Ngày đó, sau khi An Cửu và Bắc Sách rời khỏi Cẩm Hoa Điện, Hạ Hầu Âm liền nói mình không khỏe, Tĩnh Phong Đế lập tức giải tán yến hội, tự mình đưa Hạ Hầu Âm về Liễu Oanh Điện.
Tới chiều.
Trong Liễu Oanh Điện, tiếng đàn du dương quanh quẩn, trong đại điện to như vậy chỉ có một mình Văn cô cô ở cạnh hầu hạ. Vừa rồi Tĩnh Phong Đế vốn ở bên Hạ Hầu Âm, nhưng tiền triều có chuyện quan trọng, ông ta phải đi trước.
Hạ Hầu Âm ngồi trước cửa sổ, tay đánh đàn, bộ dáng kia không hề có bệnh trạng, nhưng ánh mắt lại có chút không vui.
Suốt một canh giờ, khúc nhạc cứ quanh quẩn, Hạ Hầu Âm không chê phiền, giống như đang chờ ai đó.
Rốt cuộc, cửa bị đẩy ra, Văn cô cô ngước mắt nhìn người tới, trông thấy thân ảnh bạch y thắng tuyết, ánh mắt lập lòe, lập tức lui xuống.
Trên đại điện chỉ còn lại người tới và Hạ Hầu Âm, làn điệu uyển chuyển, tưởng nhớ trong khúc nhạc càng mãnh liệt.
"Thế tử cuối cùng cũng tới, với ta mà nói, thế tử đúng là khách ít đến." Tiếng đàn vẫn tiếp diễn, cùng với giọng nói như châu lạc mâm ngọc của Hạ Hầu Âm vang lên, vô cùng êm tai.
Bắc Sách nhàn nhạt liếc nhìn nữ tử đánh đàn bên cửa sổ, gương mặt bình tĩnh mơ hồ toát ra chút lạnh lẽo.
"Nếu ta không tới, Dung Phi nương nương có phải vẫn tìm mọi cách nhằm vào An Cửu không?" Bắc Sách không hề quanh co, nữ nhân này hôm nay cố ý dùng nguyện vọng sinh thần kéo An Cửu liên lụy, mục đích còn không phải buộc y tới sao?
Tay khảy huyền cầm hơi giật mình, nhưng chỉ cái chớp mắt, tiếng đàn lại khôi phục như thường: "Thế tử khôn khéo, quả nhiên không thể gạt được ngài, nếu thế tử sớm đã nhìn thấu cái bẫy của ta, vì sao còn tới Liễu Oanh Điện này?"
Bắc Sách nhíu mày: "Đã tính kế như vậy, không phải đoán rằng ta sẽ tới sao?"
Tiếng đàn bỗng nhiên im bặt, bàn tay như ngọc nhẹ nhàng chạm vào dây đàn, khúc nhạc thay đổi, từ tưởng niệm nhẹ nhàng lập tức trở nên sắc bén.
"Thật ra ta không hi vọng ngài tới, như thế, có thể nhìn ra được, ngài không để ý An Cửu nhiều như vậy!" Hạ Hầu Âm lạnh giọng, tốc độ khảy huyền cầm càng nhanh thêm một chút.
Trong lòng nàng ta cứ mâu thuẫn thế đó, cho dù ở thủy tạ Liễu Oanh trong Bắc Vương phủ hay Liễu Oanh Điện hiện tại, nàng đều hi vọng dùng tiếng đàn thu hút nam nhân này, nhưng cho dù cùng ở trong một phủ đệ, Bắc Sách cũng chưa lần nào tới nơi của nàng.
Mà hôm nay... Y nguyện ý tới, lại là vì An Cửu!
"An Cửu là thê tử của ta, ta tới, đương nhiên là muốn nói với nương nương, nương nương sau này đừng đánh chủ ý lên người nàng. Nương nương gả vào Bắc Vương phủ, lại vào hoàng cung, rốt cuộc có mục đích gì, ta mặc kệ, nhưng nếu người mảy may hại đến An Cửu, ta dù phải hủy thiên diệt địa cũng phải khiến người trả giá!"
Tiếng đàn dừng lại, Hạ Hầu Âm cười ha ha: "An Cửu kia thật sự quan trọng với ngài như thế? Có thể khiến Bắc thế tử ngài che chở, An Cửu kia đúng là có bản lĩnh, ngay cả ta cũng hâm mộ. A, nàng là thê tử của ngài sao? Thế tử, ta nhớ năm đó thiếu chút nữa, ta đã thành thê tử của ngài!"
Nghĩ tới chuyện năm đó, ánh mắt Bắc Sách xẹt qua một tia tàn khốc, giọng càng lạnh băng: "Năm đó người muốn cưới nương nương vẫn luôn là phụ vương!"
Hạ Hầu Âm xoay người nhìn Bắc Sách: "Phụ vương? Hừ, ta ở độ tuổi niên hoa đẹp nhất, phải gả cho người có thể làm phụ thân của ta, ngươi cảm thấy ta sẽ đồng ý sao? Rõ ràng phụ thân nói, người cầu hôn là Bắc thế tử, ngài có biết lúc ấy ta vui thế nào không, nhưng... Đều là giả, ta gả vào Bắc Vương phủ, người phải đối mặt thế mà không phải ngài!"
"Ta và người xưa nay chưa từng có giao thoa, còn về cầu hôn... Trước giờ ta chưa từng cầu hôn ai, ngoại trừ An Cửu. Còn về việc tại sao người hiểu lầm, kẻ đầu sỏ gây tội là phụ thân người, phụ thân ngươi đã lừa người, không phải sao?"
