Editor: HannahCố Thanh Trúc rút kim châm ra khỏi đầu gối Trần thị, cố ý lờ đi vẻ mặt hứng thú của bà. Sau khi cất kim vào hòm thuốc, nàng hành lễ với Trần thị, đang định rời đi thì bị Trần thị gọi lại: “Con định cả đời này không nói chuyện với ta sao?” Trần thị mở lời gọi Cố Thanh Trúc.
Cố Thanh Trúc dừng bước, đứng trước mặt Trần thị, cúi đầu, dáng vẻ không vui. Trần thị thấy nàng như vậy liền duỗi tay kéo nàng ngồi xuống cạnh mình: “Kỳ thế tử so với cậu nhóc bụ bẫm kia đâu có kém nhiều? Cô nương nhà người ta tranh nhau sứt đầu mẻ trán chỉ để gả cho người đó, con thì hay rồi, người ta đã tự mình đến cửa cầu hôn lại bị con ghét bỏ như vậy. Con nói cho ta biết, rốt cuộc ngài ấy có gì không tốt?”
Cố Thanh Trúc muốn nói lại thôi nhưng cuối cùng lại nhận ra mình cũng không có lời nào để nói.
Kiếp này Kỳ Huyên tốt đến kỳ lại, một chút tật xấu cũng không có. Nàng chỉ đành lẩm bẩm: “Hắn có tốt cũng không liên quan gì đến con.”
“Hai tháng sau còn không có liên quan nữa sao?” Trần thị cố ý nhắc nhở nàng.
Cố Tri Viễn đã đem hôn sự của đứa con gái này nhờ cậy Trần thị xử lý. Chuyện này trước nay Trần thị chưa từng nghĩ đến. Tuổi tác bà giờ đã cao, chuyện trong phủ đều do Tần thị xử lý, hôn sự của cháu gái nếu để đến tay bà già này lo liệu, người ngoài ít nhiều đều sẽ đàm tiếu. Có thể thấy được chuyện Võ An Hầu thế tử tới cầu hôn được Cố Tri Viễn xem trọng tới nhường nào, có thể khiến ông ta gạt qua vấn đề gièm pha đàm tiếu, khăng khăng đem hôn sự của Thanh Trúc giao lại cho mẫu thân mình xử lý.
Không ngờ Trần thị lại nói những lời này, Cố Thanh Trúc liền định bỏ chạy nhưng Trần thị lại dứt khoát không cho: “Được rồi được rồi, tổ mẫu không nói nữa. Nhưng mà Thanh Trúc à, tổ mẫu cũng không thể tùy hứng được. Phụ nữ cả đời thân bất do kỷ, tổ mẫu cũng muốn để con có chút tự do, không chịu sự gò ép của lễ giáo. Thế nhưng việc gì cũng phải có mức độ, con cuối cùng cũng phải gả chồng, gả cho cậu nhóc bụ bẫm Tống gia kia cũng là gả mà gả cho Kỳ thế tử cũng là gả. Dù cho con đường của con có hơi gập ghềnh quanh co nhưng đến cuối cùng vẫn phải gả. Nếu đã nhất định phải như vậy thì vui vẻ gả đi chẳng phải sẽ tốt hơn nhiều với mặt ủ mày chau gả đi sao?”
Trần thị vừa an ủi vừa khuyên giải Cố Thanh Trúc. Bà thực sự không hiểu được vì sao cháu gái nhà mình lại không ưa Kỳ thế tử phong lưu tuấn nhã, ngược lại cứ nhớ mãi không quên vị công tử béo của Tống gia. Nhưng lúc này Kỳ thế tử đã quyết tâm rồi, mọi người đều có thể thấy được. Chuyện Tống gia từ hôn chỉ cần là người sáng suốt sao có thể không nhận ra có liên hệ rõ ràng với Kỳ thế tử. Nếu đã đến bước đường này thì gả cho Kỳ thế tử chính là lối thoát duy nhất cho Thanh Trúc.
Vậy nên Trần thị vẫn hy vọng Thanh Trúc có thể suy nghĩ cẩn thận, vui vẻ hài lòng mà gả đến Kỳ gia.
