Thục phi cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng lời Hạ Hầu Âm nói lại quanh quẩn bên tai như bóng đè, dù thế nào cũng không vứt đi được.
Quân cờ? Hai chữ này khiến bà ta bất an. Thục phi bà ta sao có thể trở thành quân cờ của kẻ khác?
Nhưng người đó có nhược điểm của mình, một khi Linh Nhi đứng ra nói với thiên hạ những chuyện đó, mọi thứ của bà ta, ngay cả mọi thứ Ngạn Nhi đang có đều sẽ bị hủy hoại.
Không, không được, khó khăn lắm bà ta mới đi tới bước này, không còn Ngọc hoàng hậu, không còn Hạ Hầu Âm, thậm chí là Nhàn phi từ sau khi lén giả điên sinh con đã không còn được Hoàng Thượng sủng ái, trong hậu cung này chỉ có Thục phi bà ta được Hoàng Thượng coi trọng, bà ta tuyệt đối không cho phép ai phá hỏng những điều này.
Văn cô cô nhìn Hạ Hầu Âm mở lớn hai mắt thất khiếu đổ máu nằm dưới đất, cảm xúc không hề dao động, dường như mọi chuyện vừa xảy ra đều nằm trong dựa đoán.
Văn cô cô như vậy không giống một nô tài, khí thế thậm chí còn cao hơn Thục phi.
Qua hồi lâu, Văn cô cô mới lên tiếng: "Nương nương, thời điểm người nên biết, người đương nhiên sẽ biết, khi nãy Dung phi có nói một câu không sai, nàng ta không thua trong tay người, mà thua trong tay chủ tử của ta. Thục phi nương nương ngẫm lại đi, Linh Nhi cô nương đang nằm trong tay chủ tử, bà ấy muốn người hay Dung phi ai sẽ là kẻ thất bại chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay, có thể nói hôm nay thiếu chút nữa người đã có kết cục như Hạ Hầu Âm!"
Sắc mặt Thục phi tái nhợt, lảo đảo lùi vài bước.
Không, không đâu, sao lại như vậy?
Thục phi thầm lẩm bẩm, nhưng bà ta biết Văn cô cô nói không sai. Nếu chủ tử của bà ta giao Linh Nhi cho Hạ Hầu Âm, hiện giờ ngươi rơi vào kết cục này chính là bà ta!
Thấy Thục phi không còn khi thế như đứng trước mặt Hạ Hầu Âm, Văn cô cô khẽ cười: "Thục phi nương nương, người có biết tại sao chủ tử vứt bỏ Hạ Hầu Âm và Hạ Hầu gia không?"
Thục phi giật mình, theo bản năng hỏi: "Tại sao?"
"Bởi vì Hạ Hầu Âm không nghe lời, chủ tử ghét nhất người không nghe lời, chủ tử nói quân cờ là quân cờ, người chơi cờ chơi thế nào thì quân cờ hành động thế ấy, có quá nhiều tâm tư hoặc suy nghĩ khác đều dễ trở thành mầm họa, cuối cùng ngay cả mạng cũng không còn. Thân là quân cờ, nếu có bản lĩnh thì cứ an phận làm một quân cờ, nếu không, Hạ Hầu Âm chính là ví dụ tốt nhất!" Văn cô cô gằn từng chữ.
Quân cờ? Thục phi bà ta đã trở thành quân cờ sao? Thậm chí ngay cả cơ hội lựa chọn bà ta cũng không có?
"Thục phi nương nương, người hiểu chưa?" Văn cô cô nhàn nhạt hỏi.
"Hiểu? Bổn cung không hiểu! Quân cờ gì hả? Bổn cung là phi tử Hoàng Thượng sủng ái, hiện giờ được Hoàng Thượng coi trọng, trong cung này có ai tôn quý hơn bổn cung? Một nô tỳ như ngươi dám nói chuyện với bổn cung như thế, không muốn sống nữa à? Hừ, quân cờ gì chứ? Hoàng Thượng sắp phong nhi tử của bổn cung là thái tử, sau này bổn cung chắc chắn sẽ trở thành hoàng hậu, bổn cung không phải quân cờ gì cả!" Thục phi kêu gào, lòng bài xích sự thật này.
