Đợi cho đại phu lui ra, thiếu nữ đầu tiên là cười khẽ, sau đó tiếng cười tăng lớn, cuối cùng lại ôm bụng cười rộ lên. Thiên Tuyền đứng ở bên cạnh nàng, tuy mặt không chút thay đổi nhưng đáy mắt lại có vẻ lo âu: "Tiểu thư..."
"Không sao, không sao, ta chỉ là cảm thấy thú vị mà thôi." Hạ Liên Phòng cười không thể ngừng, từ lúc kiếp trước mẫu thân qua đời đến bây giờ nàng đã rất lâu không được cười khoái hoạt như vậy. Kiếp trước kẻ một bước lên mây, gia chủ chủ Trương gia ngông cuồng tự đại, sủng thần của tân đế, Binh bộ thượng thư cao cao tại thượng - Trương Chính Thư Trương đại nhân, giờ khắc này ở trong tay nàng cũng bất quá là chỉ con kiến ti tiện! Nàng muốn nghiền chết hắn là chuyện vô cùng dễ dàng!
Nếu kiếp trước bản thân mình có thể dũng cảm một chút, có thể nghĩ thông suốt một chút... Chẳng sợ chỉ là chỉ một chút... Hạ Liên Phòng hai tay nắm thật chặt thành quyền, hít một hơi thật sâu. Chẳng sợ bây giờ Hồi nhi cùng Tiềm Nhi đều vẫn còn yên lành sống sót, nhưng đối với Hạ Liên Phòng mà nói thế vẫn không đủ. Nếu kiếp trước mình có thể dứt bỏ sự thanh cao kiêu ngạo nực cười kia, sớm giết chết Trương Chính Thư thì những chuyện phía sau đâu thể phát sinh? Là nàng quá ngu xuẩn, quá ngu xuẩn! Lúc mẫu thân tại thế luôn cùng ngoại tổ và đại cữu phụ khen nàng thông minh hơn người, nếu là nam tử nhất định được phong hầu bái tướng, nhưng Hạ Liên Phòng cảm thấy, trên đời này người ngu xuẩn nhất sợ rằng chính là nàng! Kiếp trước có điều kiện tốt cỡ nào, nàng vốn có thể bất động thanh sắc giết chết những cẩu vật không có lương tâm kia, kết quả lại chẳng những không thể bảo hộ đệ muội, còn sớm bồi tính mạng của mình vào!
"Tiểu thư, có phải ngài có chỗ nào không thoải mái hay không?" Thiên Tuyền nhìn thấy gương mặt xưa nay bình tĩnh ôn hòa của Hạ Liên Phòng liên tục biểu lộ ra vẻ không cam tâm, oán hận, phẫn nộ các loại biểu tình, không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái. Ở trong suy nghĩ của Thiên Tuyền tiểu thư xuất thân cao quý, tuy tuổi nhỏ tang mẫu nhưng Hạ đại nhân ôn nhu từ ái, lại có Phủ Tĩnh quốc công cường đại như vậy làm núi dựa, ngày thường đều trôi ua phải nói là xuôi gió xuôi nước, cho nên ngay cả Thiên Tuyền cũng thực không rõ, tiểu thư có bối cảnh như vậy vì sao sẽ lựa chọn kết minh cùng vương gia đi làm mấy chuyện nguy hiểm. Nhất là hôm nay khi nàng nhìn thấy biểu tình trên mặt Hạ Liên Phòng thì càng thêm không hiểu, xuất thân ngậm vàng ngậm bạc, ăn sung mặc sướng lớn lên, lại là đích trưởng thiên kim phủ đại học sĩ, vì sao lại lộ ra biểu tình như vậy?
Trong lòng nàng tuy khó hiểu nhưng cũng không dám hỏi, chỉ là cung kính đứng tại phía sau Hạ Liên Phòng, an tĩnh chờ. Đây chính là nguyên nhân vì sao Hạ Liên Phòng lựa chọn mang theo Thiên Tuyền đến, nếu hôm nay Hạ Liên Phòng dân theo Sắt Từ hoặc là Diêu Quang, hai người này nhất định sẽ mở miệng hỏi, mà Cầm Thi tính tình tuy tĩnh nhưng đối với chuyện của nàng lại quá mức quan tâm, Hạ Liên Phòng không có ý định lừa các nàng, lại cũng không nghĩ tới chuyện muốn nói thật. Nói đến cùng, tứ tỳ ở trong lòng nàng cũng chỉ là hạ nhân tương đối trung tâm mà thôi.
