"Ngươi muốn làm gì?" Thấy hắc y nhân đến gần, Ngọc Vô Song theo bản năng nuốt nước bọt, đợi đến lúc ý thức được nguy hiểm, vội muốn hét to, "Người..."
Nhưng một chữ còn chưa kịp hét lên, hắc y nhân đã bịt miệng ả, có lẽ vì sát khí trên người hắc y nhân mạnh đến mức khiến ánh nến trong phòng cũng tắt, trước mặt Ngọc Vô Song một mảng tối đen, sợ hãi trong lòng ngày càng lớn.
Hắn là ai? Hắn muốn làm gì? Đây là phủ Thái Tử, ai dám tự tiện xông vào?
Hắc y nhân kia chính là Nam Minh, vừa rồi theo phân phó của chủ tử, hắn bẩm báo tất cả những gì xảy ra cho Lẫm thiếu chủ, đúng lúc Lẫm thiếu chủ đang thương nghị với vài vị lão tông chủ, nghe hắn bẩm báo, mấy lão tông chủ kia nổi giận đùng đùng, đều nói không thể bỏ qua cho kẻ dám mưu hại tính kế An Cửu.
Thời điểm hắn giao bình sứ kia, Lẫm thiếu chủ chỉ nói một câu.
Gậy ông đập lưng ông, ăn miếng trả miếng, ngữ điệu không khác chủ tử.
Giờ phút này, hắn phụng mệnh tới đây, cảm nhận được sự sợ hãi của Ngọc Vô Song trước mặt, ánh mắt càng tà ác: "Ta là ai sao? Ta là sứ giả tới tặng một phần đại lễ cho Vô Song tiểu thư."
Tặng đại lễ? Có đại lễ gì vô lễ như vậy không?
Còn nữa, người này không chỉ có ánh mắt khiến người ta sợ hãi, ngay cả giọng nói nói chuyện cũng âm trầm, hắn muốn làm gì?
"Ưm..." Ngọc Vô Song giãy giụa, cảm nhận được hắc y nhân kia cầm thứ gì đó đưa tới trước mặt, đôi mắt dần thích ứng với bóng tối, nương theo ánh trăng, ả mơ hồ nhìn thấy món đồ đó, là một bình sứ tinh tế nhỏ xinh, nhưng khi nhìn thấy lại khiến da đầu ả tê dại.
"Biết đây là thứ gì không?" Nam Minh hỏi, hắn cực kỳ chán ghét Ngọc Vô Song, nhưng các lão tông chủ đã dặn dò không thể thiếu tra tấn Ngọc Vô Song này, cho nên, hắn phải dọa Ngọc Vô Song này một phen.
Đó là cái gì? Ngọc Vô Song cắn môi, ả biết, đây khẳng định không phải thứ gì tốt!
Nam Minh mở nắp bình sứ, hương khí bên trong chậm rãi phiêu tán. Nam Minh nhướng mày cười, hắn cứ tưởng bí dược ác độc này sẽ rất khó ngửi, nhưng mùi hương này lại giống như mùi hoa, ngửi vào thập phần dễ chịu.
A, càng là thuốc độc càng tốt đẹp, điều này đúng là không sai!
Rõ ràng là hương thơm dễ ngửi, nhưng hít vào mũi lại khiến Ngọc Vô Song không nhịn được mà run rẩy, đây không phải thứ gì tốt, nam nhân này rốt cuộc là ai? Hắn muốn làm gì? Chẳng lẽ hắn muốn giết nàng sao?
Ý niệm này xuất hiện trong đầu, ánh mắt Ngọc Vô Song càng lập lòe, ả phải làm sao đây?
Ả phải nghĩ cách tự cứu, trong lòng nghĩ thế, nhưng ả căn bản chưa kịp nghĩ ra cách cứu mình, bàn tay vốn bịt miệng ả lại đột nhiên bóp chặt hàm dưới, ép ả mở miệng, cường ngạnh rót cái thứ không biết là gì kia vào miệng ả.
"Biết đây là gì không?" Nam Minh lạnh lùng hỏi, "Bí dược cung đình, là đồ khiến người ta có thể động tình..."
Nam Minh vừa nói ra, sắc mặt Ngọc Vô Song lập tức trở nên phức tạp, không thể tưởng tượng nổi... Sợ hãi... Phẫn hận...
"Không..." Ngọc Vô Song lẩm bẩm, muốn phun đồ trong miệng ra, nhưng đồ đã vào yết hầu, làm sao có thể phun ra?
Ả biết, đây là món đồ ả dùng để đối phó An cửu, nhưng... Tại sao lại như vậy?
Điều này có nghĩa ẩn vệ của ả thất thủ? Mà hiện tại... Là sự trả thù của An Cửu?
Trả thủ? Nghĩ tới An Cửu, nghĩ tới tác dụng của dược vật, Ngọc Vô Song vô cùng sợ hãi, Nam Minh nhìn thấy, ý cười trên khóe miệng càng đậm.
"Được rồi." Nam Minh nhàn nhạt nói, giơ tay đánh sau ót Ngọc Vô Song một cái, thân minh Ngọc Vô Song liền mềm nhũn, ngay lập tức mất đi ý thức, cả người ngã xuống.
Nam Minh liếc nhìn Ngọc Vô Song nằm dưới đất, phi người nhảy đi, giống như lúc tới, hắn lao ra ngoài cửa sổ, biến mất trong bóng tối.
OoOoO
Cùng ở phủ Thái Tử, một chỗ khác, một thân ảnh đang lén lút ra ngoài, đó chính là Nhị công tử Bắc Mục của Bắc Vương phủ.
Hắn rốt cuộc vẫn không nỡ nhìn Bắc Nhu đau khổ tương tư, không thể không đưa nàng tới, may là Thái Tử đã hơi say, hắn nhân cơ hội đánh ngất Thái Tử, tắt hết ánh nến trong phòng, mới đắc thủ.
