Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
Editor: Hannah

Kỳ Huyên ngồi trên vách tường, theo dõi từ đầu tới cuối màn kịch khôi hài diễn ra trong hậu viện Cố gia. Cố Thanh Trúc đưa Trần thị về Tùng Hạc Viên, Trần thị hơi mệt trong người, Cố Thanh Trúc cũng không quấy rầy bà mà trở về Quỳnh Hoa Viện.

Kỳ Huyên đi xuyên qua hành lang gấp khúc, đi tới bên cạnh Cố Thanh Trúc. Đối với sự xuất hiện đột ngột của người này, Cố Thanh Trúc đã không còn cảm thấy kỳ lạ, ngay cả liếc cũng không thèm liếc nhìn chàng một lần, chỉ tiếp tục rảo bước về phía trước. Hồng Cừ hoảng sợ, nghĩ thầm Kỳ thế tử này sao mà xuất quỷ nhập thần.

Hồng Cừ theo phản xạ bước chậm lại, dần dần càng lúc càng tách xa khỏi hai người đang sánh vai bước đi kia.

“Giải quyết xong chuyện rồi?” Kỳ Huyên nhìn sắc mặt Cố Thanh Trúc.

Cố Thanh Trúc mặt không biểu cảm, rẽ lối trên hành lang gấp khúc, nói: “Ngươi chẳng phải đã thấy cả rồi sao?” Nàng biết rõ Kỳ Huyên không thể nào ngoan ngoãn ngồi ăn cơm được.

Kỳ Huyên sờ sờ mũi, cười hehe rồi nói: “Hehe, ta vốn còn định chạy tới, bà ta gào to quá đi, tiền viện hậu viện không có nơi nào không nghe thấy. Vì sao cha nàng lại cứ nhằm lúc này mà xử lý bà ta vậy? Làm to chuyện khiến tất cả mọi người đều biết, cách làm này không giống tác phong của chàng nàng lắm.”

Cố Tri Viễn rất sĩ diện, nhát gan, sợ phiền phức, điều này Kỳ Huyên sao có thể không biết.

“Hạ gia còn đang chờ xem kết quả, ông ấy dám chậm trễ sao?” Cố Thanh Trúc hừ lạnh một tiếng.

Kỳ Huyên lập tức hiểu ra: “Hóa ra là do Hạ gia nhúng tay. Chiêu thức vu oan giá họa này của nàng cũng thật thâm sâu.”

Cố Thanh Trúc nghe đến đây liền dừng bước, nhìn thẳng vào mắt Kỳ Huyên rồi nói: “Ta vốn là một người như vậy, vì để đạt được mục đích mà có thể án binh bất động rất lâu, giờ ngươi hối hận vẫn còn kịp. Sự việc lần này cũng là một cơ hội, ngươi chỉ cần về phủ, nói không ngờ Cố gia lại rối loạn như vậy, làm ra chuyện hoang đường tới mức này, trước đây là do ngươi có mắt không tròng, giờ đã biết tỉnh ngộ, dứt khoát hủy hôn ước, đối với ai cũng đều không có ảnh hưởng.”

Kỳ Huyên tức giận cười nhạo rồi đáp: “Sao nàng vẫn chưa từ bỏ hy vọng thế nhỉ? Chuyện Cố gia của nàng loạn thế nào cũng đâu phải ta mới biết ngày đầu. Ả đàn bà Tần thị kia, cho dù nàng không xử lý bà ta thì ta cũng sẽ làm. Nàng đừng lúc nào cũng nghĩ tới chuyện hủy hôn ước nữa, chuyện này căn bản là không thể, hà tất cứ phải hao tâm tổn sức mà nghĩ? Cứ ngoan ngoãn gả cho ta là được.”



Cố Thanh Trúc không đáp lời, xoay người rời đi. Kỳ Huyên đuổi kịp nàng, lại lải nhải:

“Thanh Trúc, chúng ta bắt đầu lại từ đầu một lần nữa đi, không thể cứ mãi chìm đắm trong quá khứ. Ta biết nàng vẫn còn tình cảm đối với ta, chỉ là nàng không muốn thừa nhận mà thôi. Trước đây là do ta quá khốn nạn, ta không mong nàng sẽ tha thứ cho ta, chỉ mong nàng có thể cho ta một cơ hội, để ta chăm sóc cho nàng nửa đời sau thật tốt, giúp nàng che mưa chắn gió, không để người khác ức hiếp nàng. Sau chuyện lần trước nàng nói với ta, khi trở về ta ngã bệnh nặng, khi đó ta thực sự đã phân vân liệu ta có nên dừng dây dưa với nàng nữa hay không, ta có nên nghe theo lời nàng nói mà buông tay nàng hay không. Thế nhưng sau khi nghe chuyện nàng đính thân với Tống Tân Thành, ta liền phát điên rồi. Ta không thể giao nàng cho bất kỳ người đàn ông nào khác. Ngoại trừ ta, ai cũng đều không thể chăm sóc được cho nàng.”

