Đối với Trần di nương mà nói, Trương Chính Thư mắc bệnh hiểm nghèo gì, còn có khả năng cứu chữa hay không đều không trọng yếu, bà ta chỉ cần nhìn một màn đại khoái nhân tâm trước mắt đã cảm thấy thật sảng khoái! Phảng phất vào Trương gia nhiều năm như vậy cũng chỉ có một ngày hôm nay là cao hứng nhất! Đại Từ thị không phải bị báo ứng ngay trước trước mắt bà ta sao? Ba đứa bé vô tội chết đi của bà chắc cũng đang ở trên trời nhìn xuống!
Trần di nương bừa bãi cười to chọc giận Đại Từ thị, nhưng giờ phút này Đại Từ thị lại không có thời gian rỗi đi sửa trị Trần di nương, bởi vì bà ta nhìn ra được, trên ngực Trương Chính Thư có một mảnh mụ nhọt, có vẻ như cũng không phải là bệnh hiểm nghèo bình thường. Tôn tử này của bà ta này nói từ nhỏ chưa từng tập võ, nhưng thân thể cũng là nhất đẳng nhất tốt, tại sao hôm nay lại suy yếu như vậy, bị hạ nhân ném vào trong phòng liền hôn mê bất tỉnh? Trước mắt nhìn thấy, thân thể hắn bị như vậy cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai!
Vừa lúc tiểu tỳ nữ vội vàng cuống quít gọi đại phu đến, đại phu kia vào phòng còn chưa thấy rõ rốt cuộc là ai sinh bệnh liền bị Tần thị kéo đến bên người Trương Chính Thư bắt mạch. Chỉ thấy hắn đáp lên mạch đập của Trương Chính Thư, lại cẩn thận nhìn nhìn đám mụn nhọt trước ngực kia, nhất thời cả kinh nói: "Đây, đây chẳng lẽ là!" Dư quang đảo qua nhìn thấy túi giấy nhỏ bị vất dưới đất, bên trên vẫn còn có một chút bột phấn lưu lại. Đại phu càng thêm tin chắc phán đoán của mình, vì thế đối thở dài với người nhà Trương gia nói: "Lão phu sợ là lực bất tòng tâm, vẫn là thỉnh chư vị mời cao minh khác đi!" Nói xong đứng dậy muốn đi.
Hắn không đầu không đuôi nói một câu như vậy nhưng người ở chỗ này có ai nghe không hiểu. Đại Từ thị chỉ cảm thấy trước mắt bỗng tối đen, không chịu buông tha chút hi vọng mỏng manh, vội vàng không để ý hình tượng bắt lấy ống tay áo của đại phu, đau khổ cầu khẩn nói: "Đại phu, đại phu, mặc dù không trị được bệnh cho Tôn nhi ta cũng xin báo cho lão thân, hắn rốt cuộc là làm sao nha!"
Đại phu vốn không muốn nhiều lời, nhưng thấy Đại Từ thị đích thực đáng thương mới thở dài, đem tay áo mình từ trong tay Đại Từ thị kéo ra, sau đó nói: "Nếu ta xem nhìn nhầm, mụn nhọt trên người vị thiếu gia này có thể là bởi vì dùng hàn thực tán gây ra. Loại thuốc này tuy có thể khiến thân thể ở trong khoảng thời gian ngắn trở nên thần thái sáng láng, nhưng hậu quả lại phi thường trầm trọng, ta xem vị thiếu gia này đã là bệnh nguy kịch, mụn nhọt đx có mủ, sợ là thời gian không còn nhiều, vẫn là thỉnh lão phu nhân sớm ngày chuẩn bị hậu sự đi!" Nói xong cũng không quay đầu lại rời đi, ngay cả tiền khám bệnh cũng không cần.