Giờ phút này, hắn ở dưới góc tường phủ Thái Tử, lòng vẫn không yên tâm.
Hành động này của Nhu Nhi thật sự quá to gan, nhưng nếu hắn không thuận theo, sợ rằng muội ấy sẽ nghĩ cách khác.
"A..." Bắc Mục thở dài, nếu đây là hố lửa, vậy có phải hắn đã đẩy nàng vào hố lửa này không?
Càng nghĩ, Bắc Mục nhíu mày càng chặt, không, không được, hắn không thể trơ mắt nhìn Nhu Nhi tự chà đạp mình như thế. Đáy mắt xẹt qua tia kiên định, hắn mới vừa đánh ngất Thái Tử, lúc này đưa Nhu Nhi đi vẫn còn kịp.
Nghĩ thế, Bắc Mục nhanh chóng đi tới hướng phòng của Thái Tử, nhưng, mới đi được mấy bước, trong bóng đêm, một cây gai nhọn đâm vào da thịt. Bắc Mục lập tức cảnh giác, nhìn về hướng gai nhọt phóng tới, chỉ thấy một mảng u ám, nháy mắt tiếp theo, cả người mất hết sức lực ngã xuống.
Bắc Mục ngất đi rồi, một bóng đen từ trên trời đáp xuống, chính là Nam Minh vừa ra khỏi phòng Ngọc Vô Song.
Nam Minh nhìn nam nhân ăn mặc giống hắn, nhíu mày, lẻn vào phủ Thái Tử như vậy, hẳn cũng có mục đích không thể cho ai biết.
Dù sao sắc trời đã tối, trên đường sớm đã không còn một bóng người, ngay cả ăn mày cũng về chỗ ở của mình, hiện tại vất vả lắm mới gặp được một người, hắn chỉ có thể tạm chấp nhận lợi dụng.
Có điều, không biết người trước mặt là ai!
Nhưng rất nhanh, cung mày nhíu chặt của Nam Minh giãn ra, quản người này là ai làm gì, hắn chỉ cần tim một nam nhân là được. Nam Minh cười lạnh, lẩm bẩm: "Tiện nghi cho tên đạo chích này!"
Dứt lời, hắn liền nắm lấy vạt áo của Bắc Mục, lần nữa bay lên trời, biến mất trong bóng tối...
Một đêm nay, phủ Thái Tử, mọi người đều chìm sâu vào giấc, không ai biết đã có chuyện gì lặng lẽ xảy ra, có vài người thậm chí còn không biết có một số việc sớm đã không ở trong khống chế của họ...
Sáng sớm hôm sau.
An Cửu tỉnh lại, rửa mặt chải đầu xong, Thải Hương dìu Lam Nguyệt tới, nàng thấy hai người họ, vui mừng mỉm cười.
"Sức khỏe ngươi còn chưa tốt, đừng đi lại nhiều, có gì cần cứ phân phó Thải Hương là được." An Cửu buông chén canh trong tay, nhàn nhạt nói.
"Nô tỳ cũng khuyên biểu tiểu thư như vậy, nhưng biểu tiểu thư nói muốn đích thân tới cảm tạ ơn cứu mạng của Đại tiểu thư." Thải Hương đỡ Lam Nguyệt, cười nói. Qua chuyện mấy ngày trước của Mai phu nhân và Tần phu nhân, Thải Hương vô cùng bội phục An Cửu, hiện tại ở Quốc Công phủ này, ai cũng biết Đại tiểu thư không dễ chọc vào, ngay cả Mai phu nhân và Tần phu nhân đều đã gặp họa.
"Đúng vậy, Đại tiểu thư, nếu hôm đó không có người, ta có lẽ đã bị Đại thiếu gia đánh chết, ơn cứu mạng của Đại tiểu thư, Lam Nguyệt suốt đời khó quên." Nói đến đây, Lam Nguyệt quỳ xuống.
An Cửu ngẩn ra, lập tức đi tới nâng Lam Nguyệt dậy, nói: "Biểu tiểu thư khách khí, tính ra ngươi đã cứu ta một mạng trước, ta chẳng qua trả lại ân tình mà thôi."
"Nhưng... Nhưng vì việc này Mai phu nhân và Tần phu nhân gặp chuyện, lão phu nhân dọn tới Mạc Ly Trai, bà ấy hẳn muốn quản chuyện của Quốc Công phủ, tối đó tuy không có mặt nhưng ta có nghe nói, gút mắt giữa Diệp gia và An Dương Vương phủ chỉ sợ sẽ dừng trên người Đại tiểu thư... Ta lo..."
"Ngươi lo lão phu nhân và Diệp Quốc Công không chứa chấp ta?" An Cửu cười lạnh.
Không chứa chấp nàng, việc này nàng biết, nhưng nếu truy cứu, Tần Quốc Công phủ này thuộc về Diệp gia sao? Ai cũng biết, là Diệp Hi không biết xấu hổ độc chiếm tất cả thuộc về An Dương Vương phủ, đôi mẫu tử này nào có tư cách không chứa chấp nàng?
"Ừ, tối qua Đại tiểu thư và cữu cữu vào cung tham dự cung yến trung thu, lão phu nhân đã triệu tập tất cả phu nhân và di nương trong phủ, ta bảo Thải Hương đi hỏi thăm một chút, ý của phu nhân là muốn chọn ra đương gia mới, Mai phu nhân bị đưa vào Đại Lý Tự, trong phủ quả thật cần một người làm chủ." Lam Nguyệt nhíu mày, trong lòng mọi người đều hiểu, mười phần có chín phần là lão phu nhân đương gia, nghe nói sáng sớm hôm nay, phu nhân di nương mấy phòng đều vội vã tới Mạc Ly Trai lấy lòng lão phu nhân.