Nàng thiên tính lạnh bạc, thứ gì nếu cầm được thì cũng buông được, kiếp trước Vô Ngã đại sư của Tướng Quốc Tự luôn nói nàng có phật tính, nhưng đối với Hạ Liên Phòng mà nói, đôi khi ngay cả chính nàng đều sẽ hoài nghi bây giờ mình đến tột cùng xem như cái quái vật gì. Nàng giỏi về phân tích người khác, cũng giỏi về tự xét lại, nàng đối với chuyện cần làm của mình rất rõ ràng, cũng sẽ không hối hận, nhưng nàng lại vẫn kính sợ thượng thiên. Đối với Cầm Sắt nhị tỳ cùng đám người Lục nương Hạ Liên Phòng cảm kích trong lòng, nhưng nếu muốn nói cảm tình... Trừ bỏ thân nhân ra tất cả tâm tư của nàng đều dùng để khắc ghi thù hận.
Thiên Tuyền thấy nàng rất nhanh bình phục lại cảm xúc liền hỏi: "Tiểu thư, Trương kia gia thiếu gia thật sự là hết thuốc chữa rồi sao?"
Hạ Liên Phòng gật đầu: "Hàn thực tán tuy có hữu ích với nhân thể, nhưng đó chỉ là tạm thời, chân chính đáng sợ là di chứng do dược vật này mang đến, ung độc hãm bối, lưỡi rụt lại, thịt thối rữa... thứ đó sẽ khiến một người trở nên gầy gò tiều tụy, hơn nữa bọn họ còn không thể từ bỏ thứ này. Loại người không có lòng nghị lực như Trương thiếu gia làm sao có thể khỏe lại được chứ? Huống chi, hắn sớm đã bệnh nguy kịch."
Một người trong hiện thực quá mức không như ý, liền sẽ càng thêm mê muội vào ảo cảnh do hàn thực tán mang đến. Trương Chính Thư tuy rằng tự đại nhưng cũng không có ngốc, hắn sợ là sớm đã biết rằng hàn thực tán thứ này không thích hợp dùng nhiều trong thời gian dài, nhưng hắn cố tình vẫn dùng tiếp liền cho thấy hắn kháng cự không được hấp dẫn của ảo cảnh, hắn cam tâm tình nguyện.
Tiểu thư đây là quyết tâm muốn cái mạng của thiếu gia Trương gia.
Thiên Tuyền không cảm thấy chuyện này có cái gì không tốt, thiếu gia Trương gia kia vừa nhìn liền biết không phải thứ gì tốt, huống chi ở trong lòng Thiên Tuyền vẫn cảm thấy tính tình Hạ Liên Phòng quá mức nhu hòa dễ nói chuyện, bình thường mặc kệ chuyện gì đều dùng dáng vẻ ôn nhu kia, Thiên Tuyền lúc đầu còn cho rằng Hạ Liên Phòng là người có lòng dạ đàn bà. Nhưng sau này nàng ngẫm lại, có thể được vương gia coi trọng sao có thể là người thiện lương ánh mắt thiển cận chỉ biết một mặt chứ? Trương Chính Thư chuyện này càng khiến nàng kiên trì với ý nghĩ của mình, chỉ là nàng quen làm ám vệ, phương pháp giết người khúc chiết vu hồi như của Hạ Liên Phòng đời này nàng còn chưa dùng qua vài lần.
Nhưng nàng lại không thể không bội phục Hạ Liên Phòng, giết người không thấy máu, chẳng sợ Trương Chính Thư chết cũng sẽ không có ai đem sự tình hoài nghi đến trên người Hạ gia, ở trong mắt người ngoài tiểu thư vĩnh viễn là Hạ gia đại tiểu thư vô cùng được Thái Hậu sủng ái, lại ở Hội hoa xuân Nguyên Tiêu bỗng nhiên nổi tiếng, mĩ danh vàng xa, làm người ta tán thưởng kia. Mà Trương Chính Thư chết có thảm hại mấy cũng đều là hắn tự tìm.
Quả nhiên, ngày hôm sau Đại Từ thị liền tự mình tới cửa muốn gặp Hạ Lịch, nghe nói Hạ Lịch không ở trong phủ liền muốn gặp Từ thị, Từ thị cảm thấy đây dù sao cũng là tỷ tỷ ruột của mình, nếu tránh mà không gặp khó tránh khỏi sẽ bị đàm tiếu. Đại Từ thị hiện giờ đã là cùng đường, chuyện ở cửa phủ đại học sĩ la to làm ầm ĩ bà ta cũng có thể làm ra được. Mà cố tình Từ thị lại yêu nhất là thể diện, chủ chút khả năng bị mất mặt nào bà ta cũng phải diệt trừ.