Văn cô cô nhếch mép cười: "Nương nương, nhắc đến việc Hoàng Thượng lập tức thái tử, xin nương nương suy nghĩ lại. Chủ tử của nô tỳ không muốn thấy Tuyên thân vương trở thành thái tử, chủ tử nói thời điểm Hoàng Thượng lập thái tử chính là lúc Linh Nhi bước ra ngoài ánh sáng, đến lúc đó, nếu Linh Nhi có nói gì không nên nói, nô tỳ không khống chế được!"
Ánh mắt Thục phi lập lòe. Văn cô cô và chủ tử của bà ta có ý gì? Bọn họ uy hiếp bà ta sao?
Lửa giận tăng vọt, tay nắm chặt thành đấm, Thục phi nhìn Văn cô cô, muốn ăn tươi nuốt sống.
"Thục phi nương nương, người phải suy xét kỹ càng rồi làm đấy, nếu Hoàng Thượng khăng khăng như thế, nương nương hãy cố gắng khuyên can."
Suy xét kỹ càng rồi làm?
Văn cô cô đang uy hiếp bà ta! Thậm chí... Khoan đã, chủ tử đứng sau Văn cô cô không muốn Ngạn Nhi làm thái tử, tại sao chứ?
Hay là người nọ cũng là nữ nhân trong hậu cung, cũng muốn nhi tử của mình làm thái tử?
Lúc này trong cung ngoại trừ Ngạn Nhi thì là Bách Lý Toàn... Bách Lý Toàn... Nhưng Nguyên phi kia không giống người có tâm tư tỉ mỉ như vậy!
Còn ai nữa? Nhàn phi... Đúng rồi, Nhàn phi, sao bà ta lại quên mất Nhàn phi cũng vừa sinh một nhi tử chứ!"
"Nhàn phi... Nhàn phi..." Thục phi lẩm bẩm. Nhất định là Nhàn phi, phía sau bà có Bắc vương phủ ủng hộ, cho dù không phải bà ấy tính kế những chuyện này thì cũng là Bắc vương phủ... Đúng, chính là Bắc vương phủ, Bắc vương phủ kia ngoại trừ Bắc Sách còn có An Cửu!
Nghĩ đến đây, Thục phi càng bất an.
"Thục phi nương nương, lời nô tỳ vừa nói người cẩn thận ngẫm lại đi, không cần nóng vội, tin rằng nương nương là người thông minh sẽ không làm ra chuyện tự đào mồ chôn mình." Văn cô cô hành lễ, hạ lệnh đuổi khách, "Thục phi nương nương, dù gì cũng là chủ tử với nhau, nô tỳ còn phải nhặt xác cho Dung phi, không tiễn Thục phi nương nương."
Thục phi giật mình, ánh mắt lại hướng về Hạ Hầu Âm vừa bị ban chết, không khỏi hoảng hốt.
Không còn thống khoái khi nãy, bà ta chỉ cảm thấy bản thân và Hạ Hầu Âm đồng bệnh tương liên, dường như dáng vẻ của Hạ Hầu Âm lúc này chính là kết cục của bà ta!
Tại sao lại như vậy?
Không, bà ta không muốn giống Hạ Hầu Âm. Hít sâu một hơi, Thục phi híp mắt nhìn Văn cô cô, giờ phút này đã bình tĩnh lại rất nhiều.
"Văn cô cô, nói với chủ tử của ngươi, bổn cung sẽ suy xét lại." Dứt lời, Thục phi vung tay áo, xoay người ra ngoài.
Trong đầu có rất nhiều chuyện, thậm chí bà ta quên rằng mục đích ban đầu tới Liễu Oanh Cung, bà ta muốn biết tại sao Tiêu thái tử phi lại biết thị nữ đã chết của mình, thời điểm nhớ ra vấn đề này, bà ta đã rời khỏi Liễu Oanh Điện.
Thấy Thục phi đột nhiên dừng bước, Liên Nhi cẩn thận theo sau, thử hỏi: "Nương nương quên gì sao?"