Hạ Hầu Âm cười khổ, đi tới trước mặt Bắc Sách: "Không có giao thoa? Sinh thần thứ mười lăm của ta, trong yến tiệc, ngài rõ ràng ở trước mặt mọi người khen ta thân nhược phù liễu, thanh nhược oanh đề (1), ta vẫn luôn ghi nhớ, cho nên nơi này tên Liễu Oanh Điện, còn có thủy tạ Liễu Oanh..."
(1) Thân nhược phù liễu, thanh nhược oanh đề (身若扶柳,聲若鶯啼): dáng người như liễu, giọng nói như chim vàng anh.
"Dung Phi nương nương, xin người ăn nói cẩn thận!"
Việc mà nàng nói, y thậm chí không có chút ký ức nào, nữ nhân này lại...
"Ăn nói cẩn thận? Mấy năm ở Bắc Vương phủ, ta vẫn luôn thận trọng từ lời nói đến việc làm, chưa từng biểu lộ gì với ngài!"
Nhưng hiện tại, nàng có chút không cam lòng!
Đợi bình tĩnh lại, Hạ Hầu Âm nhìn thẳng vào mắt Bắc Sách, khẽ cười: "Bắc thế tử, quá khứ, đều để nó qua đi, còn về An Cửu..."
Nói tới đây, Hạ Hầu Âm dừng lại, quả nhiên thấy sắc mặt Bắc Sách tối sầm, trong lòng cười một tiếng, ngay cả khi bản thân chỉ nhắc tới An Cửu, y cũng cảnh giác phòng bị như vậy sao?
Y yêu An Cửu đến như vậy sao?
"Thật ra bổn cung rất thích An Cửu quận chúa, nàng ấy là nữ tử thông minh, lại cùng tuổi với bổn cung, nếu có thể tiến cung cùng bổn cung trò chuyện giải sầu, đó là chuyện không thể tốt hơn."
Nàng là Dung Phi, là phi tử hoàng đế sủng ái nhất, chỉ cần nàng nói một câu, việc này lập tức theo ý của nàng.
"Ta nói rồi, đừng động tâm tư với nàng ấy!"
Hạ Hầu Âm trở nên điên cuồng: "Ha ha, nếu ta không thuận theo ngài thì sao?"
"Vậy thì đừng trách ta không khách khí!" Trong mắt Bắc Sách ẩn hiện sát khí.
"Không khách khí? Giết ta à?" Hạ Hầu Âm cười khẽ, "Nếu ở Bắc Vương phủ, một trắc phi chết đi chỉ là một việc nhỏ, nhưng nếu sủng phi trong cung chết, e rằng sự việc không đơn giản như vậy! Thông minh như Bắc thế tử chắc hẳn nhìn thấu Bách Lý hoàng thất và Bắc Vương phủ không hề khăng khít như bề ngoài hơn một phi tần hậu cung như ta, không phải sao? Ta chết không quan trọng, nhưng nếu Hoàng Thượng bắt lấy chuyện này không bỏ, ngài cảm thấy, Bắc Vương phủ địch nổi hoàng thất sao? Nói không chừng Hoàng Thượng đang âm thầm chờ cơ hội danh chính ngôn thuận trị tội toàn tộc Bắc Vương phủ đấy! Thế tử khôn khéo, nên lấy đại cục làm trọng!"
Thân hình Bắc Sách chợt lóe, nháy mắt tiếp theo, bàn tay bóp chặt cổ Hạ Hầu Âm, lạnh giọng: "Ngươi cứ thử một lần đi, nếu ngươi dám mảy may động vào An Cửu, cho dù dùng toàn bộ Bắc Vương phủ chôn cùng, ta cũng sẽ khiến người tổn thương tới nàng phải trả cái giá gấp hàng ngàn hàng vạn lần!"
Hạ Hầu Âm chịu đau, nhưng khóe miệng lại cong lên, mượn cơ hội này dựa vào lòng Bắc Sách: "Cái giá hàng ngàn hàng vạn lần soa? Thế tử, có thể khiến ngài hận như vậy, ngược lại cũng là một chuyện không tồi. Ít nhất, ngài nhớ kỹ ta!"
Bắc Sách nhìn hành động của nàng ta, càng cảm thấy chán ghét, buông tay tránh đi: "Kẻ điên, ngươi đúng là kẻ điên!"
"Đúng, kẻ điên thì thế nào? Thế tử ngài trốn nhanh như vậy để làm gì? Chẳng lẽ ngài muốn thủ thân như ngọc vì An Cửu sao?"
Bắc Sách thế này càng khơi dậy ghen ghét trong lòng Hạ Hầu Âm, Bắc Vương gia chiều chuộng nàng, Tĩnh Phong Đế cũng say mê nàng, nhưng Bắc thế tử này lại... Tránh nàng như rắn rết!
Bắc Sách nhíu mày càng chặt, ngoại trừ An Cửu, ai tới gần y đều khiến y cảm thấy ghê tởm, Hạ Hầu Âm này, càng hơn thế!
Hôm nay y tới chính là để cảnh cáo Hạ Hầu Âm, nếu nàng ta khăng khăng muốn đánh chủ ý lên người An Cửu, như vậy... Y thật sự nói được làm được, cho dù dùng hết khả năng của Bắc Vương phủ cũng sẽ khiến nàng ta phải trả cái giá thật đắt!
Bắc Vương phủ không đánh lại Bách Lý hoàng thất sao?
Trong mắt Bắc Sách ngưng tụ hàn ý không thấy được.