Cố Thanh Trúc đi rất nhanh, Kỳ Huyên một mực đi theo bên cạnh nàng, dùng âm lượng mà chỉ có hai người mới có thể nghe được nói những lời chân thành. Cố Thanh Trúc nghe xong rất muốn bịt tai mình lại. Những lời này nàng đều không muốn nghe chút nào.

*****

Hậu viện Hầu gia, Hạ Vinh Chương đã phái người theo dõi Cố Tri Viễn sau khi về phủ, báo cáo lại tất cả mọi chuyện xảy ra ở Cố gia cho Hạ Vinh Chương biết:

“Hầu gia, sau khi Cố Bá gia trở về liền đánh ả đàn bà kia, sau đó dứt khoát bỏ ả ta, đuổi ra khỏi phủ. Rất nhiều khách khứa đều biết chuyện này, giờ rắc rối đã lan rộng, mọi người đều đang thắc mắc vì sao lại thế này. Cố Bá gia hành xử không chút thiên vị.”

Hạ Vinh Chương sau khi nghe báo lại, hít một hơi thật sâu, ánh mắt nhìn về phía những hạ nhân lâu năm đang run rẩy quỳ trên mặt đất, trầm giọng giận dữ quát: “Các ngươi nghe thấy chưa? Lũ người ‘ăn cây táo rào cây sung’ các ngươi, bản hầu niệm tình các ngươi hầu hạ trong phủ đã nhiều năm, tự hỏi bản thân chưa từng bạc đãi các ngươi, nhưng các ngươi thì sao? Các ngươi thế mà lại dám cấu kết với người ngoài, lừa bịp tống tiền bản hầu. Nuôi chó chó còn biết giữ nhà, các ngươi không lẽ còn không bằng con chó hay sao?”

Sau khi Cố Tri Viễn lôi Tần thị về phủ, Hạ Vinh Chương bắt đầu tra xét hậu viện, lôi ra không ít “con sâu làm rầu nồi canh”, không tra thì không biết, một khi đã tra ra liền giật nảy mình. Tần thị kia vươn tay cũng đủ dài, gần như mọi phân đoạn đều đã lo lót cài cắm tay trong, may là ông ta phát hiện sớm, nếu muộn hơn, để cho ả đàn bà Tần thị kia củng cố thế lực, chẳng phải từ trên xuống dưới Hầu phủ đều bị ả ta giăng bẫy hay sao?

“Còn có ai, có chuyện gì chưa tra cho rõ, hôm nay ta cho các ngươi một cơ hội, nghĩ lại cho kỹ, khai hết ra đây, ta còn có thể giữ cho các ngươi một mạng. Nếu còn không mau… Hừ!”

Một tiếng hừ lạnh của Hạ Vinh Chương khiến đám hạ nhân quay sang nhìn nhau, sợ tới mức run lẩy bẩy. Những người này đúng là đã bị Tần thị dùng tiền bạc mua chuộc, “bước lên thuyền giặc”, thường ngày Hầu gia căn bản sẽ không quản chuyện của hậu viện, bọn họ có lén lút làm một số chuyện cũng không sao, thế nhưng hôm nay “thuyền đã lật”, không khai ra không được.

Mấy người phụ trách kiểm kê của hồi môn nhìn nhau một lúc, sau đó quỳ bò về phía trước, nói với Hạ Vinh Chương:

“Hầu gia, có một số việc chúng nô tài chưa dám nói. Của hồi môn mà Cố gia đưa tới hôm nay so với số lượng ghi trên sổ sách không khớp. Vốn dĩ bọn nô tài định chờ sau khi khách khứa rời đi mới đến bẩm báo, thế nhưng giờ Hầu gia đã hỏi, chúng nô tài không dám giấu.”

Chuyện này là do Đoàn thị phụ trách. Bà ta buông chén trà, lạnh giọng hỏi: “Số lượng không đúng? Thiếu bao nhiêu?”

