Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
Lời An Cửu nói truyền vào tai mỗi người ở đây, những người vừa rồi ở đại sảnh đều hoàn hồn.

Đúng vậy, Tần phu nhân luôn miệng nói Diệp Thanh nằm trên giường không dậy nổi, sắp chết rồi, thậm chí kêu gào lão phu nhân đi gặp mặt lần cuối, nếu thật là thế, vậy người tung tăng nhảy nhót trước mặt này lại là ai?

Mọi người đều không ngốc, suy nghĩ một chút liền hiểu được.

Lời này đồng thời truyền đến tai lão phu nhân và Tần phu nhân cách đó không xa, Tần phu nhân đang vui sướng khi biết Diệp Thanh không chết bỗng giật mình ý thức được vấn đề.

Sai rồi, tất cả đều sai rồi!

Thanh Nhi thế mà... Sao gã có thể xuất hiện trước mặt mọi người?

Cứ như vậy mọi người sẽ biết, Thanh Nhi không thảm như lời bà ta vừa nói!

Bộ dáng sinh long hoạt hổ của Thanh Nhi lúc này sao có thể khiến mọi người tin những lời bà vừa chỉ trích An Cửu ở đại sảnh?

Bọn họ thiết kế cái bẫy này, dù thế nào cũng không ngờ, tất cả lại bị lộ bởi ngọn lửa này, Tần phu nhân cảm nhận ánh mắt quái dị của mọi người, lòng càng luống cuống, bây giờ phải làm sao đây?

"Nãi nãi, nương, cha, may mà con mạng lớn, nếu không phải con chạy nhanh, nhất định đã chết trong lửa lớn, chờ tìm ra kẻ phóng hỏa kia, con nhất định phải thiên đao vạn quả hắn, con phải thiêu chết hắn mới đúng!" Diệp Thanh vẫn chưa ý thức được vấn đề, hoàn toàn quên mất chuyện mẫu thân đã dặn, "Nương, sao mọi người không nói gì vậy?"

An Cửu cười châm chọc, Diệp Thanh này đúng là ngu xuẩn. Mạng lớn? Có người còn ước gì gã chết luôn trong lửa lớn, như vậy kế hoạch mới không bại lộ, thậm chí có thể đổ tất cả lên đầu của nàng.

Đáng tiếc, tuy có người tính kế nàng, nhưng An Cửu nàng cũng có cách, không phải sao?

Vậy được, nàng liền tương kế tựu kế, sai người đốt Tùng Lâm Uyển, nàng không tin, Diệp Thanh này thật sự ngốc đến bị thiêu sống sờ sờ cũng không trốn.

A, có gì tốt hơn để mọi người trông thấy bộ dáng Diệp Thanh sinh long hoạt hổ?

"Cha..." Diệp Thanh phát hiện bầu không khí ngày càng ngưng trọng, nhưng vẫn chưa nhận ra tình cảnh của mình.

"Thanh Nhi, con câm mồm!" Tần phu nhân chạy tới kéo tay Thanh Nhi, hoảng loạn trong mắt không thể che giấu.

Bà ta theo bản năng nhìn Mai phu nhân, dưới lửa lớn, sắc mặt Mai phu nhân vô cùng tái nhợt, mà lão gia... Tần phu nhân thấy thái độ âm trầm của lão gia, lòng rét run theo.

Bộ dáng phẫn nộ kia giống hệt khi nãy ở đại sảnh, chỉ là, đối tượng ông ấy vừa tức giận là An Cửu, mà hiện tại... Lại là... Bọn họ?

Bà ta phải làm gì đây?

Càng nghĩ, Tần phu nhân càng sợ hãi.

"A, Diệp Quốc Công, không ngờ hôm nay bổn vương và thế tử đến Quốc Công phủ của ngươi đúng là vận may, thế mà được xem trò hay như vậy, đúng là khiến người ta mở rộng tầm mắt, mạng của Đại thiếu gia không phải trong sớm chiều sao? Nhưng người bổn vương nhìn thấy hình như không phải thế? Bắc thế tử cũng thấy giống bổn vương đúng không?" Ánh mắt tà khí của Bách Lý Vũ dưới lửa lớn chiếu rọi lập lòe, lúc sáng lúc tối.

Diệp Hi ngẩn ra, lúc này mới nhớ ở đây còn có hai vị quý nhân Bắc thế tử và Vũ vương gia, ông ta cho rằng, chẳng qua là xử trí An Cửu mà thôi, ông ta xử trí là được, dù sao nữ nhi này từ nhỏ ông ta đã không thích, thậm chí sự tồn tại của nàng cho đến nay vẫn là cái gai trong lòng ông ta, nàng chung quy vẫn mang huyết thống của An Dương Vương phủ, không phải sao?

Hôm nay lời Tần phu nhân nói càng nhắc nhở ông ta, ở trong lòng nữ nhi này, tất cả của Quốc Công phủ từng là của An Dương Vương phủ!

Ông ta xử trí An Cửu sẽ không có chút tình cảm, nhưng Diệp Thanh...

Ông ta không ngốc, giờ khắc này sao còn không rõ chuyện là thế này?

Tần thị muốn vu oan An Cửu cũng được, lừa ông ta cũng thế, nhưng hôm nay trước mặt hai vị quý nhân, không chỉ khiến Diệp Hi ông ta mất hết mặt mũi, còn khiến... Ông ta rơi vào hoàn cảnh gian nan.

Lén nhìn Bắc Sách, thấy gương mặt ưu nhã tuấn mỹ kia hơi cau mày, lòng Diệp Hi không nhịn được mà chột dạ.

Bây giờ hay rồi, Bắc thế tử sẽ nghĩ Quốc Công phủ của ông ta sao đây?

Diệp Hi nhíu mày, xem ra việc hôm nay ông ta phải xử lý cho tốt, không thể vì thế mà ảnh hưởng tới ấn tượng của Bắc thế tử đối với Diệp gia.

"Hai người các ngươi, quỳ xuống cho ta." Diệp Hi phẫn nộ rống lớn, trước mặt vẫn là lửa lớn chiếu sáng cả vùng trời, gương mặt phẫn nộ dữ tợn của Diệp càng thêm rõ ràng.

Tần phu nhân run rẩy, vội kéo Diệp Thanh quỳ xuống: "Lão gia, ngài bớt giận, sự việc không như ngài tưởng tượng."

"Tần phu nhân, Diệp Quốc Công đang nghĩ gì?" An Cửu cười lạnh.

Tần phu nhân sửng sốt, hiện tại sợ rằng An Cửu sẽ không bỏ qua cho ông ta, thậm chí lửa lớn này... Tần phu nhân ý thức được vấn đề, cuống quít chỉ vào An Cửu: "Ngươi... Nhất định là ngươi, nhất định là ngươi phóng hỏa, lão gia, ả muốn thiêu chết Thanh Nhi, ả tâm địa độc ác."

Dứt lời, sắc mặt những người khác đều thay đổi, ánh mắt của Mai phu nhân càng trầm xuống.

Tần thị này đúng là hồ đồ, hồ đồ đến cực điểm, đã đến lúc này còn nói như vậy, lão gia không phải kẻ ngốc, hơn nữa, nơi này còn có hai vị quý nhân.

Cho dù lửa lớn thật sự do An Cửu phóng thì như thế nào?

