Editor: HannahCố Thanh Trúc cầm lấy mấy bức thư, lật xem qua một lượt, trên đó đều viết những lời đe dọa, uy hiếp, không có cấu trúc hay quy luật nào, không giống như có mưu đồ từ trước mà giống mấy tin do loại du cô lưu manh viết ra, hơn nữa chữ viết lộn xộn, không giống như do cùng một người viết.
“Trừ những thứ này, mấy cửa tiệm nhỏ của nhà chúng ta ở đầu phố Đông, chợ phía Nam, trong ngõ nhỏ mấy ngày nay vẫn bị người ta quấy rầy, vô duyên vô cớ xông vào đập phá, bắt chúng ta phải đóng cửa rời khỏi kinh thành.”
Tiểu Lưu chịu đau nói lại với Cố Thanh Trúc những điều này, Cố Thanh Trúc bảo hắn ngồi xuống, kiểm tra cho hắn. Vết thương của Tiểu Lưu nhẹ hơn so với Tống Tân Thành, không có gì đáng ngại nên nàng bảo Vân Sinh đi bôi thuốc cho hắn.
Cố Thanh Trúc tiếp tục hỏi:
“Chủ nhân các ngươi gần đây có đắc tội với người nào không?”
“Chủ nhân chúng ta là người vô cùng hiền lành, làm ăn buôn bán giữ chữ tín, có người đến mua hàng, chỉ cần có thể ngài ấy liền đưa nhiều hơn một chút, không có ông chủ nào tốt hơn ngài ấy, làm sao có thể đắc tội với ai.”
Tiểu nhị tiệm gạo nhịn không được mà bất bình, lên tiếng thanh minh cho Tống Tân Thành. Cố Thanh Trúc tin những điều hắn nói bởi Tống Tân Thành đúng là một người như vậy, có cách thức buôn bán riêng nhưng tuyệt đối đáng tin cậy, nếu không như vậy, sau này chàng cũng không thể nào tự mình gây dựng được cơ nghiệp lớn đến thế.
Nếu không phải do đắc tội với người khác thì sao lại bị đối xử như vậy chứ?
Tống Tân Thành dần tỉnh lại, Cố Thanh Trúc đi tới xem chàng. Bên mắt bị sưng thành cục u lớn, may mà không làm bị thương tròng mắt. Nhìn thấy Cố Thanh Trúc, Tống Tân Thành gượng ngồi dậy, hai tiểu nhị bên cạnh đỡ chàng. Cố Thanh Trúc nói:
“Huynh nằm đi, không cần ngồi dậy.”
Tống Tân Thành há miệng xuýt xoa, khóe miệng cũng bị thương. Chàng im lặng một lúc mới nói với Cố Thanh Trúc:
“Lại làm phiền nàng rồi.”
“Không sao. Những người hôm nay các người chưa từng gặp bao giờ sao? Chuyện này vẫn nên báo quan thôi.”. Google nga𝒚 t𝐫ang ﹍ TRUMTRU𝐘Ệ𝑁﹒vn ﹍
Cố Thanh Trúc đề nghị nhưng Tống Tân Thành lại không đồng ý: “Có báo quan hay không cũng không có gì khác biệt. Chúng ta không có chứng cứ cũng không có nhân chứng, quan phủ cùng lắm cũng chỉ tra hỏi một chút, vừa phí tiền bạc vừa mất công sức. Thôi bỏ đi.”
Nỗi lo của Tống Tân Thành không phải là vô căn cứ. Trùm bao tải đánh người như thế này là cách làm vô lại nhất, thứ nhất là không có kẻ khả nghi, thứ hai là không có chứng cứ, thứ ba không tạo thành án mạng, quan phủ mặc dù có lập án điều tra cũng sẽ không dốc nhiều nhân lực, đến cuối cùng dù có phá được án thì phần lớn cũng không giải quyết được gì.
“Ta có thể giúp gì cho huynh không?” Cố Thanh Trúc hỏi Tống Tân Thành. Nếu là chuyện của nàng, nàng có thể trực tiếp ra lệnh cho Trương Vinh lo liệu, thế nhưng chuyện này lại xảy ra với Tống Tân Thành, chàng là người có nguyên tắc suy nghĩ và làm việc riêng, Cố Thanh Trúc không thể quyết định thay chàng.
Tống Tân Thành cúi đầu ngẫm nghĩ, thở dài thườn thượt, xua tay với Cố Thanh Trúc rồi nói: “Thôi, ‘một điều nhịn chín điều lành’.”
