Editor: HannahLục Hưng Thịnh cũng nhìn thấy vết thương trên mặt Kỳ Huyên, liền chỉ vào rồi hỏi:
“Sao mặt huynh lại bị cào thế này?”
Điều hay không nói, toàn nói điều dở hơi. Kỳ Huyên không thèm trả lời hắn, Lục Hưng Thịnh là người thông minh, lập tức đoán ra lý do, chụm đầu lại gần, cười hề hề rồi hỏi:
“Không phải là bị đại tẩu phu nhân cào đấy chứ? Huynh chọc giận tẩu tẩu sao?”
Kỳ Huyên không nói gì nhưng vẻ mặt cũng đủ để Lục Hưng Thịnh hiểu ra, hắn tấm tắc khen ngợi:
“Không thể không nói, đại tẩu phu nhân thật lời hại.”
Câu nói cà khịa của Lục Hưng Thịnh làm Kỳ Huyên nhíu mày, giang tay định đánh hắn nhưng Lục Hưng Thịnh lại nhanh nhẹn né được, nắm lấy tay Kỳ Huyên, hèn mọn xin tha: “Đừng đừng đừng, ta chỉ nói đùa thôi mà.”
Kỳ Huyên thu tay lại, Lục Hưng Thịnh dè chừng một lúc rồi lại nói tiếp:
“Phụ nữ á, đừng quá cứng rắn với họ, huynh phải biết cách dỗ dành cơ. Giống nhưng tiểu khả ái kia của ta kìa, là do ta dỗ dành quá tốt nên nàng ấy mới cam nguyện không danh không phận mà đi theo ta.”
Kỳ Huyên vừa ăn vừa nhìn hắn, tuy rằng không nói gì nhưng ánh mắt lại ý bảo Lục Hưng Thịnh cứ tiếp tục nói.
“Muốn phụ nữ mềm lòng thì phải ghi nhớ tám chữ, ‘đánh đúng chỗ hiểm, năn nỉ ỉ ôi’. Thi thoảng phải để nàng ấy biết được tầm quan trọng của huynh, để nàng ấy cảm thấy không thể rời khỏi huynh, một ngày không gặp đã nhớ huynh đến chết.”
Lục Hưng Thịnh nói hăng say nước bọt văng tung tóe, Kỳ Huyên ngồi nghe với vẻ bán tín bán nghi, một lúc sau, Kỳ Huyên cuối cùng cũng để bánh bao trong tay xuống, khẩn thiết hỏi Lục Hưng Thịnh:
“Phải làm thế nào mới có thể khiến nàng ấy cảm thấy không thể rời khỏi ta?”
Cố Thanh Trúc bây giờ chỉ hận không thể cách chàng thật xa, sao có thể không muốn rời xa chàng chứ?
Lục Hưng Thịnh đập bàn kêu “chát” một tiếng, truyền thụ kinh nghiệm: “Có lúc phải để nàng ấy ghen, có lúc phải đóng vai anh hùng cứu mỹ nhân… Có nhiều cách lắm.”
Kỳ Huyên khoanh tay trước ngực, hỏi: “Thế nên rốt cuộc là phải làm thế nào?”
Lục Hưng Thịnh bày ra vẻ mặt “Cái này cũng phải để ta dạy cho huynh nữa”, khi bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Kỳ Huyên, hắn quyết định “kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt”, ghé vào bên tai Kỳ Huyên, thì thầm một lúc. Kỳ Huyên càng nghe càng nhíu mày, Lý Mậu Trinh đứng bên cạnh nhìn, trong lòng buồn bực, Lục gia công tử rốt cuộc định dạy thế tử nhà mình chiêu gì vậy.
Lục gia công tử là một tên ăn chơi trác táng điển hình, mấy chiêu của hắn dùng được sao? Đừng để “trộm gà không được còn mất nắm gạo”.
“Làm thế… có được không?” Kỳ Huyên hơi nghi ngờ.
Lục Hưng Thịnh vỗ ngực đảm bảo: “Đương nhiên!”
Kỳ Huyên bán tín bán nghi đứng dậy, xoay người đi hai bước rồi mới quay đầu lại, nói với Lục Hưng Thịnh:
“Ngay… tối nay à?”
Trên mặt Lục Hưng Thịnh hiện vẻ “Đúng là trẻ con dễ dạy”, mỉm cười rồi đáp: “Ngay tối nay! Để ta đi tìm bọn họ.”