Cố Thanh Trúc hiểu được ý của Trần thị, thế nhưng trong lòng nàng vẫn rất bực bội, rất không cam lòng. Có rất nhiều nỗi lo ngổn ngang trong lòng nàng, thế nhưng nàng lại không cách nào giãi bày được với Trần thị, cuối cùng đành phải nói: Tổ mẫu, người không cảm thấy chuyện Kỳ Huyên tự mình tới cầu hôn rất quái lạ sao? Sính lễ được khiêng ra từ căn nhà đối diện mà không phải từ Võ An Hầu phủ. Nào có ai đích thân tới cửa cầu hôn như vậy chưa? Những người khác trong Kỳ gia cũng không tới, hôn sự này con thấy căn bản chỉ có mình hắn tình nguyện, trên dưới Kỳ gia đều không biết, mà dù biết cũng chưa chắc đã đồng ý.”
Chuyện này chắc chắn là thật. Cố Thanh Trúc hiểu rõ Kỳ gia như lòng bàn tay, Kỳ gia sao có thể vô duyên vô cớ đồng ý để Kỳ Huyên cưới một người con gái không trong sạch như nàng về làm vợ? Chắc chắn đây là do Kỳ Huyên tự quyết định. Chàng bị Tống Tân Thành đả kích, tự mình lo liệu tới cầu hôn, có lẽ giờ ở Võ An Hầu phủ hai bên còn đang giằng co tranh cãi nữa.
Trần thị nghe xong những điều Cố Thanh Trúc nói liền sững người trong chốc lát, sau đó mới bật cười: “Ta còn không hiểu con lo lắng chuyện gì, hóa ra là chuyện này à.” Trần thị trầm ngâm một lát rồi nói tiếp: “Chuyện này kỳ thực ta cũng từng nghĩ đến, nhưng mà Kỳ thế tử đã đích thân ra mặt, điều đó cho thấy ngài ấy dám chắc có thể thuyết phục được hai vợ chồng Võ An Hầu. Kỳ gia là gia tộc có danh dự có uy tín, lời đã nói ra tuyệt đối không thể coi là trò đùa. Con không cần lo lắng.”
Trần thị đối với việc này vẫn rất lạc quan, chỉ có Cố Thanh Trúc ngồi bên cạnh thở dài.
Tần thị cùng Cố Ngọc Dao dắt tay đến cầu kiến Trần thị. Ngô mama dẫn hai người tiến vào. Hai mẹ con sau khi hành lễ thỉnh an Trần thị, ánh mắt Tần thị mới hướng về phía Cố Thanh Trúc, mỉm cười rồi nói: “A, đây chẳng phải là Võ An Hầu thế tử phu nhân tương lai của chúng tay đây sao? Giờ lão phu nhân nhờ phúc của ngươi mà căn bệnh ở chân đã có chuyển biến tốt đẹp, sau này nếu ngươi gả đi, bệnh của lão phu nhân không biết phải làm sao mới khá hơn được đây.”
Cố Thanh Trúc ngước lên nhìn Tần thị, nhoẻn miệng cười đáp: “Phu nhân là sợ người khác không nhìn ra sự ghen ghét của bà nên mới cố ý nói mấy lời chua lòm này hay sao?”
Đối với Tần thị, Cố Thanh Trúc từ lâu đã mất sạch kiên nhẫn. Trong mắt nàng bà ta tựa như con châu chấu sau mùa thu, bản thân sắp chết đến nơi mà còn không nhận ra. Bà nhìn bề ngoài thì tưởng chừng rất khôn khéo, nhưng trên thực tế do lòng tham quá lớn, bị dục vọng che mắt nên chỉ số thông minh cũng theo đó mà tụt dốc.
“Cố Thanh Trúc, ngươi dựa vào đâu mà nói chuyện với mẫu thân ta như vậy?” Cố Ngọc Dao giờ rất coi chừng Cố Thanh Trúc, càng nhìn càng ghét.
Cố Thanh Trúc nhìn Cố Ngọc Dao, thấy nàng ta mặc trang phục rộng thùng thình, bên eo không thắt đai lưng, nhìn qua rất có phong thái thiếu nữ, thế nhưng cách ăn mặc này lại khác với phong cách thường ngày của nàng ta. Bình thường Cố Ngọc Dao thích nhất là mặc loại trang phục tôn lên vòng eo, giờ lại thay đổi hoàn toàn.