"Vậy sao?" An Cửu khẽ cười, chọn người đương gia? E rằng lão phu nhân muốn mượn việc này lần nữa tạo uy vọng!
Lam Nguyệt gật đầu, quan tâm nhìn An Cửu, hiện tại nàng dựa vào Thanh Ninh Tiểu Trúc, An Cửu vinh, nàng vinh, nếu An Cửu mất thế, như vậy ngày tháng nàng ở Quốc Công phủ sợ rằng còn thê thảm hơn quá khứ.
An Cửu lật đổ Mai phu nhân, đánh bại Tần phu nhân, nhưng hôm nay người phải đối mặt là lão phu nhân, An Cửu có đối phó nổi không?
"Tiểu thư... Tiểu thư... Có tin tức, có tin tức..." Hồng Linh vội vàng chạy vào, thấy Lam Nguyệt cũng ở đây, không khỏi ngẩn ra, "Biểu tiểu thư..."
Tuy rằng biểu tiểu thư dọn vào Thanh Ninh Tiểu Trúc đã được một khoảng thời gian, nhưng dù sao cũng không phải người một nhà, nghĩ đến tin tức mình nhận được, Hồng Linh nhịn xuống.
Lam Nguyệt là người thông minh, thấy Hồng Linh như thế, vội nói: "Đại tiểu thư có việc, Lam Nguyệt cáo từ, ngày khác lại tới cảm tạ ân tình của Đại tiểu thư."
An Cửu mỉm cười, không nói gì thêm. Lam Nguyệt hành lễ, được Thải Hương dìu rời đi, trong viện, Thải Hương không giấu được tò mò trong lòng.
"Vừa rồi thấy Hồng Linh gấp gáp, rốt cuộc là tin tức gì?" Thải Linh nhíu mày, vừa hỏi xong liền bị Lam Nguyệt liếc nhìn.
"Ngươi quản tin tức của nàng ấy làm gi, chuyện không nên nghe, chúng ta không nên nghe, chuyện không thể nói, nếu chúng ta xen vào, Đại tiểu thư..." Lam Nguyệt dừng bước, "Đại tiểu thư không phải người thường."
"Biểu tiểu thư nói rất đúng, Đại tiểu thư lợi hại như vậy, ngay cả Mai phu nhân cũng thua dưới tay nàng ấy, nàng ấy đương nhiên không phải người bình thường." Thải Hương hùa theo.
Lam Nguyệt nhìn Thải Hương, miễn cưỡng cười, không phải người bình thường mà nàng nói không giống cách hiểu của Thải Hương, hai suy nghĩ khác nhau một trời một vực.
Có điều, nàng không nói gì thêm, mà giờ phút này, trong phòng, Lam Nguyệt và Thải Hương vừa đi, Hồng Linh lập tức bẩm báo: "Tiểu thư, vừa rồi Nam Minh nói, trong cung có một nhóm người đi về hướng phủ Thái Tử, rốt cuộc có chuyện gì?"
An Cửu nhíu mày, sắc mặt càng thâm trầm, người trong cung?
Liên hệ tất cả lại, An Cửu lập tức hiểu rõ mọi chuyện, hay cho một Thái Tử, hay cho một Ngọc Vô Song, hai người họ sớm đã chuẩn bị tốt cho hôm nay sao?
Đúng là mưu hoa rất tốt, họ nghĩ tối qua Thái Tử chiếm sự trong sạch của nàng, sáng sớm hôm nay bị người ta bắt gặp ngay tại hiện trường, sau đó thì sao?
Nhục nhã! Sở dĩ Ngọc Vô Song ở phủ Thái Tử còn không phải muốn tận mắt trông thấy kết cục của nàng ư? Ả tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội nhục nhã nàng này!
Mà Thái Tử... Nàng không tin Thái Tử thật sự động lòng với nàng, cho dù động lòng, kẻ bạc tình bạc nghĩa như vậy, chỉ sợ vẫn có khả năng làm ra chuyện nhục nhã.
"Tình hình tối qua thế nào?" Ánh mắt An Cửu lạnh xuống, ngay cả Hồng Linh cũng cảm nhận được sự âm trầm toát ra từ người nàng.
Nghĩ đến Ngọc Vô Song độc ác tính kế, Hồng Linh liền giận sôi máu, cao giọng: "Nam Minh nói đã cho Ngọc Vô Song dùng đồ bọn họ định dùng trên người tiểu thư!"
Ngọc Vô Song kia đáng đời, ả tàn nhẫn mưu hại tiểu thư như vậy, không đáng đồng tình, may là hôm qua không để Ngọc Vô Song thành công, bằng không sáng nay... Nhiều người trong cung tới phủ Thái Tử sợ là đúng lúc bắt gặp tất cả, đến lúc đó, đời này của tiểu thư sợ rằng sẽ bị hủy trong tay Thái Tử!
Hồng Linh hừ lạnh: "Tiểu thư, Ngọc Vô Song kia tâm địa rắn rết, hôm nay để ả tự chịu hậu quả, người trong cung tới, xem bọn họ che giấu thế nào!"
An Cửu nhìn Hồng Linh, nghĩ đến Ngọc Vô Song, lòng cũng vô cùng thống khoái.
"A, tiểu thư..." Hồng Linh đột nhiên nghĩ tới gì đó, nhíu mày, "Nô tỳ còn một tin khác, sáng nay thị nữ Bắc Vương phủ phát hiện Bắc Nhu tiểu thư không ở trong phòng, không ai biết nàng ấy đi đâu, người của Bắc Vương phủ đang tìm khắp nơi, nghe nói Khánh vương phi tự mình tới nha môn Triệu Doãn của kinh thành báo án, tối qua Bắc Nhu tiểu thư vẫn còn êm đẹp, sao hôm nay lại mất tích?"
Hồng Linh lẩm bẩm, tin tức này truyền vào tai An Cửu, tay vốn đang vuốt ve ly trà lại run lên, ngay cả nước trà cũng rơi vãi ra ngoài một chút.