Đại Từ thị nghe mag như rơi vào trong sương mù, bà ta nơi nào biết hàn thực tán kia là cái thứ gì, rồi vì sao lợi hại như thế, có thể lấy mạng của Trương Chính Thư? Bà ta còn đang hy vọng thì Trương Chính Thư lại tỉnh dậy, còn trùng hợp nghe được lời đại phu nói trước khi đi, nhất thời sắc mặt trắng bệch, rơi lệ nói với Đại Từ thị: "Tổ mẫu, tổ mẫu cứu ta! Ta không muốn chết, ta không muốn chết đâu!" Hắn gào khóc , nước mắt nước mũi đầy mặt, nơi nào còn có dáng vẻ tác phong nhanh nhẹn như lúc vừa đến Yến Lương.
Giờ phút này trong lòng Trương Chính Thư sợ đang hận chết Vu Hằng, nếu không phải kẻ lừa đảo Vu Hằng kia xuất hiện, hắn sẽ không lấy trộm ngân phiếu cùng Nam Châu trong nhà, lại càng sẽ không nghiện nặng hàn thực tán này! Nếu một ngày nào đó hắn gặp được cái Vu Hằng dáng chém ngàn đao kia nhất định sẽ làm cho hắn sống không bằng chết!
Nhưng ngẫm lại, đại phu đều nói mình sống không lâu, thù này, sợ là đời này không có cách nào báo!
Nghĩ đến đây, Trương Chính Thư liền hết sức không cam lòng. Hắn vừa hối vừa hận, nhưng sợ nhất lại vẫn là chuyện bản thân mình sắp chết. Tần thị cùng Trương viên ngoại nghe xong cũng đều cảm thấy mắt choáng váng, sau đó một đám vẻ mặt thảm thiết, Trương Chính Thư là độc đinh của Trương gia, hiện nay bên người ngay cả nha hoàn thông phòng cũng không có, nếu cứ chết như vậy, Trương gia bọn họ sẽ tuyệt hậu nha!
Trương viên ngoại ngược lại là còn có thể sinh nữa, chỉ tiếc hắn không dám chắc có sinh được con trai nữa hay không, Tôn di nương Vương di nương trong bụng chạy ra tất cả đều là cái loại nuôi tốn tiền của, nếu Trương Chính Thư chết trước hắn, Trương viên ngoại thật sự không biết sau này xuống địa phủ sẽ dùng mặt mũi gì để đối mặt với liệt tổ liệt tông của Trương gia!
Trương gia cảm tháy mây đen mù sương kéo đến, chỉ có đám người Lâm di nương là nhìn có chút hả hê xem náo nhiệt. Đúng lúc này, đám Tôn di nương Vương di nương dẫn theo Trương Linh Chi cùng Trương Tử Tô vội vàng chạy tới. Hôm nay mấy người họ ra phố đi dạo, vốn muốn mua chút trang sức vải vóc, kết quả còn chưa kịp trả tiền liền bị tỳ nữ trong nhà tìm được, nói là các vị di nãi nãi tìm được đến Yến Lương gây sự, đám người Tôn di nương vừa nghe xong liền vội vàng hoang mang rối loạn chạy về. Đừng hiểu lầm, các nàng không phải là lo lắng cho Đại Từ thị mà là muốn bảo hộ lợi ích của bản thân mình. Nếu mấy người Lâm di nương có thể tìm đến, còn dám khi rõ như ban ngày tới cửa đã nói lên các nàng khẳng định không sợ hãi, Trương gia hiện tại đã nghèo rớt mùng tơi, sao có thể bao đồng thêm những người đó, cuối cùng rơi đến trên tay các nàng còn có thể có bao nhiêu đồ tốt?! Cho nên bốn người Tôn di nương gần như là không hề nghĩ ngợi, ngay cả trang sức cũng không xem nữa liền vội vàng đi theo tỳ nữ trở lại.
Thấy mấy người Lâm di nương đứng ở đàng kia cười ha ha, dạo này làm cái gì cũng không thuận, Trương Linh Chi thân mình không quá thoải mái tiến lên đẩy mạnh Trần di nương chắn tại cửa một phen, cười lạnh nói: "Ta tưởng là ai chứ, hóa ra là vài vị di nãi nãi nha, như thế nào, ở Trừ Châu sống không tốt, còn muốn đến dính chút ánh sáng của nhà chúng ta sao?"
