chính Thư yếu như con gà kia. Người Trương gia không mấy ai có tiền trên người, cố tình Trương Chính Thư này, vừa soát người thì ôi! Trong ngực thế nhưng lại có vài tấm ngân phiếu!
Mấy người Lâm di nương cũng nhịn không được âm thầm kinh hãi, tuy nói từ lúc Đại Từ thị mang theo con cháu bất cáo nhi biệt, đem khoản nợ nần lớn lưu cho các nàng thì Trương gia đã xuống dốc. Nhưng các nàng lại vẫn không thể tin được, Trương gia thế nhưng có thể nghèo đến nước này, toàn bộ ngũ tiến sân viện đều lục soát khắp mà không tìm ra bao nhiêu bạc! So sánh với tháng ngày xa hoa hơn nữa tiêu tiền như nước tại Trừ Châu trước đây là chênh lệch cỡ nào?!
Bất quá cũng may cũng có chút thu hoạch, mấy người các nàng chi tiêu tiết kiệm có lẽ có thể đủ sống mười mấy năm.
Trương Chính Thư bởi vì dùng lượng lớn hàn thực tán, thân mình thoạt nhìn cường tráng rắn chắc nhưng kỳ thật chỉ là miệng cọp gan thỏ, nhìn thì vững chãi nhưng bên trong hư nhược một đầu ngón tay cũng có thể đẩy ngã, bằng không cũng sẽ không bởi vì bị vất một cái đã thiếu chút nữa ngất đi. Làm khi hắn mơ màng tỉnh dậy phát giác ngân lượng trên người đều không có hắn lập tức phát điên kêu: "Ai! Các ngươi đám tiện nhân này! Lại dám động đến đồ của bổn thiếu gia!"
Kỳ thật khi nhìn thấy trên người Trương Chính Thư có nhiều ngân phiếu như vậy Đại Từ thị đã loáng thoáng hiểu ra cái gì. Toàn bộ Trương gia đều quá túng thiếu, mấy ngày gần đây trên bàn càng là khó nhìn thấy được mấy món ăn mặn, ngân phiếu trang sức trong nhà cũng đều bị đánh cắp, cố tình loại thời điểm này trên người Trương Chính Thư lại có nhiều bạc như vậy...
Trộm đồ khẳng định là nội tặc, điểm này Đại Từ thị là rất rõ ràng, chẳng qua bà ta không biết là ai trong nhà mà thôi. Lúc đầu bà ta hoài nghi là Trương viên ngoại, nhưng ngẫm lại Trương viên ngoại là kẻ không có chủ kiến lại tai mềm, dù cho hắn thêm mười cái lá gan hắn cũng không dám đến trộm đồ của bà ta. Đám Tần thị cũng đều không có khả năng, duy nhất có thể giải thích rõ ràng thì chỉ có Trương Chính Thư.
Chỉ là Đại Từ thị không nguyện ý tin tưởng, đại chất tử mà bà ta vẫn vô cùng kỳ vọng này cư nhiên sẽ là kẻ mượn gió bẻ măng đầu trộm đuôi cướp. Bà ta ngậm đắng nuốt cay đem hắn nuôi lớn, là hi vọng hắn có thể đỗ công danh làm rạng rỡ tổ tông chứ không để làm cho hắn học mấy thủ đoạn xấu xa này!
Nhưng hiện tại có mấy di nương của Trương lão thái gia ở đây, Đại Từ thị lại sĩ diện như vậy, tuyệt đối sẽ không để mất thể diện ở trước mặt họ, cho nên cho dù trong lòng đã có định luận thì cũng chưa nói cái gì, hết thảy đều đợi xử lý sau.
Cố tình Trương Chính Thư lại vào thời điểm này lên cơ nghiện. Hắn ở trong ngực Đại Từ thị vừa tỉnh lại một thoáng chốc, cả người liền bắt đầu kịch liệt run rẩy, hô hấp nhanh hơn, cả người cứng còng, mắt trợn ngược, tứ chi không nghe sai sử. Đại Từ thị ôm hắn còn bị đạp một cước, đau đến mức sắc mặt trắng bệch kêu gào liên tục.
Bản thân Trương Chính Thư rõ ràng đây là lên cơ nghiện, mấy ngày này hắn cũng nghĩ tới việc cai hàn thực tán, nhưng thứ này một khi nghiện đâu có thể nói bỏ là bỏ?! Đừng nói bản thân hàn thực tán này có hại cho thân thể, mấy công tử ca nhi quý tộc kia lúc học đòi văn vẻ dùng theo cũng đều là nghiêm khắc dựa theo đại phu giao phó, sau khi dùng thuốc ăn đồ mát tắm nước lạnh, uống rượu hâm nóng... Nhưng mặc dù như vậy, cũng có rất nhiều người dùng quá liều không tự chủ bị nghiện, miễn bàn Trương Chính Thư không ai hướng dẫn lại dùng lượng lớn như vậy.
Hắn cấp cuống quít lần mò trong ngực tìm hàn thực tán, kết quả tay chân không nghe sai sử, hàn thực tán không móc ra, quần áo ngược lại bị kéo mở. Đại Từ thị bị hắn đạp một cái ngã trên đất đau xanh cả mặt, giờ phút này lại sững sờ nhìn chằm chằm đống mụn nước đỏ trên ngực Trương Chính Thư.