Bắc Nhu... Mất tích? Sao lại mất tích?
Sợ rằng tối qua Bắc Nhu đã làm theo suy nghĩ của mình!
A, Bắc Nhu kia ngày thường có chút thông minh, nhưng sao trên phương diện tình cảm lại ngu xuẩn như vậy!
"Tiểu thư..." Thấy An Cửu khác thường, Hồng Linh quan tâm hỏi.
An Cửu hít sâu một hơi, im lặng hồi lâu, nhàn nhạt nói: "Thái Tử phủ, sợ rằng sẽ hỗn loạn đến tận trời!"
An Cửu dừng một chút, tiếp tục: "Hôm nay Ngọc Vô Song chuẩn bị một phần đại lễ cho ta, ta sao có thể thiếu lễ nghĩa? Đương nhiên cũng nên đáp trả lại, không biết Tĩnh Phong Đế phát hiện người nên vào Thận Hình Tư lại không ở đó sẽ có phản ứng thế nào!"
OoOoO
Phủ Thái Tử, so với những buổi sáng bình tĩnh khác, hạ nhân trong phủ lục tục bận rộn hẳn.
Từ lần đó ở Nhật Xuân Viên Nhan Trắc Phi bị Thái Tử xử phạt đóng cửa cấm túc, trong phủ chỉ có Thượng Quan trắc phi chủ sự, hạ nhân phủ Thái Tử đều biết, Thượng Quan trắc phi này hiền lành đôn hậu, dịu dàng đoan trang, nhưng bụng lại không biết cố gắng, chậm chạp không có động tĩnh.
Nhưng ông trời cũng rất chiếu cố nàng, nghe nói Thái Tử điện hạ đã hạ lệnh, chờ hài tử của Nhan trắc phi chào đời sẽ nhận Thượng Quan trắc phi làm mẫu thân, từ đó, không phải Thượng Quan trắc phi đã có hài tử rồi sao?
Trong đại sảnh, Thượng Quan Liên đang kiểm kê đồ đạc, đây là hạ lễ nàng đặc biệt chuẩn bị cho công chúa Tây Lương, thân phận của Thái Tử đặc biệt, không tiện qua lại nhiều với sứ thần Tây Lương, một nữ tử như nàng, lại là trắc thất, tặng công chúa Tây Lương chút đồ sẽ không ảnh hưởng tới đại cục.
"Trắc phi nương nương, người... Người trong cung tới." Một gia đinh vội vàng vào đại sảnh, thở hổn hển bẩm báo.
Người trong cung tới?
Nghe thấy tin này, Thượng Quan Liên nhíu mày: "Có ai?"
"Hoàng Hậu nương nương, còn có... Nhàn Phi, Nguyên Phi..." Gia đinh kia vội nói, "Vừa rồi lúc nô tài rời đi, mấy chủ tử trong cung đang xuống kiệu!"
"Vậy còn không mau đi tiếp giá!" Thượng Quan Liên vội vàng đứng dậy, "Thái Tử điện hạ đâu?"
Lúc này Hoàng Hậu và hai vị phi tử tới đây làm gì?
Thượng Quan Liên không nghĩ ra nguyên nhân, nhưng hiện tại thời gian cấp bách, không kịp cho nàng tìm hiểu quá nhiều.
"Lúc này Thái Tử điện hạ còn chưa tỉnh, sợ là tối qua trong cung yến uống nhiều, cho nên..." Trong đại sảnh, một quản gia khác vội nói.
"Thôi, ngươi mau đi đánh thức Thái Tử, các ngươi theo ta ra cửa tiếp giá." Thượng Quan Liên phân phó.
Bọn hạ nhân lập tức nhận lệnh lui xuống, Thượng Quan Liên dẫn những người còn lại vội đi về hướng cửa lớn, còn chưa tới cửa, vừa vặn gặp đoàn người tới, quả nhiên là Hoàng Hậu dẫn đầu, hai người Nhàn Phi và Nguyên Phi ở bên...
"Nhi thần tham kiến mẫu hậu, tham kiến Nhàn Phi nương nương, tham kiến Nguyên Phi nương nương, nhi thần tiếp giá muộn, thỉnh mẫu hậu trách phạt..." Thượng Quan Liên quỳ xuống hành đại lễ.
Ngọc Hoàng Hậu thấy thế, nụ cười trên mặt càng xán lạn: "Chúng ta đột nhiên tới, không hề báo trước cho con, nào có thể trách phạt?" Lúc nói chuyện, Ngọc Hoàng Hậu tự mình đỡ Thượng Quan Liên đứng dậy.
Thượng Quan trắc phi này đoan trang hiền huệ, Thái Tử có thể có một nữ nhân giúp gã xử lý việc lớn việc nhỏ trong phủ như vậy, thật sự không tồi, chỉ đáng tiếc... Thượng Quan trắc phi xuất thân không cao, ngay cả bụng cũng không biết cố gắng, thậm chí tư cách tham gia cung yến trung thu hôm qua cũng không có, thật sự đáng tiếc.
"Mẫu hậu, người tới tìm Thái Tử sao? Thái Tử ngài ấy..." Thượng Quan Liên vội giải thích, nhưng còn chưa nói hết đã bị Ngọc Hoàng Hậu cắt ngang.
"Tìm Thái Tử làm gì? Chúng ta tới đây không thể có chuyện khác sao? Ha ha, mấy ngày trước Khiên Nhi tặng hai con ngọc cẩm, ngọc cẩm kia là loại trân quý nhất trong cẩm lý (1), nhưng đến cung của bổn cung mới nửa canh giờ liền chết, sau khi truy cứu mới biết ngọc cẩm này rất khó nuôi, nước cho chúng sống phải chọn lựa kĩ càng, chắc là hai con ngọc cẩm kia chê nước ở Tê Phượng Cung, nhưng bổn cung thật sự rất thích, trùng hợp Nhàn Phi và Nguyên Phi cũng có hứng thú, bổn cung liền mời họ cùng tới chỗ Khiên Nhi, sẽ không quấy rầy các con..." Ngọc Hoàng Hậu nhu hòa cười, nhưng ánh mắt lại tràn ngập thâm ý.