Tần phu nhân thoái thác như vậy, không những không làm mọi người nghĩ việc phóng hỏa có liên quan tới An Cửu, còn khiến họ liên tưởng tới lời chỉ trích của bà ta về An Cửu.

Diệp Thanh ơi Diệp Thanh, đồ vô dụng này, chỉ biết làm hỏng đại sự của bà ta.

Gã vừa xuất hiện, tất cả kế hoạch của bà đều bị hủy, nghiệt chủng do tiện thiếp sinh kia chi bằng chết trong lửa lớn thì hơn!

"A, Tần phu nhân, sao ngươi cứ nắm lấy ta không bỏ vậy? Nhi tử ngươi đánh Lam Nguyệt bị ta ngăn cản, nhi tử ngươi ghi hận, còn muốn đánh ta, ta chẳng qua đánh Diệp Thanh để tự vệ mà thôi, ngươi thế mà còn canh canh trong lòng, thậm chí không tiếc nói dối Diệp Thanh bị ta đánh sắp chết lừa gạt lão phu nhân, lừa gạt Diệp Quốc Công, bay giờ hay rồi, vừa lúc ta dẫn mọi người tới, ngươi liền bảo ta phóng hỏa, may là ở đây có nhiều người nhìn ta như vậy, bằng không, ta thật sự bị ngươi oan uổng tới chết."

An Cửu không nhanh không chậm mà nói, giọng điều không hề che che giấu sự châm chọc, nếu Tần phu nhân không dám nói Diệp Quốc Công nghĩ gì, vậy để nàng nói!

Nhìn Tần phu nhân đang hoảng loạn cùng phẫn hận, An Cửu khẽ cười, tiếp tục cao giọng: "Sự việc đã đến nước này, Tần phu nhân, Diệp Thanh, các ngươi còn muốn lừa gạt mọi người?"

Tần phu nhân giật mình, theo bản năng cầu cứu Mai phu nhân: "Phu nhân, người giúp ta nói chuyện đi."

Mai phu nhân thầm rủa một tiếng, điều bà lo lắng nhất cuối cùng cũng tới.

Tiện nhân Tần thị này nhìn như thế, chẳng phải cho mọi người biết việc này bà ta cũng có liên qua sao?

Cảm nhận ánh mắt của mọi người, Mai phu nhân lạnh lùng nói: "Tần thị, cho dù ngươi ôm hận An Cửu giáo huấn Thanh Nhi, ngươi cũng không thể bịa đặt nói dối như thế, ngươi đúng là hồ đồ, một mình phạm sai lầm, chẳng lẽ muốn liên lụy cả Thanh Nhi vô tội hả?"

Tần phu nhân ngẩn ra, ý của Mai phu nhân là... Bảo bà ta ôm hết chuyện vu oan An Cửu vào người, như vậy có thể bảo vệ Thanh Nhi sao?

Hoặc là... Mai phu nhân đang nói, nếu mình nói ra chuyện này bà ta cũng tham gia vào, Thanh Nhi cũng sẽ chịu liên lụy ư?

Hay, hay cho một Mai phu nhân, việc này rõ ràng do bà ta lên kế hoạch, bây giờ.. Bà ta muốn phủ sạch liên quan sao?

Tần phu nhân không cam lòng, nhưng, bà ta sao có thể lấy nhi tử của mình ra đùa giỡn!

Tần phu nhân cắn răng, bà ta hận Mai phu nhân, nhưng... Bà ta có thể thế nào?

Nắm chặt tay thành quyền, trầm ngâm một lát, Tần phu nhân đứng bật dậy, trừng mắt nhìn An Cửu: "Đúng, là ta ghi hận, ngươi đánh nhi tử của ta, ta phải thay nó trút giật, ngươi đánh nó, ta phải lấy mạng ngươi, cho nên, ta mời lão phu nhân tới, nhân dịp hôm nay lão gia hồi phu nói Thanh Nhi bị đánh tới sắp chết, để lão phu nhân và lão gia nổi giận xử lý ngươi, ta mới cam tâm."

An Cửu nhướng mày, Tần phu nhân thật sự muốn một mình chịu tội sao?

Tần phu nhân xưa nay dựa vào Mai phu nhân, lại là kẻ hữu dũng vô mưu, một mình bà ta sao có thể làm ra tất cả chuyện này?

Mai phu nhân muốn bỏ mặc Tần phu nhân, bảo vệ chính mình, nhưng An Cửu nàng sao có thể để bà ta được như ý nguyện?

Việc ngựa nổi điên lần trước nàng không có chứng cứ, nhưng lần này lại không giống. Liếc nhìn Bắc Sách, ý cười trên khóe miệng An Cửu càng đậm.

"Nghe nói tính tình Tần phu nhân xưa nay thẳng thắn, hôm nay bày mưu tính kế như vậy thật khiến người ta cảm thấy kỳ lạ, chắc là được Mai phu nhân dạy dỗ đúng không?" An Cửu ám chỉ.

Dứt lời, quả nhiên Diệp Hi nhíu mày, Mai phu nhân hoảng loạn.

Mọi người trong phủ đều biết Tần phu nhân và Mai phu nhân trước nay qua lại thân thiết, điều Tần phu nhân kiêng kị nhất chính là uy thế của Mai phu nhân, bà xưa nay lại là người thẳng thắn, nếu thật sự ghi hận An Cửu, với tính tình của mình, nào lặng lẽ mưu tính được tất cả chuyện này?

Sợ rằng sau khi biết tin Diệp Thanh bị đánh liền lập tức tới cửa tìm An Cửu lý luận.

Việc này rất dễ khiến người liên tưởng, sau lưng Tần phu nhân có kẻ mưu hoa thay bà ta, mà người đó... Mọi người nhìn Mai phu nhân, sắc mặt khác nhau.

"An Cửu, ngươi có ý gì?" Diệp Liên Y đột nhiên tiến lên, hét lớn, như muốn che giấu sự chột dạ và hoảng loạn của mình.

"Ta có ý gì? Nhị tiểu thư không phải người rõ nhất sao?" An Cửu nhíu mày, lạnh giọng, thái độ sắc bén không hề yếu thế hơn Diệp Liên Y. Chột dạ? Diệp Liên Y này càng chột dạ càng hợp ý nàng, không phải sao?

"Ngươi..." Diệp Liên Y trừng mắt nhìn An Cửu, nghiến răng, An Cửu này...

Nàng ta hối hận rồi, lúc trước không nên đón nàng hồi phủ, An Cửu này rõ ràng không dễ khống chế. Không biết vì sao, Diệp Liên Y đột nhiên cảm thấy bất an, giống như đêm nay, An Cửu sẽ hủy hoại tất cả của nàng ta!

"Đủ rồi!" Diệp Hi tức giận quát, cắt ngang Diệp Liên Y, ông ta không phải kẻ ngốc, đương nhiên hiểu sự việc rốt cuộc thế nào.

Nữ nhân phủ này đúng là không biết ngừng nghỉ!

Tâm tư Mai Ngọc Tĩnh xưa nay thâm trầm, thủ đoạn lại nhiều, uy vọng mấy năm nay bà ta gây dựng ở Quốc Công phủ còn không phải nhờ thủ đoạn của bản thân sao?

Ngày thường ông ta có thể mở một mắt nhắm một mắt, nhưng hôm nay có hai vị quý nhâ ở đây, cho dù ông ta muốn mở một mắt nhắm một mắt, thậm chí che giấu sự thật, bảo vệ mẫu tử Tần thị, sợ rằng không được!