Đại Từ thị vào Phúc Thọ viên, cũng không biết nói những gì với Từ thị, dù sao lúc đi ra sắc mặt dễ nhìn rất nhiều, lập tức đến Hạm Đạm trúc tìm Hạ Liên Phòng, nói là Từ thị đáp ứng để bà ta đến phòng thu chi lấy một vạn lượng bạc cho Trương Chính Thư chữa bệnh, đợi cho Trương Chính Thư hết bệnh liền trả lại.
Người khác không biết mờ ám trong này, Hạ Liên Phòng còn không biết sao? Nếu Trương gia có thể trả lại một vạn lượng bạc này mới là có quỷ. Chỉ là... Một vạn lượng? Đại Từ thị không khỏi cũng quá mức công phu sư tử ngoạm, biết rõ Trương Chính Thư đã hết tuốc chữa lại còn muốn nhiều như vậy... Sợ là dụng tâm kín đáo đi? Hạ Liên Phòng biết rất rõ, Đại Từ thị tuy rằng thương yêu Trương Chính Thư nhưng sẽ không nguyện ý vì đối phương táng gia bại sản, bà ta chính là một người ích kỷ như vậy, nay Trương gia triệt để suy tàn, ngay cả bạc cùng Nam Châu bà ta dùng để phòng thân đều bị Trương Chính Thư đánh cắp, trong lòng Đại Từ thị sợ là cảm tình với Trương Chính Thư đã phai mờ không ít. Cho nên... một vạn lượng này, số lượng chân chính có thể dùng đến trên người Trương Chính Thư sợ là không nhiều. Người như Đại Từ thị, không có bạc bên thân, đó chính là nửa đêm ngủ cũng ngủ không yên.
Mỗi người trong gia đình đều là chỉ lo cho bản thân mình, cái gì tình thân hữu tình, ở trong mắt bọn họ chỉ tựa như một tờ giấy mỏng, căn bản không coi là cái gì.
Vì thế Hạ Liên Phòng cũng chưa nói cái gì, nếu Từ thị đã truyền lời mà nàng không đưa bạc, không chừng sau này Từ thị sẽ dùng cái mũ bất hiếu chụp cho nàng.
Đại Từ thị được một vạn lượng ngân phiếu nhưng cũng không hề nói cảm tạ Hạ Liên Phòng, ở trong mắt bà ta muội muội trợ giúp tỷ tỷ, đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa, hơn nữa, bà ta còn muốn có thể khiến Hạ Liên Phòng gả vào Trương gia, đến lúc đó tính cả đồ cưới của Hạ Liên Phòng, Trương gia tất nhiên có thể Đông Sơn tái khởi! Cho nên giờ phút này bà ta vô luận thế nào đều không thể lòi đuôi ở trước mặt Hạ Liên Phòng, vì thế vẫn còn duy trì thái độ cao ngạo ngang tàng như trước kia, phảng phất Hạ Liên Phòng ở trong mắt nàng chỉ là một tiểu nha đầu, có cái gì mà phải cảm tạ.
Nhìn Đại Từ thị làm bộ làm tịch, sắc mặt Hạ Liên Phòng như thường, Thiên Tuyền ở phía sau nàng lại lộ vẻ chán ghét. Lão thái bà này, lại giờ phút này còn không quên gia vẻ ta đây, cũng không thèm nghĩ xem tôn tử vô sỉ hạ tác lại vô đức vô năng kia của bà ta có chỗ nào xứng đôi tiểu thư? Thế mà còn dám ra tay với tiểu thư, quả nhiên là bị phân trâu che mắt.
Sau khi Đại Từ thị rơi đi, rất nhanh bên Phúc Thọ viên liền phái người tới nhắn lời, nói là gọi Hạ Liên Phòng chuẩn bị một chút, ngày mai cùng lão thái thái đến Trương phủ thăm bệnh tình của thiếu gia Trương gia.
Hạ Liên Phòng nghe xong, mỉm cười, Từ thị rốt cuộc là kẻ tai mềm, Đại Từ thị thoáng phóng thông minh một chút liền có thể thuyết phục bà ta. "Ngụy nương, tổ mẫu có từng nói muốn các đệ đệ muội muội cùng đi không?"
Ngụy nương vội vàng cung kính trả lời: "Hồi bẩm đại tiểu thư, lão phu nhân nói chỉ cần tiểu thư ngài đi là được, nhị tiểu thư cùng đại thiếu gia đều bận rộn việc học, đại tiểu thư ngài bây giờ cầm quyền phủ trong, có thể đại biểu lão gia cho nên chỉ ngài và lão phu nhân hai người đi."