(1) Cẩm lý (錦鯉): cá koi
Bắc Tự Nhàn giật mình, bà có hứng thú với ngọc cẩm kia? Bà rõ ràng một chữ cũng chưa từng nói.
Chỉ sợ Ngọc Hoàng Hậu cực lực mời họ tới phủ Thái Tử không đơn giản là xem ngọc cẩm!
"Không, không, mẫu hậu muốn tới phủ lúc nào, nhi thần cũng hoan nghênh. Mẫu hậu, hai vị nương nương, ngọc cẩm kia ở chủ viện chỗ điện hạ, nhi thần dẫn mọi người qua đó." Thượng Quan Liên đoan trang hành lễ.
Ngọc Hoàng Hậu vừa lòng gật đầu.
Đoàn người được Thượng Quan Liên dẫn đường, vòng qua mấy hành lang gấp khúc, đi qua hoa viên mới tới chủ viện của Thái Tử, bốn phía cảnh đẹp như trăng, một chút cũng không hề kém cỏi hơn hoàng cung.
"Mẫu hậu, ngọc cẩm kia ở trong hồ này, mỗi ngày giờ này chúng đều sẽ bơi tới đây kiếm ăn..." Thượng Quan Liên nhiệt tình tiếp đón.
Hai người Nhàn Phi và Nguyên Phi nhìn hồ nước trong suốt, quả nhiên thấy có hai con cẩm lý màu ngọc bơi tới.
"A, kia còn không phải sao?" Nguyên Phi kinh ngạc.
Vừa dứt lời, trong phòng liền truyền đến động tĩnh, hình như là thứ gì đó rơi xuống đất, mấy người đứng bên ngoài đều ngẩn ra, đồng loạt nhìn qua bên đó.
"Đó... Không phải là phòng của Thái Tử sao?" Ngọc Hoàng Hậu lo lắng nhíu mày, "Đã xảy ra chuyện gì? Thượng Quan trắc phi, mau đi xem xem!"
Thượng Quan Liên sửng sốt, lập tức nhận lệnh, vội đi về phía căn phòng kia, gõ cửa, bên trong lại không có tiếng đáp lại.
Trong phòng, vừa rồi Bách Lý Khiên vừa từ trên giường nhảy dựng lên, động tĩnh đó chính là vì gấp gáp mà đụng phải cái bàn nhỏ cạnh giường, giờ phút này, gã nhìn nữ tử trên giường, sắc mặt trắng bệch.
Tại sao lại như vậy?
An Cửu... Không nên là An Cửu sao? Nhưng nữ tử trước mặt này, gương mặt này... Nào có nửa phần giống An Cửu?
Lúc này, Bắc Nhu cũng bừng tỉnh, vừa mở mắt liền đối diện với Thái Tử đang nhìn mình chằm chằm, lửa giận trong mắt như muốn phóng ra, trong đầu lập tức nghĩ đến chuyện hôm trước, mặt liền ửng đỏ.
"A..." Bắc Nhu giống như bị tất cả trước mặt dọa sợ, hét lớn. Hiện tại đều nằm trong dự kiến của nàng, nhưng dù là vậy, ánh mắt của Bách Lý Khiên vẫn khiến tim nàng nói đau.
"Câm miệng!" Bách Lý Khiên lạnh giọng quát, "Sao lại là ngươi? Sao có thể là ngươi? Bắc Nhu, ngươi giải thích rõ ràng cho bổn thái tử, đây rốt cuộc là chuyện gì?"
"Thiếp..." Bắc Nhu cắn môi, "Thiếp không biết, thiếp không biết gì cả..."
"Ngươi không biết? Ngươi không biết vì sao ngươi lại ở chỗ này?" Hừ, nực cười!"
"Thái Tử điện hạ... Thiếp thật sự không biết, tối qua, lúc xuất cung, thiếp thấy Cửu Nhi tỷ tỷ ở ngoài Chu Tước Môn chờ Đại ca, lo Đại ca ra trễ nên liền mời Cửu Nhi tỷ tỷ về cùng, thiếp không biết sao lại thế này, thiếp sao có thể... Sao có thể..." Bắc Nhu nhìn bộ dáng chật vật của mình, bật khóc, thân thể cũng theo đó run rẩy.
Bách Lý Khiên như bị sét đánh ngang tai, sai rồi, tất cả đều sai rồi, ẩn vệ của Ngọc Vô Song... Bắt sai người rồi!
"Đáng chết!" Bách Lý Khiên gầm lên, giờ phút này nghe tiếng đập cửa từng đợt, lòng càng bực bội. Gã nhìn Bắc Nhu trên giường, hiện tại phải làm sao đây?
Mẫu hậu... Nghĩ tới thỉnh cầu của mình với mẫu hậu tối qua, bọn họ hẳn đã tới, nhưng gã muốn bọn họ bắt gặp gã ở cùng An Cửu, như vậy càng khiến An Cửu không thể trốn tránh, nhưng lúc này lại phát hiện bắt sai người rồi!
"Người đâu, phá cửa cho bổn cung!"
Đang suy tư, ngoài cửa truyền tới tiếng của Ngọc Hoàng Hậu, hai người trong phòng đều sửng sốt, còn chưa hoàn hồn liền nghe "Bang" mộ tiếng, cửa lớn mở rộng, ánh nắng ngoài trời tiến vào chiếu rọi tất cả trong phòng.
Mà người đứng ở cửa...