Trần di nương bị nàng đẩy lảo đảo suýt ngã, trong lòng không khỏi lửa giận bốc lên, bà ta tuy làm người ôn hòa, nhưng trước đây khi Trương lão thái gia còn sống, Trương Linh Chi đối với bà ta chính là tất cung tất kính, không qua bao lâu nàng lại dám dùng ngữ khí bất kính như vậy nói với mình? Chẳng lẽ là thật sự không muốn sống nữa hay sao! "Ngươi tiểu nha đầu này, còn biết được ta là trưởng bối của ngươi!"
"Trưởng bối? !" Trương Linh Chi lại cười lạnh một tiếng, nghĩ tới ngày đó bản thân mình sau khi chịu nhục ở Hạ gia gặp phải cái gì, liền học theo lơi Hạ Lan Tiềm ngày đó quở trách Thượng Quan thị: "Ngươi chẳng qua là kẻ di nương, dù là tiểu thiếp của tổ phụ thì có thể thế nào? Di nương vĩnh viễn đều là di nương, là kẻ nô tài, làm gì được chủ tử! Ta có không tốt, dầu gì cũng là đại tiểu thư Trương gia, còn ngươi thì sao? Ngươi được tính là cái thứ gì? Trước khi vào phủ cũng chẳng qua là thôn nữ mà thôi!"
Trần di nương hận nhất có người lấy xuất thân của mình ra để châm chọc, trong lòng lập tức bực bội, tiến lên cho Trương Linh Chi một cái cái tát vang dội, sau đó dùng lực đem đẩy nàng ta ra sau——
Vốn Trương Linh Chi đổ về phía Đại Từ thị, nếu Đại Từ thị nguyện ý đưa tay đỡ nàng ta một phen hoặc là làm cái đệm thịt cho nàng cũng sẽ không bị ngã đau, nhưng cố tình Đại Từ thị đang đầu óc phát ngất cả người đều đau, khi nhìn thấy Trương Linh Chi đồ về phía mình trong nháy mắt vẫn là theo bản năng né trành. Động tác kia miễn bàn có bao nhiêu linh hoạt rồi.
Không ai đỡ cho Trương Linh Chi, nha hoàn bà mụ đến cứu cũng không kịp, vì thế Trương Linh Chi kết kết thật thật ngã xuống dưới đất, phát ra một tiếng động vang dội.
Nàng là đại tiểu thư kiều sanh quán dưỡng, ngã như vậy tất nhiên là đau, nhưng không đến nỗi đau đến mức không đứng dậy được. Nhưng Trương Linh Chi lại thật sự té trên mặt đất nằm sấp không nói tiếng nào, Trần di nương thấy thế đùa cợt nói: "Đại tiểu thư, ngươi sẽ không phải là té bị thương rồi đấy chứ? Ai u, vậy phải làm sao bây giờ, ta cũng không có bạc trị bệnh cho ngươi nha! Không bằng ngươi suy nghĩ một chút biện pháp, lại đi tìm vị thế tử nào đó, xem thử lúc này đây có thể vịn vào trên người người ta, khiến người ta giúp ngươi một lần hay không?"
Lời nói này thập phần khắc bạc, Trương Linh Chi nghe xong mối hận trong lòng lập tức dâng lên, đang muốn nói chuyện lại phát giác bụng đau vô cùng..."A, đau, đau quá! Bụng của ta đau quá a a a!"
Tiếng kêu thê lương khiến Trần di nương hoảng sợ, mọi người nhìn chăm chú mới phát hiện ra, dưới thân Trương Linh Chi lại hiện ra đầy màu đỏ của máu. Hôm nay đã sớm lập hạ, thành Yến Lương lại là nơi nóng bức cho nên không ít cô nương gia đều cởi xiêm y mùa xuân, thay bằng trang phục hè mỏng manh mát mẻ. Trương Linh Chi cũng là như thế, nàng ta hôm nay mặc một bộ la quần phấn bạch sa mỏng, nay máu tươi lan tràn thấm trên làn váy, có vẻ càng kinh người.