Cố Ngọc Dao thấy Cố Thanh Trúc nhìn bụng mình chằm chằm, theo phản xạ dùng áo ngoài che lại. Cố Thanh Trúc mỉm cười đi tới trước mặt nàng ta, đưa tay ra nói: “Ta thấy sắc mặt muội hình như không khỏe, đưa tay ra đây để ta bắt mạch cho muội nào.”
Cố Ngọc Dao kinh hãi, ngay cả Tần thị cũng sợ tới mức vội vàng tiến lên che cho nàng ta, nói với Cố Thanh Trúc: “Nó vẫn khỏe, cần gì ngươi bắt mạch.”
Cố Thanh Trúc rụt tay lại, giọng lạnh lùng: “À, không cần à, thế thôi vậy.”
Tần thị nhìn Cố Ngọc Dao lắc đầu, Cố Ngọc Dao cúi đầu cắn môi vẻ không cam lòng. Trần thị hỏi Tần thị: “Các ngươi không chuẩn bị hôn lễ mà tới chỗ ta làm gì? Thiệp mời khách đã phát đi xong chưa?”
“Đều đã phát xong cả rồi. Phiền lão phu nhân lo lắng.”
Tần thị giữ Cố Ngọc Dao kè kè bên mình, nhìn Cố Thanh Trúc với vẻ phòng bị, sau đó quay sang nhìn Trần thị, nói ra mục đích tới đây của mình: “Nhưng mà của hồi môn của Ngọc Dao con đã chuẩn bị gần xong, chỉ còn thiếu một ít quà cưới của trưởng bối. Tuy rằng con không nên chủ động tới tận đây xin quà cưới, nhưng lão phu nhân người cũng biết, Hạ gia nhiều quy củ, khi những tiểu thư danh gia vọng tộc xuất giá, các trưởng bối trong phủ đều sẽ cho lễ vật để làm của hồi hôn, cũng phải đến mấy rương. Vì để con cháu mình gả đi có thể diện một chút, không biết lão phu nhân có… cho Ngọc Dao thêm 1-2 rương của hồi môn không?”
Tần thị hiện giờ đã bị tiền bạc ép cho không còn biết khách sáo là gì, vơ được cái gì cũng phải đào đến tận đáy mới thôi. Của hồi môn của Ngọc Dao còn chưa gom đủ, tuy rằng bà ta đã mua chuộc hạ nhân phụ trách kiểm kê của hồi môn của Hạ gia, cam đoan sau khi thành thân sẽ bù vào chỗ của hồi môn còn thiếu, gắng gượng lắm mới có thể lừa gạt cho qua. Nhưng rồi bà ta lại nghĩ, Cố Thanh Trúc cũng sắp thành thân, dựa vào tình cảm Trần thị dành cho Cố Thanh Trúc, bà nhất định sẽ mở kho riêng của mình để làm của hồi môn cho Cố Thanh Trúc, để tất cả đồ trong đó cho nàng, như vậy chẳng thà bà ta tới sớm mở lời với Trần thị, biết đâu có thể xin được chút ít.
Vì thế Tần thị liền dẫn theo con gái tới trước mặt Trần thị đòi quà cưới. Trần thị thực sự không ngờ Tần thị lại vô liêm sỉ tới mức độ này. Ở những phủ khác, đúng thật là có không ít trưởng bối cho con cháu quà cưới nhưng đó đều là do các bậc trưởng bối tự nguyện cho tặng, thật sự chưa từng nghe nói có người chủ động tới đòi quà cưới.
Nghĩ một chút liền biết, Tần thị lòng dạ hẹp hòi đã thành thói xấu, sợ Thanh Trúc được cho nhiều quà cưới hơn con gái bà ta, đúng là loại không còn chút mặt mũi gì.
“Ngươi cũng biết rồi đó, chuyện trong phủ đều do ngươi xử lý, tiền bạc cũng đều do ngươi quản. Ta đúng là có chút tiền riêng nhưng đó đều là tiền ta dự trữ để dưỡng lão. Ngươi cũng không thể bắt ta đem tiền dưỡng lão ra cho Dao nha đầu làm quà cưới chứ?”
Kỳ thực, nếu Tần thị không tới tận nơi đòi, Trần thị cũng định chuẩn bị cho Dao nha đầu thêm một rương, thế nhưng Tần thị đã tới cửa đòi như thế này, nếu bà lập tức cho thì hời cho bà ta quá. Huống hồ người làm mẹ kế như bà ta cũng thật giỏi giang, con gái ruột của mình xuất giá thì hết lần này đến lần nọ đòi của hồi môn, thế nhưng đến lượt Thanh Trúc lại chẳng thấy bà ta nói sẽ chuẩn bị cho nàng cái gì.