Đáng chết! Bách Lý Khiên không nhịn được mà mắng một tiếng, ý thức được vấn đề, vội vàng sửa sang xiêm y không thể che đậy thân thể, nhưng tất cả đều đã bại lộ trước mắt đoàn người.
"A!" Bắc Nhu hét lớn, lúc này thật sự hoảng sợ, nàng cho rằng qua chuyện hôm nay với Thái Tử, nàng sẽ đi kể với mẫu phi, mẫu phi vì sự trong sạch của nàng mà cố gắng thúc đẩy hôn sự của nàng với Thái Tử.
Nàng hoàn toàn không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy, mấy người đứng ở cửa...
Ngọc Hoàng Hậu... Nhàn Phi... Nguyên Phi... Còn cả Thượng Quan trắc phi, đây... Bắc Nhu nhất thời luống cuống, có lẽ bị chuyện ngoài dự liệu của mình dọa sợ mà bắt đầu nức nở.
Trong phòng, bầu không khí vô cùng quỷ dị, tiếng khóc của nữ tử trong bầu không khí này càng tăng thêm sự khác thường.
Mọi người nhìn cảnh tượng trong phòng đều sửng sốt, mặt Thượng Quan trắc phi thậm chí đã tái nhợt, nàng sao có thể ngờ được trong phòng Thái Tử lại có phong cảnh như vậy, nhưng Nhan trắc phi đã bị cấm túc, người Thái Tử sủng hạnh này là ai?
Thượng Quan Liên theo bản năng nhìn về phía giường, muốn xem người nọ là ai, nhưng nàng ấy kéo chăn che nửa khuôn mặt, nhìn thế nào cũng không thể nhìn rõ.
Nguyên Phi nhướng mày cười, lòng thầm nghĩ, Thái Tử này thật phong lưu.
Nhàn Phi không khỏi nghi hoặc, hôm nay Ngọc Hoàng Hậu dẫn họ tới hẳn để xem cảnh này, có điều... Thái Tử sủng hạnh nữ tử là chuyện bình thường, Ngọc Hoàng Hậu vì sao phải hưng sư động chúng như thế... Trừ phi, nữ tử được sủng hạnh kia có thân phận đặc biệt.
Nhàn Phi còn đang nghĩ ngợi, Ngọc Hoàng Hậu đã nâng bước đi vào, cao giọng: "Khiên Nhi, sao bổn cung lại không biết con mới thu nhận một cơ thiếp? Đây là chuyện tốt, trong phủ Thái Tử chỉ có hai trắc phi, Nhan trắc phi kia gần đây không tiện, trong phủ đúng là quá tiêu điều, nha đầu này nếu con coi trọng, đã sủng hạnh rồi thì cũng nên cho nàng ấy một danh phận, thêm một người hầu hạ con, sinh thêm hài tử cho hoàng thất cũng không tồi."
"Mẫu hậu..." Bách Lý Khiên nhíu mày, muốn nói gì đó, nhưng thấy Nhàn Phi ở cửa, nghĩ đến thân phận của Bắc Nhu, thoáng sửng sốt.
Nhưng mới ngây ra một lát, gã đã mất thời cơ nói chuyện.
"Còn không chỉnh trang y phục, để bổn cung xem ngươi!" Ngọc Hoàng Hậu tìm cái ghế ngồi xuống, bộ dáng vẫn uy nghiêm, lạnh lùng nhìn người trên giường đang bị chăn che lại.
Hôm qua trên Sùng Dương Điện, đối với việc Thái Tử và An Cửu từ hôn, bà ta cũng đã hối hận, nhưng bà ta hoàn toàn không ngờ Thái Tử lại có tâm tư tính kế này.
Chiếm đoạt An Cửu sao? A, nếu là thế, vậy thật sự không còn gì tốt hơn!
Thứ nhất, An Cửu tiếp tục là người của An Cửu, thứ hai, bên chỗ Bắc Sách, bọn họ cũng có lý do thoái thác, bảo đảm cho dù là Bắc Sách cũng thể không giận chó đánh mèo với Thái Tử, ngược lại sẽ cho rằng nữ nhân này lả lơi ong bướm.
Trong lòng Ngọc Hoàng Hậu đang nghĩ như thế, lại không nhận thấy thái độ khác thường của Thái Tử, mà dưới chăn, Bắc Nhu vẫn không ngừng run rẩy.
Để Hoàng Hậu nhìn nàng sao?
Vì sao ngay cả nàng cũng cảm thấy Hoàng Hậu dường như có chuẩn bị mà đến? Rất nhanh, Bắc Nhu liền nhận ra vấn đề, thì ra... Tham dự tất cả chuyện này còn có Hoàng Hậu nương nương nữa sao?
Chỉ là, nếu thấy nàng, không phải người mà mình muốn thấy, Hoàng Hậu sẽ có phản ứng gì?
Bắc Nhu hoang mang, sự việc đã đến nước này, dù thế nào cũng đã không cho phép nàng lui bước. Hít sâu một hơi, bình ổn cảm xúc lại, Bắc Nhu đột nhiên nhìn thấy Nhàn Phi đứng ở cửa.
"Cô cô..." Bắc Nhu theo bản năng gọi thành tiếng.
Giọng nói tuy nhỏ nhưng đủ để mỗi người ở đây đều nghe rõ ràng.
Cô cô? Nàng gọi cô cô... Ngọc Hoàng Hậu nhíu mày, hai người Nhàn Phi và Nguyên Phi cũng nhìn nữ tử trên giường, lòng nghi hoặc. Nhàn Phi ý thức được gì đó, vội tiến lên, kéo chăn ra, thời điểm gương mặt kia hoàn toàn bại lộ ra ngoài, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Sắc mặt Bách Lý Khiên sớm đã đen tới không thể đen hơn, trên mặt Ngọc Hoàng Hậu vốn giữ vẻ uy nghiêm giờ phút này đột nhiên cứng đờ, mà Nhàn Phi khi nhìn nữ tử trước mặt, hoàn toàn không thể ngờ được.