"Lão gia, lão gia bớt giận." Mai phu nhân vội quỳ xuống, ủy khuất nói, "Lão gia, nghe ý của Đại tiểu thư, là thiếp đứng sau bày mưu tính kế, nhưng tất cả đều cần phải có chứng cứ, Tần phu nhân đã tự mình thừa nhận. Ngài hỏi bà ta xem, thiếp nào dạy bà ta cái gì?"

"Đúng vậy, việc này không liên quan tới phu nhân, là bản thân thiếp... Lão gia, ngài muốn phạt thì phạt một mình thiếp, việc này không liên quan tới ai khác." Tần phu nhân không ngừng dập đầu, lúc này, bà ta chỉ có thể ôm hết vào người.

Con người Mai phu nhân thế nào bà ta quá rõ, bà ta cũng đã nghĩ kỹ, nếu không ôm hết tất cả, bà ta thật sự sẽ kéo Thanh Nhi liên lụy vào, không chỉ có thể, cuộc sống của mẫu tử họ ở Quốc Công phủ này sợ rằng sẽ càng gian nan.

"Nếu Tần phu nhân đã thừa nhận, vậy nên xử trí sao đây? Hôm nay có hai vị quý nhân, nếu thiên vị, e rằng mặt mũi của Quốc Công phủ... A, sẽ tổn hại!" An Cửu liếc nhìn Diệp Hi, chậm rãi nhắc nhở.

Diệp Hi này coi trọng mặt mũi nhất, có Bắc Sách và Bách Lý Vũ ở đây, cho dù ông ta muốn thiên vị, chỉ sợ cũng phải cố kỵ một chút.

Quả nhiên, Diệp Hi nhíu mày càng chặt.

"An Cửu là quận chúa, dựa theo luật pháp của Đông Sở Quốc chúng ta, kẻ mưu hại quận chúa phải đưa tới Đại Lý Tự giam giữ chịu thẩm, a, thủ đoạn tra tấn của Đại Lý Tự sợ rằng còn dọa người hơn gia pháp của Quốc Công phủ vừa lấy ra khi nãy." Bách Lý Tự đúng lúc đổ dầu vào lửa.

Đại Lý Tự?

Đúng vậy, mưu hại quận chúa, đây đã không còn là chuyện riêng của Quốc Công phủ, sớm đã tới... Mọi người cùng nhìn Tần phu nhân, thầm nghĩ tới lời Vũ vương gia vừa nói, đều nhịn không được mà nuốt nước miếng.

Bọn họ đều đã nghe qua thủ đoạn của nhà giam Đại Lý Tự, nếu Tần phu nhân đi, chỉ sợ...

Sắc mặt Tần phu nhân trắng bệch, lòng càng sợ hãi.

Tất cả đều nhìn Tần phu nhân, không ai chú ý tới Diệp Thanh đang bất an quỳ bên cạnh.

"Nghe nói vào Đại Lý Tự sẽ bị rút một tầng da thịt, nếu Tần phu nhân vào đó, ai có thể bảo đảm chỉ mất một tầng da thịt thôi đâu?" An Cửu nhìn Diệp Thanh, cười lạnh.

Dứt lời, quả nhiên, Diệp Thanh không khống chế được cảm xúc, hét lớn: "Không, nương, người không thể đi Đại Lý Tự, việc này rõ ràng do mẫu thân tính kế, bà ta mới là kẻ đầu sỏ gây tội, cho dù phải đi Đại Lý Tự cũng không phải người, nên là mẫu thân, phải là bà ta vào Đại Lý Tự!"

Nếu mẫu thân vào Đại Lý Tự, vậy tất cả những gì của gã cũng không còn!

Diệp Thanh nói xong, sắc mặt mọi người đều thay đổi, ánh mắt đồng loạt nhìn Mai phu nhân quỳ dưới đất, sắc mặt trắng bệch như bị sét đánh.

"Diệp Thanh, ngươi nói bậy gì đó?" Mai phu nhân lạnh lùng quát. Diệp Thanh đáng chết, đúng là kẻ ngu ngốc!

"Nói bậy sao? Mai phu nhân, có nói bậy hay không, người sáng suốt sẽ tự có phán đoán." An Cửu cao giọng, điều nàng chờ chính là lời này của Diệp Thanh, Diệp Thanh tuy là ác bá nhưng lại là kẻ không có đầu óc, thời điểm mấu chốt rất sợ phiền phức.

Lần này đối phó gã, không bằng đe dọa!

"An Cửu..." Mai phu nhân trừng mắt nhìn An Cửu, nghiến răng nghiến lợi, hận không thể sớm giết nàng.

Nếu năm đó bà ta thừa dịp nàng còn yếu đuối giết chết nàng, nào còn xuất hiện An Cửu thay đổi tính tình đối nghịch với bà ta?

An Cửu... Mai phu nhân cắn răng, tự nhủ, lúc này không thể hoảng loạn, chỉ với một câu của Diệp Thanh mà thôi không thể quyết định đại cục!

Mai phu nhân lấy lại bình tĩnh, hít thở thật sâu, nhìn Diệp Hi: "Lão gia, thiếp cần chứng cứ, chỉ dựa vào một câu của Diệp Thanh không thể chứng minh thiếp tham dự việc này, Diệp Thanh rõ ràng vì bảo vệ thân mẫu của mình mà ngậm máu phun người!"

Ngậm máu phun người?

An Cửu châm chọc nhướng mày, Mai phu nhân này còn muốn tiếp tục giãy giụa sao?

Bà ta muốn chứng cứ, nàng được nhiên sẽ cho bà ta chứng cứ đầy đủ!

Diệp Hi nhíu mày, trầm mặc, đúng vậy, chỉ dựa vào một câu của Diệp Thanh không đủ chứng minh Mai phu nhân tham gia vào việc này, nhưng hiện tại có hai vị quý nhân ở đây, Diệp Thanh nói thế cũng đủ khơi mào lòng hoài nghi của người khác với bà ta.

Ông ta biết, Quốc Công phủ có thể không cần Tần thị, nhưng Mai phu nhân thì không thể!

Bà ta là chủ mẫu đương gia Quốc Công phủ, tất cả chuyện lớn nhỏ đều do bà ta chủ trì xử lý, nếu bà ta đổ, Quốc Công phủ chắc chắn sẽ chịu tổn thương rất lớn, đây là điều Quốc Công phủ không thể thừa nhận!

"Mai phu nhân là người thế nào ta rất rõ, nàng ấy sẽ không dính líu vào chuyện này, càng không có động cơ tính kế tất cả hãm hại An Cửu, còn về những lời Thanh Nhi nói có phải sự thật hay không, ta sẽ từ từ kiểm chứng." Diệp Hi cao giọng.

Từ từ kiểm chứng?

An Cửu cười châm chọc, đây chẳng qua là cái cớ lừa gạt kẻ ngốc mà thôi, Diệp Hi muốn che chở Mai phu nhân có cần thể hiện rõ vậy không?

"Lão gia anh minh, việc này lão gia cứ điều tra, thiếp làm người ngày thẳng, cái gì cũng không sợ." Mai phu nhân hưng phấn nói, lão gia quả nhiên tin tưởng bà ta, bọn họ phu thê nhiều năm như vậy, ông ta sao có thể chỉ dựa vào một câu nói mà định tội bà?