Tiểu nhị đứng bên cạnh nghe xong thấy không phục, đặc biệt là Tiểu Lưu cũng bị đánh, vừa mới bôi thuốc xong liền nói: “Chủ nhân, sao có thể bỏ qua được. Bây giờ ngay cả ai là kẻ ra tay chúng ta còn không biết, nếu tiếp tục ‘một điều nhịn chín điều lành’, ngài có thể đảm bảo lần tới họ sẽ không ra tay lần nữa không?”
Tiểu Lưu nói với Cố Thanh Trúc: “Cố tiên sinh, chủ nhân của chúng ta chính là sợ làm phiền đến người. Xin người ra tay trợ giúp, với thân phận của người hiện giờ, nếu Hầu phủ ra mặt can thiệp vào chuyện này thì nhất định có thể đòi lại công bằng cho chủ nhân nhà chúng ta.”
Việc Cố đại phu của Nhân Ân Đường gả cho Võ An Hầu thế tử Kỳ Huyên đã truyền khắp phố Chu Tước, thế nên Tiểu Lưu mới có thể nói ra những lời này.
Cố Thanh Trúc còn chưa kịp lên tiếng, Tống Tân Thành đã quát hắn im miệng: “Được rồi. Chuyện này ta đã nói nhịn thì phải nhịn, đừng nói thêm gì nữa. Lão Triệu, ngươi đưa Cố tiên sinh về đi, làm phiền Cố tiên sinh đến tận nhà khám bệnh, tiền phí không được trả thiếu. Cứ như vậy đã, hôm nay ta về trước, các ngươi cần làm gì thì làm đi.”
Tống Tân Thành gần như vừa ôm bụng vừa nói, lời nói quyết đoán, dứt khoát nhưng vẻ mặt lại nhăn nhó. Nói xong, chàng bảo hai tiểu nhị đứng sau đỡ chàng dậy, đi về phía phòng trong nghỉ ngơi.
Cố Thanh Trúc nhìn theo bóng dáng chàng, lặng lẽ thở dài. Lão Triệu đứng ở đó có phần khó xử, Cố Thanh Trúc nói với hắn:
“Tiền khám miễn phí, các ngươi cứ sắc thuốc theo đơn cho huynh ấy uống, hẳn là không có gì đáng ngại.”
Lão Triệu gật đầu lia lịa, lại hỏi: “Vậy chuyện này… người cho qua sao?” Tuy rằng lão Triệu cảm thấy mình nói như vậy có phần vô sỉ, tuy rằng Cố tiên sinh và chủ nhân đã từng có hôn ước nhưng cũng không thể cứ bám dính làm phiền người ta không buông như vậy được.
Cố Thanh Trúc thở dài trầm ngâm rồi đáp: “Để nói sau đi.”
Nói xong, Cố Thanh Trúc liền quay về Nhân Ân Đường. Vân Sinh ôm hòm thuốc đi theo sau nàng, cảm thấy khó hiểu liền hỏi:
“Tiên sinh, người nói xem Tống chưởng quầy đã đắc tội với ai? Xuống tay cũng thật tàn nhẫn.”
Cố Thanh Trúc liếc nhìn Vân Sinh, hỏi lại: “Tàn nhẫn sao?”
Vân Sinh khó hiểu, đáp: “Cũng coi là… quá tàn nhẫn.”
Cố Thanh Trúc khong nói gì, tiếp tục tiến về phía trước. Khi họ về tới Nhân Ân Đường, Lương Phủ liền chạy ra nghênh đón. Sau khi Cố Thanh Trúc bước vào cửa, ánh mắt liền hướng về phía một hộp đồ ăn rất to để trên quầy, Lương Phủ vội vàng giải thích: “À, là do thế tử đưa tới, ngài ấy hỏi tiên sinh đi đâu, vốn còn định đợi nhưng ở chợ phía Đông xảy ra chút chuyện, ngài ấy mới vừa rời đi không được bao lâu.”
Cố Thanh Trúc đi tới bên cạnh hồm đồ ăn, mở nắp ra, mùi hương ngào ngạt bay vào mũi làm khiến người ta dao động trong lòng. Là hai đĩa đồ ăn, một đĩa thịt bò nấu nương, một đĩa vịt nấu tương. Lương Phủ ngó đầu vào nhìn, Thúy Nga cũng vậy. Cố Thanh Trúc sai Thúy Nga mang mâm cùng chén đũa ra, nàng tự mình gắp hai miếng thịt bò cùng một miếng thịt vịt, quay lại chỗ bàn khám bệnh ngồi xuống, Thúy Nga cùng bọn Lương Phủ chia nhau đồ ăn.