"Nhu Nhi?" Bắc Tự Nhàn nhẹ giọng gọi, dường như muốn xác nhận người trước mặt có phải người nàng đang thấy hay không.
"Cô... Cô cô..." Bắc Nhu bật khóc, kéo chăn bọc lấy thân mình, tuy là vậy cũng có thể nhìn ra nàng đang sợ hãi run rẩy.
"Tại sao lại như vậy? Nhu Nhi, con sao lại... Cùng Thái Tử..." Sắc mặt Bắc Tự Nhàn khó coi tới cực điểm.
"Cô cô, con... Con không biết, con không biết vì sao mình lại ở đây, con chỉ biết tối hôm qua... Tối hôm qua con và Cửu Nhi tỷ tỷ lên xe ngựa, không biết vì sao lại gặp thích khách, sau đó... Sau đó cái gì con cũng không biết, con... Tại sao lại như vậy? Cô cô, con..." Bắc Nhu nức nở, nàng biết lúc này nàng chỉ có thể một mực nói thế, để Thái Tử cho rằng mình bắt sai người.
"Thích khách?" Bắc Tự Nhàn nhíu mày, bà không ngốc, gặp thích khách, sau đó Bắc Nhu lại ngủ trên giường Thái Tử, điều này có ý nghĩa gì?
Cẩn thận nghĩ liền có thể nhìn ra manh mối bất thường trong đó.
Bắc Tự Nhàn nhìn Bách Lý Khiên, ngay sau đó lại nhìn Ngọc Hoàng Hậu: "Hay cho một thích khách! Lại đưa con lên giường Thái Tử! Hoàng Hậu nương nương, Nhu Nhi là một cô nương chưa gả, xảy ra chuyện như vậy, người nói xem phải giải quyết sao đây?"
So với dáng vẻ dịu dàng nhã nhặn ngày thường, ngữ điệu Bắc Tự Nhàn lúc này vô cùng lạnh lẽo, ngay cả Ngọc Hoàng Hậu lòng cũng rét run.
Ngọc Hoàng Hậu từ trong khiếp sợ hoàn hồn, nhất thời cũng không hiểu chuyện gì, vì sao người trên giường lại là Bắc Nhu, hẳn là An Cửu, không phải sao?
Chỉ là... Ngọc Hoàng Hậu đánh giá nữ tử khóc lóc như hoa lê dính mưa, trừng mắt liếc nhìn Thái Tử một cái, lòng nổi giận đùng đùng.
Chuyện này sao có thể phức tạp đến vậy?
Đúng là... Ngọc Hoàng Hậu thở dài trong lòng, sợ rằng bắt sai người rồi, nhưng nếu bắt nữ tử bình thường thì còn dễ đuổi đi, nhưng cố tình người này lại là... Bắc Nhu!
Nàng là thiên kim của Bắc Vương phủ, là nữ nhi bảo bối của Bắc vương gia và Khanh vương phi, hiện tại Thái Tử đoạt mất sự trong sạch của nàng, chỉ sợ... Dù thế nào cũng không thể giải thích với Bắc Vương phủ!
"Tránh ra... Các ngươi đều tránh ra cho ta..."
Đang lúc nôn nóng, Ngọc Hoàng Hậu lại nghe thấy bên ngoài ầm ĩ, giọng nói kia tuy không đoan trang như xưa nhưng cũng đủ để người ta nhận ra đó là ai.
Khanh vương phi? Bà ấy sao lại tới đây? Nhìn Bắc Nhu trên giường, ánh mắt Ngọc Hoàng Hậu lập lòe, nháy mắt tiếp theo, một thân ảnh xuất hiện ở cửa, trực tiếp xông vào phòng.
Người nọ một thân hoa phục hơn bốn mươi tuổi, mặt mày đoan trang, ẩn ẩn có thể nhìn ra vẻ phong tình khi trẻ, có thể gả cho Bắc vương gia, lại có thể ngồi lên vị trí vương phi sau khi Bắc vương phi chết, bản lĩnh đương nhiên không thể khinh thường.
Khanh vương phi nhìn mọi người trong phòng, dù trông thấy Ngọc Hoàng Hậu cũng không hề sợ hãi, chỉ lo tìm người mình muốn tìm, quả nhiên khi thấy Bắc Nhu trên giường, gương mặt nôn nóng khi nãy hơi sửng sốt.
"Nhu Nhi..." Đỗ Nhược Khanh nhíu mày, vừa nhìn liền biết đã xảy ra chuyện gì, lòng lập tức nổi giận, liếc nhìn Thái Tử và Ngọc Hoàng Hậu, lạnh lùng hỏi, "Hoàng Hậu cũng ở đây? Vậy thì nói cho rõ xem đây rốt cuộc là chuyện gì?"
Giọng điệu không có chút tôn trọng hay kính sợ, phẫn nộ bộc lộ không chút che giấu.
Nhu Nhi một đêm không về, hiện tại lại ở phủ Thái Tử, hơn nữa còn trong dáng vẻ này, Thái Tử đúng là to gan, ngay cả nữ nhi của Bắc Vương phủ cũng dám đối đãi như thế!
"Khanh vương phi, sự việc không như ngươi nghĩ." Ngọc Hoàng Hậu đứng dậy, đối với Khanh vương phi này, cho dù bà ta là Hoàng Hậu cũng không thể không tôn trọng vài phần.
"Vậy thỉnh Hoàng Hậu nói cho ta biết, sự việc này là thế nào!" Giọng Đỗ Nhược Khanh lạnh đi, nghe tiếng Bắc Nhu khóc, lòng đau như cắt.
Ngọc Hoàng Hậu nhẹ giọng: "Hai đứa nó lưỡng tình tương duyệt..."
Lưỡng tình tương duyệt? Bách Lý Khiên ngẩn ra, liếc nhìn Bắc Nhu, nhíu mày nói, "Mẫu hậu..."