Chắc Đại Từ thị chính là thuyết phục Từ thị như vậy, cái gì lấy nàng để thay thế phụ thân, biểu đạt một chút coi trọng với Trương gia thân thích này, cũng làm cho những người khác của Trương gia không đến mức ghi hận trong lòng Hạ gia, càng không khiến người ngoài cảm thấy Hạ gia ngại bần yêu phú, không nhận thân thích nghèo hèn. Từ thị xưa nay coi trọng thể diện nhất, vừa nghe như vậy khẳng định muốn đi, chẳng sợ dù bà ta biết Đại Từ thị chỉ là vì kích bản thân mình thì bà ta cũng sẽ nghĩa vô phản cố nhảy xuống —— mà sẽ không đi lo lắng, Đại Từ thị vì sao nhất định muốn bà ta dẫn theo Hạ Liên Phòng đi, lần này đến đó có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì hay không.
Những chuyện đó Từ thị hết thảy đều không suy xét, bà ta cảm thấy có bản thân mình ở đó cho dù Trương gia tính toán gì cũng đừng nghĩ sẽ trở thành sự thật. Ngày mai bà ta vẫn nhất định muốn mang theo Hạ Liên Phòng đi, sau đó sẽ lông tóc vô tổn đem Hạ Liên Phòng mang về, vừa biểu đạt thành ý của Hạ gia, lại có thể khoe khoe khoang khoang. Vừa nghĩ đến vẻ mặt rõ ràng tức đòi mạng lại còn liều mạng làm bộ như không để ý của Đại Từ thị, Từ thị liền cảm thấy hưng phấn một trận.
Hạ Liên Phòng cười khẽ: "Chuyện này sao có thể được chứ? Trong phủ tỷ muội đông đảo, nếu chỉ một mình ta đi, thiếu gia Trương gia kia tuy nói bị bệnh liệt giường nhưng cũng vẫn là nam tử chưa lập gia đình, nếu chỉ mình ta đi chẳng phải sẽ dễ dàng bị người khác nói này nói nọ hay sao?"
Ngụy nương nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng đích thật là như vậy, vì thế trở về Phúc Thọ viên cùng lão thái thái nói mấy câu. Lập tức, Phúc Thọ viên bên kia liền phái một tiểu nha hoàn đến thông tri Hạ Liên Phòng, ngày mai ngoài nàng ra sẽ dẫn theo cả nhị tiểu thư cùng đi.
Hạ Liên Phòng cười lạnh trong lòng, trước đó còn luôn miệng nói Hồi nhi muốn bận rộn việc học, lúc này liền muốn Hồi nhi cùng đến chỗ bẩn thỉu kia, cũng không thử xem Trương gia bọn họ có thừa không thừa nhận nổi không!
Đem tiểu nha hoàn sai phái đến Mạt Lỵ uyển thông tri Hạ Mạt Hồi, lại để cho Diêu Quang âm thầm đến báo trước, đợi đến khi tiểu nha hoàn đến Mạt Lỵ uyển nhìn thấy Hạ Mạt Hồi thì Hạ Mạt Hồi đã nằm ở trên giường, nói là hôm nay bị đau bụng, không ngừng nôn mửa, cả người mệt lả. Nàng sao có thể để Hồi nhi bước vào chỗ có người Trương gia ở? Quá bẩn.
Từ thị biết được việc này cũng là không có cách, Hạ Mạt Hồi không có cách nào đi nữa, tất nhiên không thể chỉ mang Hạ Liên Phòng một người đi. Lúc trước bà ta cảm thấy mang theo Liên nhi đi cũng không sao, nhưng lời Ngụy nương đã nhắc nhở bà ta, Liên nhi là một cô nương chưa cập kê, Trương Chính Thư kia thì là nam tử trẻ tuổi chưa lập gia đình, nếu rơi vào trong mắt hữu tâm nhân không chừng sẽ đem hai người bố trí thành cái dáng vẻ gì. Hơn nữa bản thân mình thân là lão phu nhân, đi thăm bệnh nhân lại chỉ dẫn theo một cháu gái đích xác cũng là nói không thông.
Vốn định dẫn theo hai đích xuất tôn nữ, cố tình lúc này Hồi nhi lại bị bệnh. Rơi vào đường cùng Từ thị chỉ có thể lựa chọn Hạ Hồng Trang. Hạ Lục Ý thanh danh đã hủy, bà ta quyết không cho phép đứa cháu gái này lại đi ra ngoài làm mất mặt. Hạ Hồng Trang nhu thuận ngọt mĩ, mang đi ra ngoài coi như là có mặt mũi, mặc dù chỉ là thứ nữ nhưng dáng vẻ cùng tính tình đều tốt.
Hạ Liên Phòng từ chỗ hạ nhân nghe được quyết định của lão thái thái, nhất thời cười híp cả đôi mắt phượng.