Lương Phủ và Thúy Nga rất hào hứng, vừa ăn vừ nói chuyện, chỉ có Vân Sinh nhìn thịt bò và vịt trong bát dường như đang suy tư điều gì. Sau đó, hắn bưng bát đi tới ngồi xuống bên cạnh Cố Thanh Trúc, Cố Thanh Trúc đang cắn miếng thịt bò, thấy hắn đi tới, liếc nhìn rồi hỏi: “Muốn nói gì?”
Vân SInh vốn còn đang do dự nhưng nghe Cố Thanh Trúc hỏi như vậy liền không nhịn được, hạ giọng hỏi nàng:
“Tiên sinh không nghi ngờ chút nào sao? Lần trước khi tiên sinh từ tiệm gạo trở về, người đó đã chờ ở đây rồi. Tống chưởng quầy là người phúc hậu, không thể nào kết oán với ai, chỉ có người đó…”
Cố Thanh Trúc ăn xong miếng thịt bò, sai Thúy Nga rót một tách trà xanh, vẻ mặt như thể không nghe thấy Vân Sinh nói gì. Vân Sinh thấy nàng như vậy, hơi sốt ruột, hỏi: “Tiên sinh, người có nghe thấy ta nói gì không?”
Không phải Vân Sinh đoán mò mà chuyện này đúng là có phần khả nghi.
Nhân phẩm của Tống chưởng quầy, những người sống trong phạm vi mười dặm quanh đây điều biết, chàng rất hiền lành, chưa từng cãi cọ với ai, từ trước đến nay chỉ có một lần hành xử quá đáng, chính là mới đính hôn với Cố gia được mấy ngày đã tới cửa xin từ hôn.
Thế nhưng chuyện Tống gia từ hôn rốt cuộc là như thế nào trong lòng mọi người đều hiểu rõ ràng. Buổi sáng mới vừa từ hôn, đến trưa Kỳ gia đã tới Cố gia cầu hôn, đây chẳng phải quá rõ rồi hay sao, Võ An Hầu thế tử vì muốn có được tiên sinh mà dùng quyền thế bức ép Tống chưởng quầy từ hôn. Đã có thể bức ép được một lần thì chuyện lần này cũng có làm được.
Nhất định là do Võ An Hầu thế tử ghen tuông quá mức, không muốn tiên sinh có bất cứ liên hệ gì với Tống chưởng quầy nên mới ngầm ra tay, tìm Tống chưởng quầy gây sự thế nhưng lại không muốn chọc giận tiên sinh, chỉ có thể “ném đá giấu tay”, không để lại chút chứng cứ.
Vân Sinh suy nghĩ suốt dọc đường mà không dám nói gì, nhưng bây giờ thấy Kỳ thế tử khống chế, giám sát mọi hành tung của tiên sinh nhà mình, tiên sinh vừa mới tới tiệm gạo nhà họ Tống, Kỳ thế tử đã vội vã chạy tới đây theo dõi, nếu Vân Sinh còn không nhắc nhở tiên sinh một chút, sau này không biết Kỳ thế tử còn giấu tiên sinh gây ra không biết bao nhiêu chuyện nữa.
Nhưng mà, sau khi Vân Sinh nhiệt tình nói ra hết mọi suy nghĩ trong đầu mình, thứ hắn thu được không phải là vẻ mặt sáng tỏ mọi sự cảu tiên sinh, ngược lại sắc mặt người vẫn như thường. Cố Thanh Trúc đành đáp:
“Chuyện này ngươi đừng lo nghĩ thêm nữa. Trong lòng ta hiểu rõ.”
Vân Sinh vẫn còn muốn nói gì đó nhưng lại thấy Cố Thanh Trúc giơ tay, ra hiệu “dừng” với hắn, hắn mới đành nuốt nghẹn những lời đã sắp buột ra khỏi miệng, đứng dậy, đi ra phía sau quầy. Thúy Nga và Lương Phủ đã thu dọn xong hai đĩa thịt, liên tục khen đồ ăn ngon. Vân Sinh đi bát đũa lại, Lương Phủ thấy hắn không ăn liền giành lấy cái bát của hắn.