Bên trong đống mụn kia còn còn có nước mủ màu vàng làm cho người nhìn buồn nôn, tựa hồ chỉ cần dùng tay nhẹ nhàng chạm vào thì đóng mụn đó sẽ vỡ toang ra. Cố tình Trương Chính Thư lại hoàn toàn không phát hiện ra mà là vội vàng ở trên người nơi nơi tìm kiếm, cuối cùng lấy túi giấy nhỏ, run rẩy mở ra, không chút do dự liền đem bột phấn bên trong đổ hết vào miệng. Vẻ mặt của hắn cũng theo đó xảy ra thay đổi, trở nên mộng ảo, sung sướng, dường như đang đứng trên đám mây quan sát thiên hạ.
Mọi người đều nhìn choáng váng, không biết đây là có chuyện gì. Kỳ thật bọn họ không biết cũng là rất bình thường bởi vì chuyện dùng hàn thực tán này chỉ truyền lưu trong cao môn vọng tộc, dân gian gần như là không ai biết. Chung quy hàn thực tán này sang quý như vậy, căn bản là không có vài người mua được.
Đại Từ thị thát thần một lúc lâu, đột nhiên phát ra một trận kêu gào thê lương thảm thiết!
Tiếng kêu thảm thiết này thật sự là rất khó nghe, ngược lại là khiến dám người Lâm di nương Trần di nương hoàn hồn. Liền thấy Trần di nương chỉ vào Đại Từ thị cười to nói: "Đại Từ thị! Đại Từ thị! Ngươi cũng có ngày hôm nay! Ta xem như nhìn thấy báo ứng của ngươi!!" Bà ta điên cuồng cười to, cười chảy ra cả nước mắt.
Trần di nương vốn là nư nhi nhà nông bình thường, bởi có mĩ mạo mà bị Trương lão thái gia coi trọng mang về phủ nâng thành di nương. Bà ta tính tình vốn thập phần thuần hậu ôn hòa, tuy không nguyện ý làm thiếp nhưng vào phủ, thành người của Trương lão thái gia cũng đành nhận mệnh. Ông trời thương xót, những di nương khác hoặc nhiều hoặc ít đều có ý tứ tranh đấu với Đại Từ thị, nhưng Trần di nương từ đầu đến cuối đều chưa bao giờ nghĩ tới muốn đem Đại Từ thị từ trên vị trí chính thất phu nhân kéo xuống dưới! Chẳng sợ mỗi ngày đều phải đến trước mặt Đại Từ thị tỏ quy củ, bị Đại Từ thị gây khó dễ, Trần di nương cũng chưa từng có câu oán hận. Hy vọng duy nhất của bà ta đó là có thể có một đứa con, cho dù là nữ nhi cũng tốt.
Bởi trẻ tuổi, Trương lão thái gia tham hoan, lúc vừa nhập phủ không lâu Trần di nương liền có bầu. Lúc ấy Trương lão thái gia cao hứng đòi mạng, luôn nói trong bụng của bà ta là nhi tử, Trần di nương cũng thật sự cao hứng, nữ nhân nào mà không muốn sinh con chứ?
Bi kịch xảy ra khi bà ta mang thai vừa tròn ba tháng. Khi đó là mùa đông, bà ta vốn là đi lại không tiện, đường đi lại quá trơn trượt, lúc bước ra ngưỡng cửa không cẩn thận té ngã liền bị sảy thai!
Bởi không quan hệ tới Đại Từ thị cho nên Trần di nương cũng chỉ tự mình thương tâm, không đem hết thảy nghĩ tới trên đầu Đại Từ thị. Tận đến sau này, chỉ cần bà ta mang thai có bầu liền gặp sự cố không may, đến tạn khi bà vào phủ được bốn năm đã bị sảy ba đứa nhỏ!
Sau này Trần di nương cũng để tâm hơn, lôi kéo quan hệ với đám Lâm di nương mới biết được lẫn nhau đều là như vậy, hoặc là vẫn không thể mang thai, hoặc là mang thai cũng sinh không nổi. Lúc ấy Đại Từ thị đã sinh ra đích trưởng tử, cố tình Trương lão thái gia không thích bà ta, đối với trưởng tử duy nhất cũng không có cảm tình gì. Nhưng bụng những di nương khác đều không cố gắng, Trương lão thái gia cuối cùng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn đặt tâm tư trên người đứa con Đại Từ thị sinh ra!
Trần di nương bởi vì sảy thai nhiều lần, bị thương thân mình nên không thể mang thai nữa. Trương lão thái gia có mới nới cũ, rất nhanh có người mới, bà ta liền một mình sống ở Trương gia sống qua ngày.
Vốn đã có mối hận giết con, Đại Từ thị lại ác độc như thế, đem đám nữ nhân yếu đuối không hề có năng lực mưu sinh như họ bỏ lại Trừ Châu, Trần di nương dù có tốt mấy thì giờ phút này cũng bị kích khởi nộ khí!
Một người nữ nhân, liên tiếp mất đi ba đứa con, chung thân đều không thể lại làm mẫu thân, trong lòng bà tất nhiên là cực kỳ đau đớn, cho nên nay nhìn thấy dáng vẻ Trương Chính Thư như thế làm sao có thể mất hứng khi Đại Từ thị bị báo ứng?! "Xem thử kim tôn ngươi độc đinh này của ngươi đi! Ung độc quấn thân, chỉ sợ cũng quỷ đoản mệnh!" Sẽ giống như ba đứa bé chưa được xuất thế của bà ta!