Kỳ Huyên dường như cân nhắc điều gì rồi gật đầy. Lý Mậu Trinh cầm theo một hộp đồ ăn nhỏ, bên trong còn để bữa sáng cho thế tử phu nhân, hắn đưa bữa sáng cho phu nhân thay cho thế tử cũng không phải chỉ mới 1-2 lần.
“Thế tử, Lục công tử bày ra cách gì cho người vậy?” Kỳ Huyên xoay người lên ngựa, định lập tức rời đi, lúc này Lý Mậu Trinh mới nắm lấy cơ hội cuối cùng để hỏi.
Kỳ Huyên quay đầu ngựa, Lý Mậu Trinh lại nhịn không được, nói thêm một câu: “Bất kể là cách gì, người phải suy nghĩ cho kỹ. Lục công tử là người ăn chơi, cách của ngài ấy chưa chắc đã áp dụng được thế tử và phu nhân.”
Kỳ Huyên chân kẹp bụng ngựa, nói: “Ta biết rồi”, sau đó lập tức rời đi.
Lý Mậu Trinh đứng tại chỗ nhìn theo bóng dáng Kỳ Huyên, lặng lẽ thở dài. Thật không ngờ đời này thế tử nhà mình lại thua trong tay phu nhân.
*****
Cố Thanh Trúc mở hộp đồ ăn ra, mùi hương của món sủi cảo tôm nóng hôi hổi tỏa khắp bốn phía.
“Oa, thơm quá.” Vết thương trên tay Hồng Cừ đã khá lên nhiều, khẩn thiết xin được đi làm trở lại, Cố Thanh Trúc liền giữ cả Hồng Cừ và Thúy Nga ở lại phòng hầu hạ, khi tay chân Hồng Cừ không tiện làm việc, Thúy Nga có thể giúp đỡ thêm.
Cố Thanh Trúc liếc nhìn nàng ta, lấy bát đũa, tự gắp hai miếng cho mình, ngồi sang một bên rồi nói:
“Các ngươi tự lấy bát đũa đi.”
Hồng Cừ và Thúy Nga nhìn nhau cười, vui vẻ đi lấy bát đũa. Hồng Cừ cắn một miếng sủi cảo thơm ngào ngạt, nói với Cố Thanh Trúc: “Phu nhân, thế tử đối với người thực sự quá tốt, làm cho chúng nô tỳ cũng được hưởng phúc theo người.”
Cố Thanh Trúc hơi nhếch miệng cười, trong đầu nghĩ tới hình ảnh Kỳ Huyên bị nàng đá ra khỏi giường đêm qua. Trong trí nhớ của nàng, chàng dường như chưa bao giờ phải chịu ấm ức như vậy.
Nể tình món sủi cảo tôm này ăn rất ngon, Cố Thanh Trúc quyết định chờ đêm nay khi Kỳ Huyên trở về, nàng sẽ bôi thuốc cho chàng. Nghĩ đến đây, Cố Thanh Trúc không khỏi tủm tỉm cười.
Sau khi Cố Thanh Trúc ăn xong bữa sáng liền tới Nhân Ân Đường. Trong khoảng thời gian này có rất đông người bệnh, nàng bận rộn cả ngày, khi về tới nhà thấy Kỳ Huyên còn chưa về, còn cho rằng quân doanh có việc bận nên liền đi tắm rồi xem y thư.
Không bao lâu sau, Hồng Cừ vội vàng chạy vào, nói là Lý Mậu Trinh cầu kiến. Cố Thanh Trúc để hắn tiến vào, Lý Mậu Trinh sau khi bước vào liền chắp tay với Cố Thanh Trúc, nôn nóng lên tiếng:
“Phu nhân.”
Cố Thanh Trúc để y thư xuống, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Lý Mậu Trinh hơi khó xử, đáp: “Thế tử, ngài ấy… Ngài ấy…”
Cố Thanh Trúc hơi nhíu mày, hỏi: “Bị thương sao?”
Không nghĩ nhiều, Cố Thanh Trúc đứng lên định đi ra ngoài nhưng lại bị Lý Mậu Trinh ngăn lại, hắn nói: “Không không, không phải bị thương. Thế tử bị mấy người Lục công tử gọi đi Phiêu Hương Các. Thuộc hạ không dám chậm trễ, lập tức trở về bẩm báo với phu nhân.”
“Phiêu Hương Các?” Cố Thanh Trúc sững người, sự căng thẳng khi nãy do tưởng Kỳ Huyên bị thương lập tức biến mất.