Người vừa bẩm báo là một lão nô phụ trách quản kho, ông ta đưa mắt ra hiệu với người bên cạnh, người kia liền lui xuống, một lúc sau bưng tới một cái rương không nhỏ, to khoảng bằng một hộp đựng đồ ăn. Lão nô đi tới, mở rương ra rồi nói:

“Dựa theo sổ sách ghi chép, lượng bạc trắng trong của hồi môn phải là ba vạn tám nghìn lượng, đổi thành ngân phiếu, mỗi ngân phiếu năm mươi lượng, ước chừng một rương, chính là cái này.”

Lão nô lấy ra từ trong rương một xấp ngân phiếu, đưa tới tay nha hoàn bên cạnh Đoàn thị. Nha hoàn đưa lại cho Đoàn thị, ban đầu Đoàn thị không nhận ra có điều gì không ổn, liền hỏi: “Cái này làm sao? Số lượng thiếu hay sao?”

Lão nô gật đầu: “Mời phu nhân xem tiếp.”



Đoàn thị sững người, lật giở mấy tờ, đến tờ thứ năm sắc mặt bà ta liền thay đổi. Một xấp ngân phiếu này năm tờ đầu đúng là ngân phiếu năm mươi lượng một tờ, thế nhưng từ tờ thứ sau trở đi lại toàn là giấy trắng.

Ánh mắt Đoàn thị đầy lửa giận, đưa ngân phiếu cho Hạ Vinh Chương xem. Hạ Vinh Chương vừa xem liền vứt xuống đất, quát: “Khinh người quá đáng! Gọi Cố Ngọc Dao qua đây cho ta! Để cho nó xem chuyện tốt mà Cố gia nhà nó làm ra này!”

Đoàn thị lại ngăn cản: “Hầu gia bớt giận. Bây giờ nữ quyến còn đang ở trong hỉ phòng, chuyện này mới chỉ có một số người ở hậu viện biết, còn chưa truyền tới tiền viện, nếu làm to chuyện, để người ngoài tiền viện hỏi tới, chúng ta không có cách nào giải thích được. Chuyện này cũng thật mất thể diện.”

Hạ gia hôm nay cưới con dâu, khác với Cố gia gả con gái, toàn bộ thế gia danh môn có quan hệ với Sùng Kính Hầu phủ trong kinh thành đều tới dự. Nếu để chuyện gièm pha truyền ra ngoài, sau này thanh danh của Sùng Kính Hầu phủ sẽ bị hủy hoại hoàn toàn, Hạ Vinh Chương không thể không một lần nữa suy tính nặng nhẹ.

Làm cách nào cũng không nuốt không trôi cơn giận này, ông ta nhìn sang Hạ Thiệu Cảnh đang đứng bên cạnh, nói:

“Từ nãy tới giờ ngươi cứ ngơ ngẩn ngồi đó, trong nhà xảy ra chuyện như thế này, ngươi cũng không có cách nào hay sao? Nếu đã không có cách thì tới tiền viện tiếp khác đi, ngươi cứ ngồi đây không nhúc nhích làm cái gì?”

Từ sau khi Hạ Thiệu Cảnh nhìn thấy bức hôn thư kia vẫn luôn ngây người, trong đầu hắn rà lại mọi chuyện từ đầu tới cuối một lượt. Về lý mà nói, Tần thị hẳn không dám to gan trắng trợn sửa đổi bức hôn thư như vậy, trừ khi điều bà ta nói là đúng sự thật, ngoại trừ cái tên, nội dung trên thư bà ta hoàn toàn không chỉnh sửa. Nếu bà ta đã không chỉnh sửa những nội dung khác thì vì sao bà ta lại hoàn toàn tin những nội dung đó là thật? Nếu trước đó trên hôn thư viết tên Cố Thanh Trúc cùng nhị đệ, vậy thì Cố Thanh Trúc có biết về chuyện này hay không? Mọi vấn đề làm hắn bối rối, nhất thời khó có thể đưa ra phản ứng, chính vì thế mà lúc này Hạ Vinh Chương mới trách cứ hắn vì sao vẫn ngồi im không động tĩnh.

Hạ Thiệu Cảnh lấy lại tinh thần, nhìn Hạ Vinh Chương đang tức giận, đứng dậy khỏi ghế, chắp tay hành lễ với ông ta rồi khẽ nói:

“Nhi tử biết sai, lập tức tới tiền viện.”