An Cửu nhìn Mai phu nhân, chỉ thấy Mai phu nhân cúi đầu, nhưng vẻ mặt đắc ý sao có thể thoát khỏi ánh mắt của nàng.

Đắc ý sao?

Lòng An Cửu càng thêm kích động, Diệp Hi này muốn che chở Mai phu nhân?

Nàng thật muốn xem, ông ta có năng lực đó không, nhìn xem Mai phu nhân rốt cuộc có thể đắc ý bao lâu!

"Diệp Quốc Công, nếu việc này để hôm khác mới điều tra, vậy ta cũng nên nói ý đồ hôm nay ta tới đây." Bắc Sách đột nhiên lên tiếng, ưu nhã thong dong, một bộ bạch y dưới ánh trăng càng thêm phiêu nhiên trác tuyệt.

Mọi người sửng sốt, Diệp Hi cũng ngây ra, nhưng rất nhanh liền hoàn hồn, trên mặt lập tức trồi lên một nụ cười, nịnh nọt: "Việc riêng trong phủ trì hoãn thế tử lâu như vậy, thật sự xin lỗi, mời thế tử nói."

Nghĩ đến "chuyện quan trọng" Bắc thế tử vừa nhắc đến, lòng Diệp Hi tràn ngập chờ mong.

Bắc Vương phủ đã rời khỏi triều đình hai mươi mốt năm, một lòng phát triển sản nghiệp Bắc vương phủ, Bắc Vương phủ hiện tại đã chiếm hai phần ba kinh tế của Đông Sở Quốc, tiền vào quốc khố mỗi năm hơn phân nửa đều đến từ Bắc Vương phủ, tài lực Bắc Vương phủ rốt cuộc lớn thế nào, ai cũng không đoán ra.

Trên phố đồn đãi, đến năm thứ ba Bắc thế tử tiếp nhận sản nghiệp Bắc Vương phủ, tài phú của Bắc Vương phủ đã phú khả địch quốc.

Phá khả địch quốc, tài lực như vậy lớn mạnh thế nào, vọng tộc ở Đông Sở Quốc này, ai mà không muốn có chút liên quan với Bắc Vương phủ, cho dù chỉ là một chút cũng có thể tạo không ít chỗ cho Tấn Quốc Công phủ của ông ta.

Cho nên đối với Bắc thế tử, ông ta sao có thể không khom lưng uốn gối lấy lòng?

Bắc Sách nhàn nhạt nhìn Diệp Hi, lắc đầu: "Hôm nay ta bắt được hai tên tặc tử, sau khi thẩm vấn, bọn họ thú nhận vài việc liên quan tới Bắc Quốc Công phủ, vì thế ta mới tới đây một chuyến."

Diệp Hi giật mình, chuyện liên quan tới Bắc Quốc Công phủ?

"Xin hỏi thế tử, là chuyện gì?" Diệp Hi ôn hòa hỏi, nhìn Bắc Sách, rõ ràng chỉ hơn hai mươi tuổi nhưng y khiến người ta cảm thấy cao thâm khó đoán, cho dù là người đã trải qua hơn nửa đời như ông ta cũng không thể nhìn rõ sâu cạn.

"Vẫn là để hai tên tặc tử kia tự nói đi!" Bắc Sách vỗ tay, nháy mắt tiếp theo, một thân ảnh màu đen từ trên trời đáp xuống, trong khoảng thời gian ngắn, mọi người đều hoảng sợ, đợi nam tử kia đáp xuống mặt đất, ai ai cũng nhận ra.

Lần đó Bắc thế tử tới Thanh Ninh Tiểu Trúc, là người này cản bọn họ bên ngoài, vẻ mặt lạnh lùng băng sương, nghe nói cho dù đối mặt với quan viên trong triều, sắc mặt hắn vẫn không thay đổi, một hộ vệ như vậy cũng chỉ có thể là Xích Phong bên cạnh Bắc thế tử.

Trợ thủ của Xích Phong vô cùng đắc lực, từng người dẫn theo một người, thời điểm Xích Phong đáp xuống mặt đất, hai người kia cũng bị ném xuống, hiện tại cả hai chật vật quỳ, nơm nớp lo sợ, cả người run rẩy chôn đầu, tóc tai hỗn loạn che mặt, chỉ có thể nhận ra hai người trong đó gồm một nam một nữ.

"Đây..." Diệp Hi nhíu mày, họ là hai tên tặc tử sao?

"Hai người các ngươi ngẩng đầu lên, nói rõ với Diệp Quốc Công chuyện minh đã làm đi." Bắc Sách ưu nhã ôn hòa lên tiếng, nhưng hai người kia nghe vào tai lại cảm thấy rét run.

Bọn họ không dám chậm trễ, lập tức ngẩng đầu, vừa ngẩng đầu, những người ở đây đều cả kinh.

Đây... Đây không phải là người của Quốc Công phủ sao?

Bọn họ đều làm việc ở Quốc Công phủ nhiều năm, một người là gia đinh quản sự phòng bếp, một người còn không phải là Thanh Y bên cạnh Mai phu nhân sao?

Thanh Y? Mai phu nhân nhìn thấy người này, đầu như muốn nổ tung, hôm nay có nha hoàn tới báo Thanh Y bị bệnh, ở lại phòng hạ nhân nghỉ ngơi, sao có thể... Trở thành kẻ cướp?

Đây rốt cuộc là chuyện gì? Nàng ấy sao lại ở trong tay Bắc thế tử, còn thành kẻ cướp?

Sao lại thế này? Đây rốt cuộc là chuyện như thế nào?

Tuy nghĩ không ra, nhưng lòng Mai phu nhân càng sợ hãi, càng kinh hoảng và bất an, bà cảm nhận được sự việc đã vượt quá sự khống chế, hiện tại người khống chế đại cục... Mai phu nhân theo bản năng nhìn An Cửu, thấy nàng khẽ cười, lòng liền trầm xuống.

Nàng ấy... An Cửu... Nhất định là nàng ấy, nhưng nàng ấy muốn làm gì?

"Các ngươi... Các ngươi đã làm gì... Thế mà... Thế mà..." Diệp Hi thẹn quá hóa giận, ông ta đương nhiên nhận ra hai người này, tặc tử Bắc thế tử bắt được thế mà lại là người trong phủ ông ta, đây... Đây rốt cuộc là chuyện gì?

Đúng là ném mất mặt mũi Quốc Công phủ của ông ta!

"Lão gia, nô tài biết tội, nô tài làm tất cả đều vì nghe lệnh ở bên trên, mười mấy ngày nay quản sự ở phòng bếp, nô tài đều động tay chân trong thuốc bổ của Đại tiểu thư." Gia đinh quản sự kia dập đầu thật mạnh, bộ dáng sợ hãi, giống như đã vừa trải qua đãi ngộ không dành cho con người.

Động tay chân trong thuốc bổ của Đại tiểu thư?

Đây... Nhất thời, mọi người đều giật mình không nhỏ.

"Hay lắm, hay cho cẩu nô tài nhà ngươi, ngươi nói đi, ngươi đã động tay cái gì?" Hồng Linh tức giận nói, chạy lên đá tên quản sự kia mấy cái, nghĩ đến chuyện trong băng hoa phù dung quan yến bị hạ thuốc, nàng lại không bình tĩnh được, nếu không phải kẻ này giữ lại còn hữu dụng, nàng hận không thể giết gã để giải hận trong lòng.