Sắc mặt Thục phi nặng nề tự hỏi còn không phải là phản ứng mất đồ à?
Thấy Thục phi nhíu mày, Liên Nhi càng khẳng định suy đoán của mình: "Nương nương, nô tỳ quay lại giúp nương nương..."
"Không cần!" Thục phi lạnh giọng, trừng mắt nhìn Liên Nhi, ngay sau đó nhìn cổng lớn Liễu Oanh Điện. Cung thất này, một bước bà ta cũng không muốn bước vào.
Còn về Tiêu thái tử phi kia... Khi nãy An Cửu ngất, Bắc Sách vội vàng đưa An Cửu đi, không phải bà ta cũng tung tăng đuổi theo sao?
Tiêu thái tử phi không khó đối phó như Bắc vương phủ, chỉ cần ở trong cung, bà ta không tin mình không có cách chèn ép Tiêu thái tử phi!
"Hồi cung!" Thục phi trầm giọng. Bà ta phải trở về tính toán kỹ xem nên đối phó Bắc vương phủ và Nhàn phi thế nào, hiện giờ hài tử của Nhàn phi là lợi thế của Bắc vương phủ, nhưng nếu không có hài tử này, cho dù Bắc vương phủ có dã tâm thế nào cũng không thể danh chính ngôn thuận không phải sao?
Nghĩ vậy, Thục phi cười lạnh.
...
Thục phi rời đi không bao lâu, Văn cô cô cầm nhang vội vàng ra khỏi Liễu Oanh Điện. Tới trước miếu Hoa Thần, bà ta bước vào không chút do dự.
Miếu Hoa Thần thường ngày hiếm người tới, canh giờ này cũng đã qua thời gian nội thị quen dọn. Văn cô cô trực tiếp vào Hoa Thần điện, mà hiện tại trong Hoa Thần điện đang có người quỳ gối trước tượng ngọc Hoa Thần nương nương.
"Muội muội tốt, mười mấy năm qua ta không tới thăm muội, hôm nay ta rời khỏi Lăng Tiêu Cung, việc đầu tiên muốn làm chính là tới Hoa Thần điện thăm muội..." Giọng của phụ nhân truyền đến, "Ta ra ngoài rồi. Ngày hôm nay ta cuối cùng cũng chờ được. Muội muội tốt, có một số việc chắc muội chưa biết. Vương phi của Sách Nhi đã có thai, Tiêu gia ta cuối cùng cũng có người kéo dài hương hỏa. Muội muội, muội đừng trách tỷ tỷ hôm đó nhẫn tâm, tỷ tỷ cũng hết cách rồi, tỷ tỷ chỉ còn một con đường này để đi, mà cố tình muội lại cản đường tỷ tỷ, rõ ràng là muội ép tỷ không thể không trơ mắt nhìn muội... Nhưng muội yên tâm, chờ đến ngày tỷ tỷ thành công, tr tỷ chắc chắn sẽ truy phong cho muội, cảm ta ơn muội dưỡng dục nhi tử của ta mấy năm."
Mơ hồ nghe tiếng bên trong, Văn cô cô không đi vào mà lặng lẽ canh giữ ngoài cửa, mãi đến khi phụ nhân quỳ trong phòng đứng dậy, bà ta mới đi tới, quỳ gối phía sau phụ nhân kia, cung kính hành lễ: "Nô tỳ tham kiến nương nương."
Phụ nhân xoay người, người này chính là Tiêu thái tử phi. Bà ta nhìn Văn cô cô, khẽ cười: "Văn cô cô, mấy năm nay ngươi vất vả rồi."
"Nô tỳ không vất vả, nô tỳ... Mạng của nô tỳ do chủ tử cho, đời này nô tỳ đã hạ quyết tâm làm trâu làm ngựa cho nương nương người." Văn cô cô dập đầu thật mạnh, ngay sau đó kích động nói, "Chúc mừng nương nương, chúc mừng nương nương, hôm nay cuối cùng cũng ra khỏi Lăng Tiêu Cung!"