Nói xong, Hạ Thiệu Cảnh liền xoay người rời đi. Hạ Vinh Chương vốn định hỏi hắn có cách gì để giải quyết chuyện này hay không, dù cho không có thì nói mấy lời an ủi dễ nghe cũng được, thế nhưng đứa con trai này của ông ta dường như hôm nay bị choáng váng rồi, không đưa ra được chủ ý nào đã đành còn có bộ dạng này.

Nghĩ rồi lại nghĩ, hôm nay đúng là không phải khoảng thời gian vui vẻ gì. Dù sao con dâu cũng đã cưới về phủ, bái đường cũng đã xong xuôi, Tần thị dù có sai nhưng Cố Tri Viễn cũng đã nhanh chóng xử lý, không chút chậm trễ bỏ ả ta, có thể thấy được Cố Tri Viễn thật lòng muốn khắc phục chuyện này. Nếu Hạ Vinh Chương muốn bán cho Cố Tri Viễn một ân tình thì chuyện của hồi môn kia chỉ có thể nhẫn nhịn, chỉ trách Hạ gia bọn họ gặp phải kẻ chẳng ra gì, đụng trúng Tần thị như đụng phải Tang Môn tinh.

Hạ Vinh Chương sốt ruột phất tay áo, nói: “Thôi đi thôi đi, chuyện này trước tiên cứ tạm để đó, đừng để lộ ra ngoài. Chờ qua mấy ngày nữa, khi họ hàng thân thích rời phủ rồi nói tiếp.”

Mọi việc đều phải lấy đại cục làm trọng, thể diện Cố gia đã quăng hết, Hạ gia cũng không thể để xảy ra chuyện gì không hay, nếu không cả hai nhà đều sẽ bị trói buộc với nhau để người ta chỉ trỏ bới móc. Hạ Vinh Chương nghĩ vậy, cuối cùng chỉ có thể lựa chọn nuốt trôi cơn giận này.

Cả ngày không cách nào vui vẻ lên được, dù cho khách khứa còn ở đó, Hạ Vinh Chương cũng chỉ kính một chén rượu rồi rời đi. Khách khứa không biết ở hậu viện đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy hôm nay Sùng Kính Hầu gia cưới con dâu về lại có vẻ không vui lắm.

Tới đêm, phần lớn khách khứa đã ra về, chỉ còn một số bà con thân thích ở xa qua đêm trong phủ, chờ ngày mai tân nương tới xem mặt.

Hạ Vinh Chương cả người mệt mỏi trở về phòng, định nghỉ ngơi một đêm cho thoải mái. Hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, ông ta cảm thấy cả đời này mình cũng chưa từng bị ai ức hiếp như vậy.



Đoàn thị hầu hạ ông ta rửa mặt, hai người đang định đi nghỉ liền nghe từ bên ngoài vọng vào tiếng la hét:

“Cha, cha mở cửa đi.”

Đoàn thị giật mình: “Hả, hình như là tiếng của Bình Chu. Nó không động phòng, còn ở đây làm gì?”

Hạ Vinh Chương khoác áo ngoài, nha hoàn hầu hạ đã mở cửa, chỉ thấy Hạ Bình Chu bộ dạng say khướt xông tới, hỉ bào trên người đã cởi ra một nửa, hai má đỏ ửng. Hôm nay trong yến tiệc hắn đúng là đã uống không ít rượu, giờ ngay cả bước đi cũng không ngay ngắn.

“Nhìn ngươi xem giống cái gì?” Hạ Vinh Chương tâm trạng vốn đã không tốt, thấy con trai như vậy càng thêm tức giận.

Hạ Bình Chu ngồi xuống ghế, dường như muốn nôn. Đoàn thị sai nha hoàn bước tới xoa lưng cho hắn, Hạ Bình Chu lại đẩy nha hoàn ra, kêu gào: “Cha, người cưới vợ cho con kiểu gì thế! Nàng ta nói nàng ta mang thai rồi, không chịu cùng con động phòng! Thế này là sao!”

Lời của editor:

Vậy là bộ “Đích thê tại thượng” đã đi được nửa chặng đường, Tần thị đã hoàn thành đất diễn, nhận cát-xê, chỉ chờ được tặng hoa đóng máy. Đây cũng là kết thúc giai đoạn một của truyện, khép lại cuộc chiến nội bộ của Cố gia, chuẩn bị mở ra cuộc chiến thứ hai cho Cố Thanh Trúc tại Võ An Hầu phủ.