"Bỏ... Bỏ thuộc." Gia đinh quản sự không dám phản kháng, vội đáp.

"Nói, rốt cuộc đã bỏ thuốc gì?" Hồng Linh tiếp tục hỏi.

"Nô tài không biết, nô tài chỉ nghe lệnh làm việc, chủ tử đưa thuốc cho nô tài, bảo nô tài bỏ vào đồ bổ của Đại tiểu thư, mấy ngày trước còn cố ý lệnh nô tài tăng liều lượng, nô tài không dám làm trái, chỉ có thể nghe theo." Gia đinh quản sự run rẩy lấy ra một cái bình sứ trong ống tay áo, "Là cái này, đây là lọ mới mấy ngày trước chủ tử đưa cho nô tài."

"Đây là tuyệt ngưng tán, độc dược hiếm thấy, vô cùng độc ác, xen lẫn vào đồ ăn, không màu không vị, khiến người ta không có cách nào phát hiện, sẽ không chết ngay, nhưng nếu độc đọng lại trong cơ thể tới mức độ nhất định sẽ khiến người ta từ từ gầy ốm, rồi sẽ có một ngày đột nhiên bệnh chết, không ai có thể tra ra nguyên nhân, nếu liều lượng lớn, trong vòng một tháng sẽ khiến người ta tâm trí hỗn loạn, điên điên khùng khùng." Xích Phong lạnh lùng lên tiếng.

Đột nhiên bệnh chết, tâm trí hỗn loạn, điên điên khùng khùng...

Trên đời này còn có độc dược hung hiểm như vậy, mà nó còn được dùng trên người An Cửu.

Gia đinh kia luôn miệng nói nghe lệnh của chủ tử, rốt cuộc là chủ tử nào ở Quốc Công phủ lại hạ độc thủ với An Cửu như vậy!

Trong khoảng thời gian ngắn, thê thiếp trong phủ, thậm chí là hạ nhân đều thầm suy đoán, mặc kệ là ai, chuyện này hôm nay bị vạch trần, chỉ sợ cái người gọi là chủ tử kia không thể trốn thoát.

"A, An Cửu quận chúa, mấy hôm tới ngươi nên đi chùa cầu xin Bồ Tát phù hộ đi, đầu tiên là bị người ta oan uổng, thiếu chút phải chịu gia pháp, hiện tại lại phát hiện có kẻ bỏ thuốc độc ác như vậy, ở Quốc Công phủ này có quá nhiều người muốn mạng của ngươi, nếu người còn không đi cầu xin Bồ Tát phù hộ, sợ rằng mạng nhỏ này sẽ không còn nữa." Bách Lý Vũ bỡn cợt.

Tuy là trêu ghẹo, nhưng ý tứ bên trong lại vô cùng rõ ràng.

Quốc Công phủ này, có rất nhiều người muốn dồn An Cửu vào chỗ chết!

Mà kẻ muốn dồn An Cửu vào chỗ chết... Mọi người đồng loạt nhìn An Cửu, chỉ thấy An Cửu mặt không cảm xúc, chỉ đứng yên một chỗ.

Đột nhiên, An Cửu chậm rãi đi đến trước mặt gia đinh quản sự kia, nhấc chân đá mạnh vào ngực gã một cái, gia đinh kia lập tức phun ra ngụm máu, mọi người đứng nhìn đều cảm thấy rét run, ngay sau đó, nghe nàng lên tiếng: "Nói, ngươi rốt cuộc nghe lệnh của ai?"

"Đại tiểu thư tha mạng, là Tam tiểu thư, là Tam tiểu thư bảo nô tài bỏ thuốc, Tam tiểu thư có lẽ vì không phục ngày ấy bị xử phạt ở Giới Luật Đường, mấy ngày trước, Tam tiểu thư còn bảo nô tài tăng thêm liều lượng của thuốc." Gia đinh quản sự hoảng loạn bò dậy, không ngừng dập đầu, "Đại tiểu thư tha mạng..."

"Tam tiểu thư?" An Cửu lạnh giọng, "Hay cho một Tam tiểu thư, ta cứ tưởng hôm ấy khiển trách ở Giới Luật Đường sẽ khiến nàng ta ngoan ngoãn một chút, hừ, không ngờ nàng ta thế mà ngày càng ngang bướng, dám hạ độc ta. Diệp Quốc Công, ngài nói xem, độc hại quận chúa, nên xử lý thế nào?"

Diệp Hi nhìn An Cửu, hoàn toàn bị khí thế của nàng làm cho chấn động, lúc này ông ta mới phát hiện, An Cửu trước hình như đã thay đổi.

Ông ta chưa bao giờ chú ý tới An Cửu, thậm chí hỏi thăm về nàng, chỉ biết, bên ngoài đều nói An Cửu yếu đuối, ông ta chỉ nghe, cũng không để ý nàng có thật sự bị bắt nạt hay không, nhưng nữ tử trước mắt này, ánh mắt của nàng tràn ngập cương nghị, nào giống người yếu đuối dễ khinh?

Diệp Quốc Công?

Diệp Hi nhíu mày, mới nhận ra từ lúc vào cửa, nàng vẫn luôn gọi ông ta là Diệp Quốc Công!

"Lão gia, oan uổng, gã nói bậy, không phải Sương Nhi, Sương Nhi sao có thể làm ra chuyện như vậy? Nó sẽ không..." Tô di nương là người đầu tiên hoàn hồn, vội quỳ xuống, "Khoảng thời gian này Sương Nhi luôn ở trong phòng, điều nó để ý nhất chính là vết thương trên miệng, nó sợ bị người ta nhìn thấy nên không dám ra ngoài, hơn nữa nó lấy đâu ra cái gọi là tuyệt ngưng tán?"

"Nàng ta không có, không có nghĩa người khác cũng không có! Trong phủ này người muốn An Cửu ta chết rất nhiều!" An Cửu quét mắt nhìn mọi người ở đây, muốn nàng chết sao? Nàng cố tình sống dai đấy!

Dưới ánh mắt đó, bầu không khí lập tức trở nên quỷ dị, ý của An Cửu quá rõ ràng, phía sau Tam tiểu thư, tất nhiên có kẻ giúp nàng ta, mà khí thế của nàng lúc này cũng là nói cho mọi người biết, kẻ đứng phía sau đó nàng nhất định sẽ bắt được!

An Cửu nhìn đến đâu, người nơi đó đều nắm chặt khăn lụa. Sợ sao? Lo lắng sao? Vừa rồi ở đại sảnh, nàng đã đoán được, chuyện của Diệp Thanh, chuyện của Diệp Sương, hai chuyện này cộng gộp với nhau, thậm chí bịa thêm vài việc, nhất định có thể chọc giận Diệp Hi.

Diệp Hi vốn không thích nữ nhi này, trong cơn giận dữ, chắc chắn sẽ xử trí càng nghiêm, huống hồ còn có lão phu nhân bên cạnh.

Ánh mắt tràn ngập hận ý của lão phu nhân vừa rồi nhìn nàng, sợ răng hận không thể phạt nàng nặng, khiến nàng chết càng thảm hơn!

A, nhưng Mai phu nhân ngàn tính vạn tính sao có thể ngờ được, An Cửu nàng cũng biết đánh trả?

Bà ta đúng là quá xem thường nàng rồi!