Tiêu Văn Tuệ híp mắt: "Đúng vậy, hai mươi ba năm, cuối cùng bổn cung cũng ra ngoài, từ hôm nay trở đi, hậu cung này không còn tội phụ Tiêu thái tử phi kia nữa!"
"Nương nương, nô tỳ có câu này không biết có nên nói hay không."
"Nói đi."
"Nương nương, khi nãy Thục phi tìm tới Liễu Oanh Điện, nô tỳ đã làm theo lời nương nương phân phó nhưng bà ta một lòng muốn biết thân phận của chủ tử, e rằng hiện giờ bà ta đang đoán việc này có liên quan tới Nhàn phi của Trường Nhạc Cung, nếu thế chỉ sợ Trường Nhạc Cung sẽ không được thái bình." Văn cô cô nhíu mày. Nhàn phi của Trường Nhạc Cung là người thiện lương, chỉ sợ không phải đối thủ của Thục phi. Văn cô cô thử hỏi, "Nương nương, có cần..."
"Ngươi muốn bảo vệ Bắc Tự Nhàn à?"
"Nương nương thứ tội, nô tỳ... Nô tỳ nghe theo lệnh của nương nương mà làm việc."
Tiêu Văn Tuệ khẽ cười: "Người ở Trường Nhạc Cung không liên quan tới bổn cung, Thục phi muốn đối phó thì cứ để bà ta đối phó, chỉ cần không liên lụy tới nhi tử của ta, hậu cung này càng hỗn loạn, bổn cung càng hưng phấn!"
Văn cô cô cẩn thận nhìn Tiêu Văn Tuệ, đáp: "Vâng, nô tỳ hiểu rồi." Qua một lúc lâu, Văn cô cô lại hỏi, "Nương nương còn về Lăng Tiêu Cung không?"
"Lăng Tiêu Cung? Bổn cung đã ra rồi thì không định trở về!"
"Vậy nương nương sẽ ở đâu?"
"Từ lúc Ngọc hoàng hậu đền tội, Tê Phượng Cung vẫn luôn bỏ trống, cứ không có ai ở thế này thì thật đáng tiếc, dọn vào Tê Phượng Cung đi!" Hai mắt Tiêu Văn Tuệ sáng rực. Tê Phượng Cung kia vào hai mươi ba năm trước vốn thuộc về bà ta, hai mươi ba năm sau bà ta dọn vào là theo lẽ thường tình không phải sao?
Tê Phượng Cung? Ý của nương nương...
"Nhưng Hoàng Thượng đồng ý không?
Văn cô cô biết hậu cung này chỉ e sắp trời long đất lở rồi!
...
Chưa được Tĩnh Phong Đế cho phép, Tiêu Văn Tuệ tự động dọn vào Tê Phượng Cung, chuyện này lập tức khiến cả hoàng cung sôi trào.
Tĩnh Phong Đế vốn đang xem tấu chương, vừa nghe tin này, tức giận tới ném hết tất cả tấu chương xuống đất. Cung nhân của Thừa Huy Điện chứng kiến Tĩnh Phong Đế nổi giận, nói đó là cơn phẫn nộ lớn nhất bọn họ từng thấy, thậm chí còn đáng sợ hơn khi biết Hạ Hầu gia mưu nghịch.
Thục phi biết tin cũng vội vàng chạy tới Thừa Huy Điện, muốn tìm Tĩnh Phong Đế đòi công bằng. Tiện nhân Tiêu thái tử phi hôm nay trên cung yến đoạt vị trí vốn thuộc về bà ta còn chưa chịu ngừng nghỉ, được một tấc lại tiến một thước dọn vào Tê Phượng Cung, bà ta sao có thể nhịn được cục tức này?
Cung điện đó nên thuộc về bà ta!
Tuy bị Văn cô cô cảnh cáo nhưng Thục phi không thể ngồi yên được.
"Hoàng Thượng, Tiêu thái tử phi là tội nhân thì sao có thể ở Tê Phượng Cung? Chuyện này... Nếu truyền ra ngoài thì làm sao cho phải? Bà ta không tuân thủ cung quy, Hoàng Thượng cũng không thể ngồi nhìn được!" Trong Thừa Huy Điện, Thục phi thậm chí không chú ý sắc mặt Tĩnh Phong Đế, vừa vào liền hùng hổ nói.