Bên nặng bên nhẹ đến độ này, nếu Trần thị còn không thiên vị một chút thì Thanh Trúc chẳng còn lại gì.
“Lão phu nhân chẳng phải sẽ chuẩn bị của hồi môn cho Thanh Trúc tỷ tỷ sao? Người có thể bảo đảm sẽ không cho nàng ta quà cưới sao?” Cố Ngọc Dao đứng bên cạnh vô lễ đặt câu hỏi.
Trần thị nhíu mày: “Đứa nhỏ này, đây là điều ngươi nên hỏi sao? Tiền của ta, ta muốn cho ai làm quà cưới thì cho, không tới phiên ngươi thay ta quyết định.”
Cố Ngọc Dao đang trong thời kỳ dễ kích động, bị Trần thị nói thẳng vào mặt như vậy, nàng ta liền không nhịn được đứng lên, chỉ vào Cố Thanh Trúc rồi nói: “Lão phu nhân thật bất công. Người thiên vị nàng ta, nàng ta là cháu gái của người, con cũng là cháu gái của người, dựa vào đâu mà người đối với nàng ta tốt như vậy còn đối với con lại không tốt? Chẳng phải vì thấy nàng ta sẽ gả cho Võ An Hầu thế tử sao. Tất cả các người đều thiên vị nàng ta, nhưng các người có nghĩ hay không, cuối cùng nàng ta có thể gả tới Võ An Hầu phủ được hay không còn chưa biết đâu.”
Chuyện Kỳ Huyên tới phủ cầu hôn Tần thị đã ở trong viện nói qua với Cố Ngọc Dao. Tần thị cảm thấy việc Kỳ Huyên đích thân tới cầu hôn có chút khả nghi, nào có ai không có trưởng bối, lại chỉ mời mấy người râu ria không máu mủ ruột già tới nhà người ta cùng cầu hôn cơ chứ? Chắc chắn là vì Kỳ gia căn bản không hề biết chuyện này.
Nhưng đây là lời Tần thị đàm tiếu sau lưng với Cố Ngọc Dao, không ngờ đứa nhỏ này thế mà lại dám lôi ra nói trước mặt mọi người. Trên mặt Tần thị lộ ra vẻ khó xử, khẽ quở trách: “Thôi ngay, nói hươu nói vượn gì thế? Còn không câm miệng lại.”
Nhưng Cố Ngọc Dao cái gì muốn nói đều đã nói thì còn sợ gì nữa, nàng ta đang lúc kích động, tức giận giậm chân mắng tiếp: “Vì sao con không thể nói chứ? Con thấy Kỳ gia căn bản không hề muốn cưới nàng ta về làm con dâu, là do nàng ta dùng thủ đoạn hồ ly tinh dụ dỗ mê hoặc lòng người, làm Kỳ thế tử mất hồn mất vía, có như vậy Kỳ thế tử mới không màng đến sự phản đối của người nhà mà tới cầu hôn nàng ta. Làm gì có danh gia vọng tộc nào muốn cưới một con hồ ly tinh về nhà? Đợi đến lúc Kỳ gia tới từ hôn, để con xem còn ai dám cưới nàng ta nữa.”
Cố Ngọc Dao dường như không thể khống chế được bản thân. Cố Thanh Trúc nhíu mày, bước tới tát Cố Ngọc Dao một cái vang chói tai, khiến cả người nàng ta ngã khuỵu sang một bên. Cố Thanh Trúc lạnh lùng nói: “Mấy ngày không gặp, ngươi càng lúc càng không coi ai ra gì.”
Cố Thanh Trúc tiến lên, tóm lấy tay Cố Ngọc Dao nhưng chỉ vừa mới tóm được một lúc đã bị Tần thị giằng ra. Bà ta tức giận nói với Cố Thanh Trúc: “Ngươi làm gì vậy? Không nể nang ta cùng lão phu nhân, dám ức hiếp muội muội ngươi, trong nhà này còn có quy củ nữa hay không?”
Cố Thanh Trúc thu tay lại, nhìn Cố Ngọc Dao một lúc rồi không nói gì, phất tay áo rời khỏi Tùng Hạc Viên.