"A, đúng vậy, bổn vương cũng cảm thấy nếu Tam tiểu thư không thể có tuyệt ngưng tán, thế tuyệt ngưng tán chắc chắn của người khác đưa, xem ra kẻ cho ả tuyệt ngưng tán cũng muốn dồn An Cửu vào chỗ chết! Kẻ mưu hại quận chúa không chỉ có một!" Bách Lý Vũ nhướng mày, thái độ xem kịch vui.

"Kẻ cho Tam tiểu thư tuyệt ngưng tán rốt cuộc là ai, e rằng phải hỏi ả!" Bắc Sách nhàn nhạt lên tiếng, lại nhìn kẻ còn lại quỳ dưới đất, nhất thời, lực chú ý của mọi người theo ánh mắt của Bắc Sách đổ dồn vào Thanh Y.

Nháy mắt đó, An Cửu rõ ràng thấy Mai phu nhân nắm khăn thêu càng chặt, ánh mắt chợt lóe sợ hãi.

Thanh Y... Mai phu nhân run rẩy, không ngừng bình ổn cảm xúc, tự nói với chính mình, Thanh Y đi theo bà ta nhiều năm, nàng sẽ không bán đứng bà ta, nhất định không!

Chỉ là... Không biết vì sao, lòng bà ta ngày càng bất an, Thanh Y sẽ không bán đứng bà ta sao? Tự hỏi mấy lần, bà ta càng không dám xác định.

"Ngươi nói đi, tuyệt ngưng tán từ đâu mà có?" Ánh mắt sắc bén của An Cửu khóa chặt Thanh Y, từng câu từng chữ đều như lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào tim.

Thanh Y quỳ dưới đất run rẩy, theo bản năng nhìn Mai phu nhân: "Là... Là..."

Nhất thời, bầu không khí trở nên căng thẳng, ai nấy đều ngừng thở, có người đã nhìn ra manh mối, Thanh Y là hạ nhân của ai? Nàng ta còn không phải là người của Mai phu nhân sao?

Ở Quốc Công phủ, ngoại trừ Mai phu nhân, ai có thể sai khiến nàng ta làm những việc này?

Có điều, mọi người phỏng đoán là một chuyện, Thanh Y nói ra lại là chuyện khác!

Trò hay này rát đáng xem, Thanh Y sẽ bán đứng chủ tử của mình sao?

Thanh Y đón nhận ánh mắt của mọi người, nàng ta phải làm sao đây? Thú nhận tất cả sao? Nhưng nếu nàng ta thừa nhận, điều đó có nghĩa chứng thực phu nhân mưu hại An Cửu, vậy kết cục của phu nhân chỉ sợ...

"Xích Phong..."

Đang giãy giụa, một giọng nói ôn hòa vang lên, Thanh Y ngẩn ra, ánh mắt bàng hoàng và do dự lập tức thay bằng sợ hãi, trong nháy mắt, nàng ta hoảng loạn buộc miệng nói ra: "Là phu nhân, là Mai phu nhân, bà ấy đưa tuyệt ngưng tán cho nô tỳ, phu nhân nói giờ phút này Tam tiểu thư chắc chắn hận Đại tiểu thư thấu xương, cho nên, bà ấy sai nô tỳ đi châm ngòi Tam tiểu thư, xúi giục Tam tiểu thư dùng tuyệt ngưng tán đối phó Đại tiểu thư, chính là như vậy, nô tỳ không dám nói dối, tất cả nô tỳ đều đã khai... Tha mạng... Đại tiểu thư tha cho nô tỳ một mạng..."

Lời này như sấm sét đánh ngang qua tai.

Mai phu nhân? Thật sự là Mai phu nhân sao?

Mọi người cùng nhìn Mai phu nhân, chỉ thấy sắc mặt tái nhợt, nhưng nháy mắt tiếp theo, Mai phu nhân vốn quỳ dưới đất đột nhiên đứng bật dậy, đi đến trước mặt Thanh Y, giơ tay giáng cho nàng một cái bạt tai.

"Tiện tì này, ngươi nói bậy, ngươi ngậm máu phun người, ngươi... Ngươi nhất định đã bị ai đó sai khiến, cố ý giá họa cho ta, ngươi..." Mai phu nhân tức giận quở trách, nghẹn tới gương mặt đỏ bừng, tiện tì này dám bán đứng bà!

An Cửu nhìn phản ứng của Mai phu nhân, cười châm chọc, Mai phu nhân xưa nay luôn duy trì bộ dáng của chủ mẫu đương gia, hiện tại giương nanh múa vuốt như vậy khác nào bà điên khóc lóc la lối?

"Phu nhân, khi nãy ngươi nói Diệp Thanh ngậm máu phun người, bây giờ lại nói nha hoàn của ngươi ngậm máu phun người, bọn họ ai ai cũng ngậm máu phun người, hình như quá trùng hợp thì phải? Ngươi nói Diệp Thanh bảo vệ mẫu thân của mình, chuyện này hợp lý, nhưng Thanh Y là nha hoàn của ngươi, nàng ta sao phải ngậm máu phun người? Sự thật ở ngay trước mắt, chẳng lẽ Mai phu nhân còn muốn chối tội?" An Cửu lạnh lùng nói, nhìn Mai phu nhân như vậy thật sự thống khoái tới cực điểm, bà ta cho rằng An Cửu nàng dễ bị bắt nạt sao?

An Cửu nàng xưa nay người không phạm ta, ta không phạm người, nhưng Mai phu nhân này ba lần bốn lượt âm thầm tính kế, lần này, nàng phải phơi bày tất cả việc xấu đó ra ngoài ánh sáng, ở trước mặt mọi người lột bỏ lớp ngụy trang của bà ta.

"Ngươi..." Mai phu nhân cắn răng, trừng mắt nhìn An Cửu, ánh mắt sắc bén hận không thể xé nát nàng ngay lập tức.

Nhưng bà ta càng như vậy, lòng An Cửu càng sảng khoái: "Ta thế nào?" Nàng nhướng mày tỏ vẻ khiêu khích, chuyện đến nước này bà ta còn không thừa nhận sao?

Nàng sẽ không cho bà ta cơ hội!

Quả nhiên, dưới ánh mắt khiêu khích của An Cửu, Mai phu nhân như bị kích thích, lập tức nhổ cây trâm trên đầu xuống nhắm về phía An Cửu.

Nhất thời, tất cả mọi người đều ngẩn ra, Mai phu nhân... Bà ta muốn...

Nhìn ra mục đích của bà ta, mọi người đều hoảng sợ. An Cửu nhìn người xông về phía mình, nhíu mày, lại không hề nhúc nhích, sắc mặt thản nhiên, giống như tất cả đều nằm trong khống chế.

Bách Lý Vũ nhíu mày, theo bản năng tiến lên, nữ nhân này, chẳng lẽ muốn chết sao?

Bách Lý Vũ mới đi được một bước, thân ảnh màu trắng kia đã vọt tới trước mặt An Cửu bảo vệ nàng phía sau, mà cùng lúc này, thân ảnh màu đen đã bắt lấy cổ tay Mai phu nhân, dùng chút lực, ngay lập tức cây trâm trong tay Mai phu nhân rơi xuống đất, thân ảnh màu đen kia tùy tya ném đi, Mai phu nhân liền như chén trà dễ dàng bị quăng ra ngoài, rơi mạnh xuống đất.

"Nương..."

"Nương..."