Khi nãy bà ta nghe nói Hoàng Thượng tức giận nhưng đợi lâu cũng không thấy Hoàng Thượng có hành động, bà ta thật sự không kiềm chê được.
Nhưng đáp lại bà ta là sự im lặng, Tĩnh Phong Đế nhìn Tĩnh Phong Đế, híp mắt nói: "Hoàng Thượng... Ngài nói chuyện đi!"
"Nếu bà ta đã dọn vào thì cứ để bà ta ở đi, dù sao Tê Phượng Cung kia cũng đang bỏ trống." Tĩnh Phong Đế ngồi trước bàn phê duyệt tấu chương.
Thục phi ngây ra, rõ ràng bà ta nghe nói Hoàng Thượng nổi trận lôi đình, như vì sao... Thục phi cẩn thận quan sát Tĩnh Phong Đế, tại sao rõ ràng là tức giận nhưng bây giờ lại không nhìn ra chút manh mối?
"Hoàng Thượng, Tiêu thái tử phi dù sao cũng là tội nhân, năm đó Tề Vương làm phản, Tiêu gia là đồng bọn, chuyện này tuy đã qua nhiều năm nhưng vẫn còn rất nhiều người nhớ đến, hơn nữa Vũ vương gia... Không, hậu nhân của Tề vương kia lần trước ám sát không thành công, bây giờ còn đang lẩn trốn, khó nói được Tiêu thái tử phi có liên quan tới Bách Lý Vũ kia không!"
Tĩnh Phong Đế cau mày, nhưng chớp mắt lại giãn ra, tiếp tục phê tấu chương: "Tiêu thị chỉ là một phụ nhân, ở Lăng Tiêu Cung hai mươi ba năm cũng đủ rồi, bây giờ nếu đã ra ngoài thì không cần trở về nữa."
Thục phi sửng sốt, ý của Hoàng Thượng là đặc xá tội cho Tiêu thái tử phi sao?
Việc này... Việc này sao được?
"Hoàng Thượng khoan hồng độ lượng, tha thứ cho Tiêu thái tử phi, Tiêu thái tử phi nhất định mang ơn đội nghĩa, nhưng Tê Phượng Cung là cung thất của hoàng hậu, hai mươi ba năm nay Tiêu thái tử phi thậm chí còn không có danh phận thích hợp, dọn vào Tê Phượng Cung sợ rằng không ổn, phi tần trong cung cũng sẽ bàn tán chuyện này. Dù sao trong cung còn nhiều cung điện, thần thiếp sai người quét tước cung điện thích hợp để Tiêu tỷ tỷ vào ở, Hoàng Thượng thấy thế nào?
Thục phi không muốn Tiêu Văn Tuệ dọn vào Tê Phượng Cung, ông ta sao không phải thế? Nhưng nữ nhân kia... Nghĩ đến gì đó, Tĩnh Phong Đế híp mắt hít một hơi thật sâu, nếu Tiêu thái tử phi đã dọn vào, muốn bà ta dọn đi chỉ sợ rất khó!
"Muội muội nói không sai!"
Toàn bộ sự chú ý của Thục phi đều đổ dồn vào Tĩnh Phong Đế, hi vọng ông ta đồng ý ý kiến của mình, nhưng Tĩnh Phong Đế còn chưa trả lời, ở cửa đại điện truyền tới giọng một phụ nhân, nghe giọng nói này, sắc mặt Thục phi trầm xuống.
Thục phi theo bản năng nhìn người tới, quả nhiên là Tiêu thái tử phi. Tiêu thái tử phi này tới đây làm gì? Hôm nay Tiêu thái tử phi vùa ra khỏi Lăng Tiêu Cung đã làm khó bà ta khắp nơi, tâm trạng bà ta thật sự không thoải mái!
Nhìn thấy Tiêu Văn Tuệ, Tĩnh Phong Đế cũng lộ vẻ không vui.