Cố Thanh Trúc nhìn vào chiếc bát nàng vừa ăn xong, trong đó còn dính nước sốt, trong miệng cũng còn đọng lại dư vị của món thịt.
*****
Hai ngày qua, khu chợ trong thành không yên ổn lắm, ban đêm phải tăng cường tuần tra, Kỳ Huyên cũng không thể tránh nhiệm vụ, hai ngày nay đều bận rộn đến khi đèn thắp rực rỡ mới trở về.
Cố Thanh Trúc nằm nghiêng trên trường kỷ đọc y thư, Kỳ Huyên trở về, trên người còn mang theo mùi hôi tanh của khu chợ. Chàng rất tự giác, khi trên người còn vương những mùi lạ thì tuyệt đối không lại gần Cố Thanh Trúc mà ngoan ngoãn đi về phía phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ từ chân tới đầu, sau đó mới tới bên trường kỷ, giơ tay làm động tác “mời” với Cố Thanh Trúc, để nàng nằm lui vào trong.
Cố Thanh Trúc không cãi cọ, so đo tới lui với chàng như thường ngày mà im lặng nằm dịch vào bên trong. Kỳ Huyên vui vẻ ra mặt, nằm xuống vị trí Cố Thanh Trúc vừa nằm, còn cầm thêm cái gối lót bên cạnh người nàng.
“Xem ra món thịt bò và vịt kia cũng có tác dụng đấy.”
Kỳ Huyên cực kỳ đắc ý nói, cầm lấy một quyển y thư mà Cố Thanh Trúc không đọc, tự quạt mát cho mình, trong lòng đoan chắc rằng tối nay Cố Thanh Trúc nể mặt mình như vậy là nhờ có hai món ăn kia.
Cố Thanh Trúc cúi đầu, không bình luận gì, chỉ giở một trang sách, vừa đọc vừa đáp:
“Tống Tân Thành bị người ta đe dọa, còn bị đánh.”
Động tác quạt mát của Kỳ Huyên khựng lại, chàng quay sang nhìn Cố Thanh Trúc, thật lâu sau mới hỏi: “Không phải nàng hoài nghi ta đấy chứ?”
Cố Thanh Trúc cười cười không nói gì. Kỳ Huyên xoay người nhìn nàng chằm chằm, một lúc sau, Cố Thanh Trúc chịu không nổi nữa, quẳng y thư trên tay vào mặt chàng, nhân lúc chàng cầm lấy y thư, trèo qua người chàng xuống khỏi trường kỷ, thuận miệng buông một câu:
“Ngươi có định đi tra một chút xem bản thân mình đã đắc tội với ai không?”
Chuyện của Tống Tân Thành nghe qua thì đơn giản, chỉ là một mấy kẻ lưu manh trùm bao tải đánh một trận, nhìn bề ngoài có vẻ là Tống Tân Thành đã chọc giận ai đó nên gặp chuyện xúi quẩy, thế nhưng thực tế, Cố Thanh Trúc lại cảm thấy chuyện này căn bản là muốn nhắm vào Kỳ Huyên.
Bởi ngay đến cả người ngoài cuộc như Vân Sinh còn nghĩ ra được có khả năng đây là do Kỳ Huyên đứng sau lưng giở trò “ném đá giấu tay”, trả thù Tống Tân Thành thì chỉ cần Tống Tân Thành làm to chuyện, như vậy tất cả mọi người đều sẽ hướng sự nghi vấn về phía Kỳ Huyên, cảm thấy Kỳ Huyên là kẻ lòng dạ hẹp hòi, ngứa mắt tình địch từng có hôn ước với thê tử của mình.
Nói thật, nếu không phải đã quen biết Kỳ Huyên hơn hai mươi năm, Cố Thanh Trúc cũng sẽ nghĩ như vậy. Kẻ đứng trong bóng tối muốn bôi nhọ Kỳ Huyên đương nhiên không biết về mối quan hệ thật sự giữa hai người mới nghĩ ra cách “gắp lửa bỏ tay người” này, muốn đẩy vết nhơ này cho Kỳ Huyên.
Hôm nay tâm trạng Cố Thanh Trúc không tệ, có lẽ do hai món ăn mà Kỳ Huyên đem tới có tác dụng thật. Tóm lại, Cố Thanh Trúc biết có người muốn bôi nhọ Kỳ Huyên, trong lòng vẫn có chút sảng khoái.