Thấy tình hình như vậy, Diệp Liên Y và Diệp Khánh Ngữ vội chạy tới đỡ Mai phu nhân, Diệp Khánh Ngữ hoảng sợ bật khóc, nhưng Mai phu nhân lúc này hoàn toàn không cam lòng, trừng mắt nhìn An Cửu, nhìn nàng được Bắc Sách bảo vệ sau người, lòng càng ghen ghét.

An Cửu ngửi mùi u lan nhàn nhạt, hưởng thụ hít sâu một hơi, ánh mắt hướng về thân ảnh màu đen đột nhiên xuất hiện kia, không chỉ nàng, mọi người ở đây đều nhìn qua đó, lòng tràn đầy nghi hoặc.

Tên đó là ai?

Gương mặt này, bọn họ chưa từng gặp.

Đón nhận ánh mắt của mọi người, Nam Minh nhíu mày, nhìn An Cửu, thấy nàng khẽ cười: "Ngươi cuối cùng cũng xuất hiện."

"Đáng chết!" Nam Minh nhận ra vấn đề, nhịn không được mà rủa thầm, vậy mà trúng kế của An Cửu!

Vừa rồi Mai phu nhân cầm cây trâm xông tới, nàng một chút cũng không trốn tránh, vì thế, hắn mới vội vàng lộ diện, mà hiện tại mới phát hiện, nàng cố ý, cố ý đứng yên, chính là muốn ép hắn ra mặt sao?

Điều đó có nghĩa nàng sớm đã phát hiện ra sự tồn tại của hắn?

Tức khắc, Nam Minh đen mặt, khinh công của hắn đệ nhất thiên hạ, thuật truy tung chưa từng bị ai phát hiện, thế mà bị một nữ nhân...

An Cửu khẽ cười: "Chuyện của ngươi để sau rồi nói!" Dứt lời, nàng chuyển hướng nhìn Mai phu nhân, tiếp tục, "Mai phu nhân, ngươi làm gì vậy? Muốn giết ta sao? Ngươi ta không thù không oán, ông trời sẽ không để ngươi được như ý nguyện."

"An Cửu, không ngờ mạng ngươi lớn như vậy, sớm biết thế, ta nên sớm giết ngươi, ai nói ngươi t không oán không thù? Nhìn gương mặt này của ngươi, ta liền hận, ta muốn tra tấn, muốn ngươi chết, ta tra tấn ngươi chính là muốn mẫu thân đã chết kia của ngươi nhìn ngươi bị tra tất, chết cũng không an bình!" Mai phu nhân điên cuồng cười lớn.

Mọi người nhìn chủ mẫu đương gia ngày thường đoan trang uy nghi, sắc mặt khác nhau.

Mai phu nhân muốn An Cửu chết, cho nên, lời Thanh Y vừa nói đều là sự thật!

Mọi người nhìn An Cửu, lòng thầm nghĩ, chỉ sợ Mai phu nhân lần này... Nghĩ đến chuyện của Tam tiểu thư lần trước, Đại tiểu thư có thù tất báo, Mai phu nhân đối xử với Đại tiểu thư như vậy, còn có thể có kết cục tốt sao?

Chỉ sợ, Quốc Công phủ này sẽ hoàn toàn thay đổi!

"Mai Ngọc Tĩnh, tâm tư ngươi thật ngoan độc, ngươi hận Đại tiểu thư, ngươi muốn Đại tiểu thư chết, nhưng ngươi sao có thể lợi dụng nữ nhi của ta làm ra việc độc ác đó? Mai Ngọc Tĩnh... Độc phụ nhà ngươi..." Tô di nương dường như đã nhịn rất lâu, cuối cùng cũng bạo phát, xông tới kéo Mai phu nhân, bộ dáng cuồng loạn kia càng khiến Diệp Khánh Ngữ khóc lớn.

"Nương... Tô di nương, ngươi dừng tay!" Diệp Liên Y che chở Diệp Khánh Ngữ, muốn đi ngăn cản, nhưng không rời được.

Tô di nương đánh đến đỏ mắt, sao có thể dừng tay?

Mai Ngọc Tĩnh cũng không phải kẻ cam tâm mặc cho người ta đánh, rất nhanh, cả hai đã xảy ra xô xát, bộ dáng vô cùng chật vật.

An Cửu cười nhẹ, mà Diệp Hi lúc này sớm đã đen mặt...

"Đủ rồi!" Diệp Hi quát lớn, hai nữ nhân này, đánh nhau như vậy còn ra thể thống gì?

Quả thực vứt hết mặt mũi của Quốc Công phủ!

Hai người giống như không nghe thấy, tiếp tục đánh nhau, thậm chí càng ác liệt, đột nhiên Tô di nương dùng sức cắn lên cổ Mai phu nhân một cái.

"A!" Tiếng kêu tê tâm liệt phế của Mai phu nhân vang vọng khắp bầu trời đêm.

"Đều dừng tay lại cho ta!" Diệp Hi phẫn nộ xông tới, một chân đá văng Tô di nương, tách hai người đang đánh nhau ra, rốt cuộc cũng tách ra được, nhưng... Thời điểm nhìn lại hai người họ, trong lòng mọi người đều không khỏi rét run.

Trên cổ Mai phu nhân máu thịt mơ hồ, bọn họ nhìn thấy nơi Tô di nương vừa cắn giờ phút này đã thiếu đi một miếng thị, mà miệng Tô di nương đầy máu tươi...

Mọi người hoảng sợ nuốt nước miếng, Tô di nương... Bà ta thế mà thật sự cắn Mai phu nhân!

"Nương..." Diệp Liên Y che mắt Diệp Khánh Ngữ lại, nhìn bộ dáng thảm thiết của mẫu thân, đầu óc trống rỗng.

"Phi... Ha... Ha ha..." Tô di nương phun miếng thịt trong miệng ra, cười càng điên cuồng, "Mai Ngọc Tĩnh, ngươi lợi dụng nữ nhi của ta, ta ăn thịt của ngươi, uống máu của ngươi..."

"Ngươi... Tiện nhân... Tiện nhân..." Mai phu nhân cắn răng, máu không ngừng chảy, sắc mặt trắng bệch, bộ dáng chật vật, nào giống một chủ mẫu đương gia?

"A, trò hay, đúng là trò hay, Diệp Quốc Công, thê thiếp trong phủ ngươi đúng là ai nấy đều mãnh liệt, xuất sắc, quá xuất sắc." Bách Lý Vũ cười ha ha, hoàn toàn không sợ thiên hạ đại loạn.

Tức khắc, sắc mặt Diệp Hi càng thêm khó coi, trên gương mặt dữ tợn đã nổi gân xanh, quát: "Người đâu, dẫn mấy người này đi cho ta!"

"Khoan đã!"

Diệp Hi vừa dứt lời, An Cửu liền lạnh lùng lên tiếng. Diệp Hi nhìn nàng, nhíu mày, lòng hơi sợ hãi.

"Diệp Quốc Công có nên xử lý chuyện hôm nay không?" An Cửu cười lạnh. Dẫn đi? Sau khi dẫn đi thì sao? Chuyện này cứ kết thúc như vậy? Hừ, nàng đương nhiên không cho phép!

Diệp Hi giật mình, nghiến răng: "Ngươi muốn thế nào?"

"Diệp Quốc Công, Tần phu nhân bị đặt nói dối, Mai phu nhân sai khiến Tam tiểu thư độc hại, ta là người bị hại, có phải có quyền yêu cầu xử lý không?" An Cửu nhìn Diệp Hi, không nhanh không chậm mà nói.