Hai người nhìn người đi từ phía cửa đến, không ai nói chuyện, mãi đến khi Tiêu Văn Tuệ đến trước mặt họ, hành lễ với Tĩnh Phong Đế: "Thần thiếp tham kiến Hoàng Thượng."
Thục phi nhíu mày: "Tiêu thái tử phi, ngươi tới đây làm gì? Thừa Huy Điện không phải nơi ngươi nên đến!"
Tiêu Văn Tuệ liếc nhìn Thục phi, hoàn toàn không để bà ta vào mắt: "Thừa Huy Điện này không phải nơi ta nên đến? Muội muội nói chuyện sai quá rồi, ta tới Thừa Huy Điện đương nhiên vì có chuyện muốn tìm Hoàng Thượng!"
"Ngươi... Hoàng Thượng đang phê duyệt tấu chương, e rằng không rảnh để ý tới phụ nhân nhà ngươi?"
"Thế à? Thục phi, vậy ngươi hỏi Hoàng Thượng xem ngài ấy có phải không muốn để ý tới một phụ nhân như ta không?" Nói tới đây, Tiêu Văn Tuệ nhìn Tĩnh Phong Đế, ánh mắt chạm nhau, Tĩnh Phong Đế lập tức căng thẳng.
"Hoàng Thượng..." Thục phi nũng nịu gọi, còn chưa kịp nói gì đã bị Tĩnh Phong Đế ngắt lời.
"Tiêu thị, ngươi tới có chuyện gì?" Tĩnh Phong Đế phẫn hận tới cực điểm, nhưng hiện tại sắc mặt vẫn duy trì sự bình tĩnh.
Tâm trạng Thục phi chùng xuống.
Tiêu Văn Tuệ đắc ý nhìn Thục phi, sau đó hành lễ với Tĩnh Phong Đế: "Hoàng Thượng, khi nãy Thục phi muội muội có một câu nói không sai, hiện giờ thần thiếp dọn vào Tê Phượng Cung, việc này sẽ bị phi tần trong cung lên án danh không chính ngôn không thuận, cho nên thần thiếp nghĩ để tránh chúng tỷ muội trong cung nhiều lời, xin Hoàng Thượng hạ chỉ... Lập hậu!"
Lập hậu?
Không chỉ Tĩnh Phong Đế, ngay cả Thục phi cũng giật mình.
Lập hậu? Lập ai làm hậu?
Tiêu Văn Tuệ này hả?
Thục phi là người đầu tiên nhảy dựng lên: "Tiêu thái tử phi, ngươi đừng có được một tấc lại tiến một thước!"
Hậu vị kia há cho Tiêu thái tử phi này ngồi vào?
Tiêu Văn Tuệ khẽ cười, mặc kệ Thục phi kêu gào, nhìn thẳng vào mắt Tĩnh Phong Đế: "Ý Hoàng Thượng thế nào?"
"Tiêu thị, ngươi si tâm vọng tưởng!" Tĩnh Phong Đế quát lớn, trừng mắt nhìn Tiêu Văn Tuệ, hân không thể xé nát bà ta.
Tiêu thị này ở Lăng Tiêu Cung hai mươi ba năm, hai mươi ba năm này ông ta sớm đã mặc kệ bà ta, ông ta cho rằng nữ nhân này cuối cùng sẽ chết già trong cung, căn bản không cần ông ta ra tay, nhưng dù thế nào ông ta cũng không ngờ bà ta...
Nghĩ đến điều gì đó, Tĩnh Phong Đế càng nổi giận.
Từ ngày Nhàn phi sinh con, bà ta lần nữa xuất hiện trong mắt ông ta, ông ta đã biết nữ nhân này sẽ trở thành ác ma mà mình khó thoát.
"Tiêu thị, ngươi nghe thấy chưa? Hoàng Thượng nói ngươi si tâm tưởng, vị trí hoàng hậu há là thứ người như ngươi có thể mơ ước tới?" Thục phi đắc ý cười. Thái độ của Hoàng Thượng chính là câu trả lời tốt nhất. Tiêu thị này đúng là không biết tự lượng sức mình. Có điều lần này Tiêu thái tử phi chọc giận Hoàng Thượng, ngược lại sẽ giúp bà ta thấy rõ địa vị của mình trong lòng Hoàng Thượng. Thục phi híp mát, chuẩn bị tinh thần chờ xem kịch hay.