"Con câm miệng!" Bách Lý Khiên còn chưa nói xong đã bị Ngọc Hoàng Hậu lạnh lùng cắt ngang, Khiên Nhi đã gây họa lớn, nó thật sự không biết sao?
Tuy rằng sản nghiệp của Bắc Vương phủ mấy năm trước đã giao cho Bắc Sách, nhưng Khanh vương phi này trước sau vẫn là đương gia chủ mẫu Bắc Vương phủ, mười mấy năm nay Bắc vương gia mặc kệ sự đời, ở Bắc Vương phủ, ngoại trừ Bắc Sách, người có tiếng nói nhất là Khanh vương phi, bọn họ há có thể xem thường?
Ngọc Hoàng Hậu trừng mắt nhìn Bách Lý Khiên, ngay sau đó chuyển hướng tiếp tục nói chuyện với Đỗ Nhược Khanh: "Hai đứa lưỡng tình tương duyệt, tuy không cầm lòng được nhưng cũng không có gì đáng trách, một khi đã như vậy, xin Khanh vương phi yên tâm, việc này bổn cung chắc chắn sẽ cho ngươi một công đạo vừa lòng."
"Công đạo vừa lòng?" Đỗ Nhược Khanh nhíu mày, vốn định nói gi đó, lại nghe tiếng khóc thút thít của Bắc Nhu truyền tới.
"Mẫu phi... Đưa con về nhà... Đưa con về nhà được không?" Bắc Nhu cắn môi, gương mặt treo đầy nước mắt càng thêm nhu nhược đáng thương, nàng không thể để mẫu phi tiếp tục gây khó dễ, mẫu phu xuất hiện cũng đủ khiến Ngọc Hoàng Hậu không thể qua loa xử lý chuyện này.
Hiện tại, nàng chỉ cần chờ, nhất định sẽ chờ được kết quả mà mình mong muốn!
Bắc Nhu lặng lẽ nhìn Bách Lý Khiên, sắc mặt gã lúc này trong mắt nàng vô cùng chói mắt, nhưng nàng chỉ có thể nhẫn nhịn, để gả cho Thái Tử, hiện tại tất cả nàng đều có thể chấp nhận, cho dù là sự chán ghét và phẫn nộ của Bách Lý Khiên!
Giọng nói của Bắc Nhu khiến thái độ Đỗ Nhược Khanh lập tức mềm xuống, bà nhanh chóng đi tới giúp Bắc Nhu mặc lại y phục, nhìn dáng vẻ chật vật của nàng, trong lòng phẫn nộ khó nói nên lời. Bà đỡ Bắc Nhu đến cửa, nhàn nhạt nói: "Hoàng Hậu nương nương phải nhớ lời mình vừa nói, việc này, ta nhất định phải đòi được một công đạo vừa lòng!"
Giọng điệu bá đạo kia rõ ràng không coi Ngọc Hoàng Hậu vào mắt, Ngọc Hoàng Hậu nổi giận, nhưng trên mặt chỉ có thể duy trì nụ cười lấy lòng. Thượng Quan Liên tự mình tiễn mấy người khác đi, trong phòng chỉ còn lại Thái Tử và Ngọc Hoàng Hậu, sắc mặt Ngọc Hoàng Hậu lúc này đã hoàn toàn âm trầm.
Ngọc Hoàng Hậu đi đến trước mặt Thái Tử, nhìn chằm chằm một hồi, đột nhiên giơ tay giáng xuống một cái tát. Bách Lý Khiên không kịp đề phòng, cứ thế mà ăn một cái bạt tai, nhìn Ngọc Hoàng Hậu tức giận, gã hiểu, bản thân gây ra chuyện này, đáng đánh!
Nhưng, sự việc sao lại biến thành như vậy?
"Ngươi đúng là được việc, một An Cửu đang êm đẹp thế mà biến thành Bắc Nhu, tối hôm qua ngươi thề thốt với bổn cung thế nào? Hừ, ngươi nói nhất định sẽ biến An Cửu thành người của ngươi, nhưng bây giờ thì sao? An Cửu vẫn là An Cửu, nàng trở thành người của ngươi hả? Bổn cung đã nói với ngươi, An Cửu thông minh nhanh nhẹn, tính tình giảo hoạt, rất khó đối phó, phải cẩn thận đề phòng, nhưng ngươi thì sao? Nghe lọt tai không?"
Bách Lý Khiên ngẩn ra, bắt sai người sao? Thật sự là bắt sai người, hay là An Cửu... Trong đầu hiện ra bộ dáng khôn khéo của An Cửu, thân thể Bách Lý Khiên lảo đảo, theo bản năng lui về sau một bước.
"Mẫu hậu, Thái Tử điện hạ, Ngự Lâm Quân của hoàng cung tới bắt người, nói là muốn vào phủ điều tra một đào phạm, còn mang theo chỉ dụ của Hoàng Thượng, bọn họ đã vào phủ, thần thiếp... Thần thiếp cản không được..."
Đúng lúc này, đoàn người Đỗ Nhược Khanh vừa đi, Thượng Quan Liên vội vàng quay lại, thân ảnh đoan trang có vẻ nôn nóng.
"Đào phạm? Ở phủ Thái Tử sao có thể có đào phàm?" Ngọc Hoàng Hậu lạnh lùng hỏi.
Mà giờ phút này, sắc mặt Bách Lý Khiên đã trắng bệch, cả người như bị sét đánh, đào phạm? Không ai rõ ràng hơn gã, Ngọc Vô Song đang ở Thái Tử phủ!
Ả vốn nên bị đưa vào Thận Hình Tư, lúc này đã bị phát hiện rồi sao?
Càng nghĩ, Bách Lý Khiên càng hoảng sợ, trong miệng lẩm bẩm: "Mẫu hậu... Nên làm gì bây giờ..."