“Bẩm phu nhân, Phiêu Hương Các chính là một thanh lâu. Lục công tử trước giờ phong lưu phóng tủng, hôm nay thế tử tâm tình phiền muộn nên sau khi được Lục công tử mời đi theo. Nhưng thuộc hạ tin thế tử sẽ không làm chuyện xằng bậy.”
Lý Mậu Trinh ngoài miệng tuy rằng nói năng trôi chảy nhưng trong lòng đã oán trách Kỳ Huyên chết đi được. Thế tử đúng là người không thật thà, thế mà có thể để hắn tới nhắn mấy lời như thế này, còn dùng “lời hay ý đẹp” dụ dỗ hắn là để giúp hắn gây thiện cảm với phu nhân, sau này phu nhân sẽ coi hắn là tâm phúc, tin tưởng hắn. Thế nhưng chuyện này ai có thể nói trước được chứ.
Thế tử đúng là trúng tà của Lục công tử rồi, thế mà lại muốn dùng cách thức này để kích thích phu nhân, chẳng lẽ không sợ phu nhân bị kích thích quá mức, không bao giờ để ý đến mình nữa hay sao?
Lý Mậu Trinh cúi gằm mặt đứng im đợi một lúc lâu nhưng vẫn không thấy Cố Thanh Trúc đáp lại, thầm nghĩ quả nhiên phu nhân thực sự tức giận rồi, ngay cả nói cũng không thèm nói.
Nghe thấy tiếng rót trà, Lý Mậu Trinh thầm rên rỉ trong lòng: “Phu nhân đã tức giận tới mức phải rót nước trà để bình tâm lại hay sao?”
Lý Mậu Trinh còn đang soạn trong đầu mấy câu để an ủi phu nhân, cổ vũ nàng ấy, vừa chuẩn bị tinh thần sẵn sàng, ngẩng đầu lên nhìn đã thấy không biết từ lúc nào mà phu nhân đã bưng chén trà ngồi lại xuống giường, cuốn y thư bị nàng quẳng sang một bên lúc nãy cũng được cầm lên. Dáng vẻ nhàn nhã của Cố Thanh Trúc khiến Lý Mậu Trinh một lần nữa hoài nghi liệu có phải mình nói chưa được rõ ràng hay không.
Hắn lên tiếng ướm thử: “Phu nhân, chuyện này người thấy thế nào?”
Lý Mậu Trinh mơ hồ cảm thấy phản ứng của phu nhân hình như có gì đó sai sai. Vợ chồng mới cưới, lần đầu tiên nghe nói phu quân mình lưu luyến chốn trăng hoa, đêm đến không về nhà, chẳng phải phu nhân nên nổi trận lôi đình, lấy nước mắt “rửa mặt”, khóc đến đau lòng sao? Thế nhưng biểu hiện của phu nhân lúc này không khỏi quá bình tĩnh.
Cố Thanh Trúc uống một ngụm trà, hỏi: “Thấy thế nào cái gì? Hắn muốn đi thì đi thôi. Nếu không còn việc gì thì ngươi cũng về nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
Lý Mậu Trinh nghẹn họng nhìn nàng trân trối, còn tưởng rằng mình nghe nhầm: “Hả?”
Cố Thanh Trúc bỗng nhớ chuyện gì đó, dặn dò Lý Mậu Trinh: “Đúng rồi, chuyện này đừng nói với mẫu thân, tránh khiến người phải lo lắng.”
Lý Mậu Trinh quả thực muốn rơi nước mắt cảm thông cho thế tử nhà mình, đã làm đến nước này rồi mà phu nhân còn có thể thờ ơ như vậy, tính toán của thế tử xem như hoàn toàn tan vỡ rồi.
“Vậy… Thuộc hạ xin cáo lui.”
Phu nhân đã như vậy, Lý Mậu Trinh có ở lại cũng vô dụng, vẫn nên nhanh chóng chạy ra ngoài báo lại với thế tử chuyện này thôi.
Sau khi Lý Mậu Trinh rời đi, Hồng Cừ hai mắt ửng đỏ đi tới trước mặt Cố Thanh Trúc, nói:
“Phu nhân, thế tử sao có thể như vậy chứ. Ngài ấy và người thành thân chưa được bao lâu mà. Thế mà ngài ấy đã tới chỗ kia…”
Cố Thanh Trúc thấy Hồng Cừ khóc, hỏi với vẻ bất lực: “Ngươi khóc cái gì chứ?”
“Nô tỳ là đang khóc vì phu nhân đó. Thế tử thật quá đáng. Chuyện này phu nhân không định nói với Hầu phu nhân sao? Dù cho Hầu gia không có ở nhà nhưng Hầu phu nhân nhất định sẽ không để mặc thế tử làm như vậy.