Nàng vừa dứt lời, sắc mặt Diệp Hi quả nhiên đen thêm vài phần, khóe miệng nhếch lên, nàng tiếp tục: "Đúng lúc Bắc thế tử và Vũ vương gia đều ở đây, để bọn họ nói xem, nên xử trí thế nào!

Để bọn họ nói?

Không, tính tình Bách Lý Vũ quái đản, Bắc thế tử lại sâu không lường được, hai người này đều không dễ khống chế, để bọn họ nói, sao có thể hợp ý ông ta?

Nhưng... Nhìn thoáng qua Bắc thế tử và Vũ vương gia, Diệp Hi nhíu mày, hít sâu một hơi, xem ra, hôm nay ông ta không thể không xử lý chuyện này!

Trầm ngâm một lúc, Diệp Hi đã bình tĩnh lại, nói: "Vậy được, lấy gia pháp xử trí!"

"Dùng gia pháp có thể xử trí sao?" Bắc Sách lên tiếng, ánh mắt bình tĩnh không chút gợn sóng, nhưng lời y nói ra, với ai đó như sấm sét giáng xuống, "An Cửu là quận chúa, mưu hại quận chúa đã là tội lớn, huống chi là độc hại quận chúa? Tuyệt ngưng tán này An Cửu đã dùng bao nhiêu không ai biết, nếu vì tuyệt ngưng tán này mà thân mình An Cửu quận chúa có vấn đề thì phải làm sao?"

Diệp Hi ngẩn ra, trong lòng luống cuống, ý của Bắc thế tử là...

"Bổn vương cũng nghĩ giống Bắc thế tử, nếu mưu hại quận chúa đã đủ bị đưa vào Đại Lý Tự, huống chi là độc hại quận chúa? Hôm nay bổn vương tiến cung, Hoàng Thượng còn nhắc tới An Cửu, nói An Cửu cứu Lục hoàng tử và Nhàn Phi, đúng là nữ trung hào kiệt, trung thu ba ngày sau, Hoàng Thượng còn bảo Hoàng Hậu sắp xếp chỗ ngồi của An Cửu gần một chút, nếu đến lúc đó An Cửu có sơ xuất gì, để Hoang Thượng phát hiện, chỉ sợ... Ha ha, Diệp Quốc Công, bổn vương lo, đến lúc đó, ngay cả ngươi có giải thích thế nào cũng vô dụng."

An Cửu cứu Lục hoàng tử và Nhàn Phi?

Đây là chuyện khi nào?

Diệp Hi nhìn An Cửu, nhíu mày càng chặt, ông ta không ở trong kinh mấy ngày, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Lời Bách Lý Vũ nói vẫn còn quanh quẩn bên tai, nếu đúng như Bách Lý Vũ nói, nếu đến lúc đó thật sự có sơ xuất gì, Hoàng Thượng truy cứu, chỉ sợ ông ta cũng chịu liên lụy.

Hít sâu một hơi, Diệp Hi nhìn đám người Mai phu nhân và Tần thị, ánh mắt trầm xuống.

An Cửu khẽ cười, Diệp Hi muốn bảo vệ Mai phu nhân sao?

Nàng cố tình không cho ông ta như ý!

Nhìn bộ dáng chật vật của Mai phu nhân lúc này, An Cửu vô cùng thống khoái, có điều, chỉ như vậy vẫn còn chưa đủ.

Bà ta muốn dồn nàng vào chỗ chết, An Cửu nàng sao có thể dễ dàng buông tha?

Khóe môi cong lên một nụ cười lạnh, nàng muốn bà ta sống không bằng chết mới có thể giải mối hận trong lòng này!

Mai phu nhân nhìn Diệp Hi, lòng có dự cảm, lão gia nhất định sẽ bo bo giữ mình, nếu sự việc liên lụy tới ông ta, ông ta sẽ quả quyết không bảo vệ họ!

Quả nhiên, trầm tư một lát, Diệp Hi nói: "Người đâu, đưa Mai phu nhân, Tần thị, còn cả... Diệp Sương tới Đại Lý Tự!"

"Không, lão gia... Đừng... Đừng đưa tới Đại Lý Tự..." Tần phu nhân luống cuống, nghĩ đến ba chữ Đại Lý Tự, lòng bà hoàn toàn bị sợ hãi bao trùm, bà vào đó, còn có cơ hội thoát ra sao?

Mấy gia đinh nhận lệnh, lập tức tiến lên, không ai bận tâm bà ta có muốn hay không, dù cho giãy giụa cũng bị mấy gia đinh thân thể cường tráng kéo đi.

Nhưng Mai phu nhân lại vô cùng bình tĩnh, đặc biệt là vết thương trên cổ kia càng khiến bà ta thoạt nhìn quỷ dị đến cực điểm.

Mọi người nhìn gia đinh đưa Mai phu nhân và Tần phu nhân đi, Tần phu nhân vẫn điên cuồng giãy giụa xin tha, Mai phu nhân lại bật cười, đột nhiên cao giọng: "Khoan đã!"

Khoan đã?

Mai phu nhân cũng muốn xin tha sao?

Dưới ánh mắt của mọi người, bà ta lớn tiếng: "Ta còn có chuyện muốn nói!"

Thời điểm nói chuyện, ánh mắt Mai phu nhân khóa chặt An Cửu, ý tứ quá rõ ràng. An Cửu nhíu mày, Mai phu nhân có chuyện muốn nói với nàng sao?

"An Cửu, ngươi qua đây, lời này, ta chỉ nói với mình ngươi." Mai phu nhân gằn từng chữ.

Mọi người sửng sốt, rốt cuộc là chuyện gì chỉ có thể nói với một mình An Cửu?

An Cửu mỉm cười, muốn nói riêng với nàng sao?

Nàng thật muốn nghe xem bà ta có thể nói gì với nàng!

Thấy An Cửu đi về phía trước, Bắc Sách nhíu mày nhìn nàng chằm chằm, đôi mắt bình tĩnh có thêm một chút cảnh giác.

An Cửu dừng lại cách Mai phu nhân khoảng cách một bước chân, nhìn người chật vật trước mắt, khóe miệng gợi lên nụ cười châm chọc: "Ngươi còn gì muốn nói?"

"Ngươi qua đây, gần thêm chút nữa." Mai phu nhân trầm giọng, khẽ cười, "Nếu ngươi không sợ!"

Sợ bà ta? Sợ Mai phu nhân sao? Với Mai phu nhân, nàng trước nay không biết sợ là gì!

Tới gần một chút? Nàng tới gần chút nữa thì có thế nào?

An Cửu tiến thêm nửa bước, Mai phu nhân ghé sát tai An Cửu, thì thầm: "An Cửu, ngươi có biết mẫu thân ngươi chết thế nào không? A, khó sinh? Ngươi thật sự tin rằng là khó sinh ư?"

An Cửu ngẩn ra, không ngờ bà ta lại nói những lời này. Thật sự tin rằng là khó sinh ư?

Ý bà ta là... Mẫu thân nàng không phải vì khó sinh mà chết?

"A... Trong phủ này có người rất hận mẫu thân ngươi, ngươi đoán xem? Mạng của mẫu thân ngươi rốt cuộc là ai lấy đây?" Giọng của Mai phu nhân tiếp tục vang lên, quanh quẩn bên tai An Cửu không dứt.
Nhấn Mở Bình Luận