Nhưng Tiêu Văn Tuệ lại không quan tâm Tĩnh Phong Đế đang nổi giận, vẫn tươi cười xán lạn: "Hoàng Thượng, đề nghị của thần thiếp Hoàng Thượng không cần vội trả lời, Hoàng Thượng vẫn còn thời gian để cân nhắc, nhớ hai mươi ba năm trước..."
Nghe mấy chữ này, Tĩnh Phong Đế đột nhiên căng thẳng, lạnh lùng quát: "Tiêu Văn Tuệ, ngươi câm miệng cho trẫm!"
Tiêu Văn Tuệ nhíu mày, tỏ vẻ vô tội: "Hoàng Thượng, thần thiếp muốn ôn chuyện với ngài, ngài..."
Tĩnh Phong Đế híp mắt, trầm mặc. Thục phi ở bên thấy tình hình như vậy không khỏi cảm thấy kỳ lạ, còn chưa kịp nghĩ được gì, Tĩnh Phong Đế lại lên tiếng: "Thục phi, nàng lui xuống đi!"
Thục phi ngây ra: "Hoàng Thượng..."
"Lui xuống!"
Thục phi không cam lòng nhưng không thể không hành lễ: "Thần thiếp cáo lui."
Dứt lời, bà ta lui xuống, nghĩ tới việc Tiêu thái tử phi và Hoàng Thượng ở riêng, bà ta vô cùng bất an. Chẳng lẽ Tiêu thái tử phi này muốn giở trò gì?
Trong đại điện, Thục phi đi rồi, bốn phía an tĩnh, Tiêu Văn Tuệ tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống, thản nhiên nói: "Còn nhớ đêm đó ở Thừa Huy Điện, tiên đế ngồi trên vị trí Hoàng Thượng đang ngồi hôm nay!"
Vừa hết câu, sắc mặt Tĩnh Phong Đế càng tệ đi: "Tiêu Văn Tuệ, ngươi... Đừng hòng nói bậy!"
"Nói bậy? Thần thiếp cứ tưởng hôm đó Hoàng Thượng tin lời thiếp nói không phải nói bậy, bằng không cũng đã không có thần thiếp của ngày hôm nay đứng trước mặt ngài đúng không? Hơn nữa tất cả có phải nói bậy hay không Hoàng Thượng và thần thiếp đều biết."
"Ngươi... Ngươi đang uy hiếp trẫm? Ngươi muốn dùng việc này ép trẫm lập ngươi làm hậu?"
"Ép? Nếu Hoàng Thượng cảm thấy đây là ép buộc thì nó là ép buộc vậy, có điều vị trí hoàng hậu... Nếu năm đó Tề Vương không làm phản, vị trí này vốn thuộc về thần thiếp không phải sao? Ngài còn từng nói nếu ngài làm hoàng đế, thiếp sẽ là hoàng hậu. Hoàng Thượng đã quên những lời này hơn hai mươi năm, chẳng lẽ bây giờ còn muốn tiếp tục quên sao? Nhưng không sao, cho dù Hoàng Thượng quên, thần thiếp cũng sẽ nhắc nhở Hoàng Thượng, Hoàng Thượng, nếu để người trong thiên hạ biết tiên đế không phải chết dưới tay Tề Vương mưu loạn mà chết trong tay thái tử ngài, ngài nói xem các triều thần sẽ nghĩ thế nào?"
"Ai sẽ tin một phụ nhân ngươi hả!"
"Không tin? Hoàng Thượng, ngài thông minh hơn thần thiếp nhiều, ngài biết năm đó trong tình hình như vậy, hoặc là không làm, hoặc là đã làm thì làm tới cùng. Hiện tại, ngài cũng nên biết đây không phải vấn đề tin hay không tin, chỉ cần có lời đồn nổi lên, cục diện sẽ như thế nào? Hoàng Thượng, ngài dám cược không?"