Ở đây trừ bỏ Trương Tử Tô đều người từng trải, tất nhiên đều hiểu Trương Linh Chi đây sợ là đã bị sảy thai. Đại Từ thị vốn còn đang phát sầu chuyện đám người Lâm di nương, nay vừa thấy Trương Linh Chi sảy thai, theo bản năng liền nghĩ đến: nếu chuyện này truyền đi, mặt mũi của Trương gia bọn họ sẽ thật sự không còn nữa !
Nếu Trương Linh Chi biết suy nghĩ trong lòng tổ mẫu chắc chắn sẽ cảm thấy phi thường lạnh lòng. Tronng lúc nàng ta sảy thai đau đớn, tổ mẫu lại chỉ nghĩ đến mặt mũi cùng tôn nghiêm của Trương gia, điểm này trái lại là giống Từ thị, hai người không hổ là tỷ muội nhất mẫu đồng bào, ngay cả tính tình ích kỷ tự lợi đều không khác nhau mấy.
Rốt cuộc là chỉ có Tôn di nương trong lòng vẫn còn nữ nhi này, thấy Trương Linh Chi ngã trên mặt đất ôm bụng không ngừng kêu rên khóc gọi, bà ta cũng luống cuống, nước mắt ào ào rơi xuống, sai người nhanh chóng đi mời đại phu.
Đại phu kia đang trên đường về y quán không nghĩ tới lại bị người Trương gia gọi quay lại, trong lòng khó chịu, kết quả còn chưa tới phòng ở, cách vài bước xa liền ngửi thấy mùi máu tanh nồng đậm. Hắn vội ôm hòm thuốc đi vào trong phòng, cứ tưởng rằng là vị Trương thiếu gia kia xảy ra chuyện, lại không ngờ rằng sẽ là một cô nương như hoa như ngọc nằm trên mặt đất.
Chỉ cần liếc mắt nhìn đại phu liền nhìn ra được cô nương này bị sảy thai, nhưng lại ăn mặc kiểu cô nương gia chưa lấy chồng, cũng không biết Trương gia này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, tại sao lại hỗn loạn như vậy.
Vội vàng bắt mạch cầm máu cho Trương Linh Chi, lại mở phương thuốc lưu thông máu, Trương Linh Chi là sảy thai ngoài ý muốn, dạo này tinh thần lại không tốt cho nên thân thể rất kém cỏi, sợ là phải dưỡng một thời gian dài mới có thể chuyển biến tốt đẹp. Được đại phu báo lại, Tôn di nương thiên ân vạn tạ tiễn người đưa đến cổng lớn, còn không ngừng miệng đầy cảm tạ. Đại phu đi thêm hai bước, quay đầu liếc mắt nhìn lại Trương gia này, thầm nghĩ trong lòng: trăm ngàn lần chớ kêu ta đến lần thứ ba nữa!
Đợi cho hắn trở lại y quán liền để rương thuốc xuống đi bẩm báo chuyện hôm nay cho chủ nhân y quán. Y quán này chính là của phủ đại học sĩ, chẳng qua khá với "Nhân nghĩa y quán" do Hạ Liên Phòng mở, y quán là sẽ thu tiền , hơn nữa giá cả xa xỉ, đại phu bên trong cũng ai ai cũng tinh thông y thuật, từ lúc có Trần thái y hỗ trợ, y quán phát triển không ngừng.
Đám người Đại Từ thị cũng không ngẫm lại, bà ta gọi tiểu nha hoàn đi mời đại phu, theo tình hình bây giờ của Trương gia khẳng định là chỉ có thể mời một đại phu bình thường, nếu không phải nàng cố ý an bài người chờ ở bên ngoài, làm bộ như tình cờ gặp người Trương gia thì giờ phút này Đại Từ thị sợ là còn không biết tôn tử của bà ta mắc bệnh gì đâu! Chung quy mấy đại phu bình thường cũng không biết hàn thực tán là cái thứ gì.
Sau mành cất lên giọng nữ tử mềm nhẹ uyển chuyển: "Ta đã biết, ngươi lui xuống trước đi."