Nhìn từ góc độ của Cố Thanh Trúc, so với kiếp trước ra tay dồn ép Tần thị tới mức phải tự sát thì ở kiếp này, ngoại trừ việc đòi lại của hồi môn của Thẩm thị là việc đương nhiên phải làm cùng những lần tự vệ trước đòn công kích của Tần thị, Cố Thanh Trúc đã nương tay với Tần thị hơn rất nhiều. Mọi việc nàng làm đều chỉ gói gọn trong một bức hôn thư giả. Đúng như Cố Thanh Trúc đã nói, bất kỳ ai với lý trí và suy nghĩ thông thường khi đọc được bức hôn thư này đều sẽ nhận thấy sự phi lý. Tần thị không phải là một người có đầu óc dạng thường, bà ta thông minh với đủ loại âm mưu quỷ kế, thế nhưng bà ta lại có một nhược điểm lớn đó là quá tham tiền. Tham đến mức độ ngu dốt và vô liêm sỉ. Nếu không bị lòng tham che mờ mắt, Tần thị chắc chắn sẽ nhận ra sự bất thường của bức hôn thư và không dễ gì mắc mưu của Cố Thanh Trúc. Vậy nên Tần thị bị đẩy đến bước đường này chỉ có thể trách bản thân chứ không thể trách Cố Thanh Trúc.

Về Tần thị, nếu lúc trước còn có thể biện minh rằng mọi việc bà ta làm đều vì muốn tốt cho hai đứa con của mình thì đến bây giờ lý lẽ này cũng không còn vững vàng được nữa. Khi Tần thị bước vào cửa Hạ gia, điều duy nhất bà ta nghĩ tới chỉ có một nửa số của hồi môn của Vạn thị để lại mà hoàn toàn không màng đến tương lai của Cố Ngọc Dao. Khi bị Cố Tri Viễn đánh, phản ứng đầu tiên của bà ta là lôi con trai Cố Hành Chi ra che chắn cho mình. Tần thị chưa bao giờ làm điều gì vì con của mình, bà ta luôn chỉ vì bản thân mà thôi. Thực ra trong cả bộ truyện này, những đoạn thoại chỉ trích Tần thị hay nhất, đích xác nhất không phải của Cố Thanh Trúc mà là của Cố Tri Viễn. Cố Tri Viễn dù có hèn nhát, sĩ diện, có là người chồng người cha tồi tệ đến đâu thì đến phút cuối cùng, chính ông ta chứ không phải Tần thị mới là người duy nhất lo nghĩ cho con gái Cố Ngọc Dao.

Còn về Hạ gia, đến giờ phút này những điều Hạ gia làm, hay ít nhất những điều Hạ Vinh Chương làm đều không hề sai. Khi biết Hạ Bình Chu và Cố Ngọc Dao vượt quá giới hạn, Hạ Vinh Chương hoàn toàn có thể đòi hủy hôn ước do Cố Ngọc Dao không giữ thân trong sạch, dù việc làm này là bất công với phái nữ nhưng trên thực tế đây sẽ là điều mà phần lớn gia đình ở thời phong kiến sẽ làm. Thế nhưng phản ứng đầu tiên của Hạ Vinh Chương lại là chỉ trích con trai mình, định tội Hạ Bình Chu dụ dỗ con gái nhà người ta, day dứt với Cố Tri Viễn và Cố gia, ngay kể cả khi Hạ Thiệu Cảnh nhắc ông ta rằng rất có thể Cố gia đã biết về việc này nên mới muốn đẩy sớm hôn kỳ, Hạ Vinh Chương vẫn kiên quyết phải chịu trách nhiệm với Cố Ngọc Dao đến cùng. Chính vì chi tiết này mà mình rất có thiện cảm với Hạ Vinh Chương. Những lời cay độc về Cố Ngọc Dao mà ông ta thốt ra sau này đều do Tần thị khơi nguồn, khiến ông ta cảm thấy bị sỉ nhục mà không thể không đáp trả. Thế nên nếu có trách Hạ Vinh Chương thì chỉ có thể trách ông ta đã tin lầm Cố Tri Viễn (và đẻ ra hai thằng con tiểu nhân hạ tiện bị nam nữ chính ghét).

Truyện sẽ còn nhiều màn đấu cam go, mọi người đón xem:*
Nhấn Mở Bình Luận