Hồng Cừ bày mưu tính kế cho Cố Thanh Trúc. Cố Thanh Trúc lại bật cười, nói: “Được rồi, được rồi, đừng làm loạn. Các ngươi quay về nghỉ ngơi đi, ta không có việc gì đâu.”
Cho Hồng Cừ và Thúy Nga lui xuống, Cố Thanh Trúc liền ung dung tiếp tục đọc y thư, trong lòng thầm cảm thán, Kỳ Huyên cuối cùng vẫn là Kỳ Huyên, ngoại trừ trong chuyện đánh giặc có thiên phú ra thì những chuyện khác đều chỉ là kẻ ngu ngốc.
Qua chừng một nén nhang, Kỳ Huyên nổi giận đùng đùng quay về phủ, cũng không bước vào cửa cho tử tế mà một cước đá văng cửa phòng, gây ra một âm thanh rất lớn, làm Cố Thanh Trúc đang ngồi trên trường kỳ đọc sách phải nhíu mày.
Kỳ Huyên xoay người đóng cửa lại, mặt nhăn nhó, dáng vẻ “sấm rền chớp giật” đi tới trước mặt Cố Thanh Trúc, chỉ tay vào nàng rồi nói:
“Người đàn bà như nàng có còn chút ý thức tự giác nào của người làm vợ hay không thế?”
Cố Thanh Trúc dùng y thư che mũi, giọng điệu có vẻ ghét bỏ: “Uống rượu?”
Giọng điệu lạnh lùng khiến Kỳ Huyên không khỏi chột dạ trong lòng, giống như có dòng suối mát lạnh ve vuốt cơn giận trong người chàng, cảm giác cực kỳ thoải mái. Quả đúng như chàng từng nói, chỉ cần là những lời thốt ra từ miệng Cố Thanh Trúc, chẳng ngại đó không phải lời hay ý đẹp, chàng cũng vẫn thấy thật dễ nghe, đúng là như thể “tẩu hỏa nhập ma” rồi.”
Buộc mình phải tính táo đầu óc trở lại, Kỳ Huyên khom người, tóm lấy hai vai Cố Thanh Trúc, giành lấy cuốn y thư của nàng quẳng sang một bên, đối diện với nàng rồi hỏi:
“Ta tới thanh lâu, nàng không đê tâm chút nào phải không?”
Cố Thanh Trúc nhướng màu, hỏi ngược lại: “Đây chẳng phải là sở thích của ngươi sao, ta để tâm làm gì?”
Kỳ Huyên bị Cố Thanh Trúc dùng một câu hạ gục, ấp úng một hồi lâu cũng không thốt nên nổi câu thứ hai. Chàng cảm giác quá thất bại, nằm gục thẳng cẳng bên cạnh. Cố Thanh Trúc không quan tâm tới chàng, cầm lấy y thư tiếp tục đọc.
Kỳ Huyên đợi một hồi lâu mới mở miệng: “Nàng vẫn luôn biết cách nói những lời tổn thương ta.”
Cố Thanh Trúc giở trang sách, ung dung đáp: “Quá khen quá khen.”
Kỳ Huyên mạnh mẽ ngồi dậy, áp sát vào người Cố Thanh Trúc, nói: “Ta cùng người phụ nữ khác ở bên nhau, cùng uống rượu, nàng thật sự không ngại chút nào sao? Ta nhớ trước đây nàng rất để tâm.”
Mỗi lần Kỳ Huyên muốn chọc giận nàng, chàng lại dùng đến chiêu này, lần nào cũng hiệu quả. Thế nên, hôm nay khi Lục Hưng Thịnh đề nghị, Kỳ Huyên chỉ do dự một chút đã đồng ý, nghĩ phải cho Cố Thanh Trúc một cú “hích” thật mạnh, để cải thiện mối quan hệ giữa chàng và Cố Thanh Trúc, ai ngờ đâu kết quả lại thế này.
Cố Thanh Trúc không những không ngại mà còn rất “chu đáo”, cố ý dặn dò Lý Mậu Trinh đừng nói cho Vân thị biết. Khi Kỳ Huyên nghe tin này lập tức ngựa không dừng vó trở về, muốn tận mắt nhìn xem nàng có thật sự không quan tâm như lời nàng đã nói hay không.
Có Thanh Trúc dùng y thư đẩy mặt Kỳ Huyên tránh ra, nói:
“Ngươi cũng biết đó là chuyện trước đây, trước khác nay khác.”