Editor: HannahBên trong doanh trướng của chủ soái Đại Lương, La Chấn vội vội vàng vàng chạy vào, gọi: “Tỷ phu.”
Tang Kết đang lau thanh đao lớn của hắn, đầu không ngẩng lên, nói: “Đã bảo ngươi bao nhiêu lần rồi, ở quân doanh đừng gọi ta là tỷ phu.”
“Vâng, chủ soái.” La Chấn gọi một lần nữa. Tang Kết đặt thanh đao trên bàn, hỏi: “Có chuyện gì?”
“Tống Thiết Thành đã chết.” Giọng điệu của La Chấn thể hiện rõ sự không tin nổi, giống hệt như vẻ mặt Tang Kết lúc này: “Đã chết? Mới được bao nhiêu ngày chứ?”
Mấy ngày trước bọn họ mới vừa thương lượng xong, muốn Tống Thiết Thành dẫn đầu quân tiên phong của Đại Lương, khai chiến với Tiêu Quốc. Vốn trong lòng bọn họ cũng có tính toán để tên Tống Thiết Thành không còn giá trị lợi dụng này dốc chút sức lực cuối cùng. Hắn hiểu quá rõ chiến thuật của Tiêu Quốc, nếu thực sự phải giao tranh thì cũng không đến mức thua quá thảm, còn nếu có thể thắng được một ván thì cũng coi như nâng cao sĩ khí. Thế nhưng điều khiến bọn họ không thể tin nối chính là Tống Thiết Thành xuất trận chưa được bao lâu đã bị đối phương tập kích bất ngờ rồi giết chết, ngay cả thi thể cũng bị ngựa giẫm đạp.
“Trong quân Mạc Bắc rốt cuộc đã xuất hiện thần thánh phương nào, sao có thể đột nhiên…”
Tang Kết thực sự sầu lo muốn chết. Mấy năm gần đây tài lực của Đại Lương đã suy yếu nhiều, nếu không có lực lượng từ bên ngoài bổ sung thì không cần nước khác xâm lược từ bên ngoài, tự bản thân đã mục ruỗng từ bên trong, thế nên hắn mới bí quá hóa liều, khai chiến với Tiêu Quốc. Nếu có thể giành được vài thành trì của Tiêu Quốc thì cũng coi như có điều kiện để đàm phán, bắt Tiêu Quốc bỏ tiền ra chuộc lại thành trì. Phương châm trị quốc của Hoàng đế Tiêu Quốc hiện nay là dùng lòng người, không trọng binh đao, nếu có thể dùng tiền để chuộc lại mấy thành trì, bọn họ tuyệt đối sẽ không lựa chọn xuất binh.
Vậy nên, binh lính của Đại Lương chia thành nhiều nhóm nhỏ nhiều lần xâm phạm vùng biên cảnh Tiêu Quốc, mục đích là vì muốn Tiêu Quốc chú ý tới mình. Quả nhiên, việc dùng phương thức đánh tập kích nhiều địa phương rất có hiệu quả khi ứng phó với quân đội Tiêu Quốc. Hoàng đế Tiêu Quốc nhanh chóng phái Võ An Hầu Kỳ Chính Dương tới, bọn họ cũng theo đó mua chuộc Tống Thiết Thành bên cạnh Kỳ Chính Dương, để hắn tiết lộ hành tung của Kỳ Chính Dương, khiến cho Kỳ Chính Dương bị trúng kịch độc, tính mạng “ngàn cân treo sợi tóc”. Hỏa lực của Đại Lương tập trung bên bờ sông Ma Khả, chỉ chờ khi Kỳ Chính Dương vong mạng sẽ chủ động xuất kích.
Ngờ đâu con trai Kỳ Chính Dương lại đột nhiên mò tới quân doanh, nhờ đó mà tìm được cỏ Nguyệt Thiên giải độc Chu Sa, còn phát hiện ra “cái đinh” Tống Thiết Thành. Tống Thiết Thành bị vạch mặt đến mức phải chạy tới quân doanh Đại Lương nương nhờ, bây giờ xem ra, biến số duy nhất trong quân doanh Mạc Bắc có vẻ chính là đứa con trai kia của Kỳ Chính Dương.
Tang Kết hỏi La Chấn:
“Kỳ Chính Dương có mấy đứa con trai, ngươi biết không?”
La Chấn sững người, ngẫm nghĩ một lúc rồi tóm tắt lại những tin tình báo từng thu thập được trước đây: “Kỳ Chính Dương có hai người con trai, một đứa con vợ cả, một đứa con vợ lẽ.”
“Người tới quân doanh Mạc Bắc lần này, giúp Kỳ Chính Dương tìm được cỏ Nguyệt Thiên là con vợ cả hay con vợ lẽ?” Tang Kết cảm thấy mình dường như đã tìm được điểm mấu chốt rồi.
“Là con của vợ cả, chính là Võ An Hầu thế tử Kỳ Huyên. Chủ soái sao đột nhiên lại nghĩ tới việc này. Thằng nhãi kia chỉ là một thằng nhóc chưa đầy hai mươi tuổi vắt mũi chưa sạch, sao có thể làm nên trò trống gì được?”
Lúc trước La Chấn cũng không phải chưa từng hoài nghi lần này Võ An Hầu thế tử đột nhiên tới quân doanh, thực lực của quân Mạc Bắc cũng đột nhiên mạnh mẽ hơn, liệu có phải là do vị thế tử này dùng binh như thần. Thế nhưng sau đó hắn lại biết được tin vị thế tử này tuổi còn quá trẻ, xét thủ thuật tác chiến của Tiêu Quốc hiện giờ, người đứng sau màn bày mưu tính kế phải có đến chừng mười năm kinh nghiệm điều binh, cực kỳ lão luyện, bất kể gặp trở ngại gì đều có thể khéo léo vượt qua, tuyệt đối không phải là việc mà một thằng nhãi ranh có thể làm được.
“Sao ta lại cảm thấy những chuyện xảy ra gần đây đều do tên Kỳ Huyên này gây ra?”
Tang Kết tuy là tên vũ phu nhưng đôi khi trực giác cũng rất nhạy bén. Hắn càng nghĩ càng thấy có gì đó không đúng, liền nói:
“Không được, phải điều tra cho rõ, ‘oan có đầu nợ có chut’. Chúng ta không thể cứ bị người ta vây trong chỗ tối được.”
“Nhưng phải làm sao để không bị vây trong chỗ tối chứ. Người của chúng ta cài trong quân Mạc Bắc đều đã bị tiêu diệt, người ngoài căn bản không cách nào xâm nhập vào được, tin tức tác chiến có được đều chỉ truyền ra sau khi chuyện đã rồi. Bọn chúng giống như con giun trong bụng chúng ta, biết chắc tiếp theo đây chúng ta sẽ làm gì.” La Chân trình bày với Tang Kết: “Hơn nữa, những tên phiên vương ngoài kia lại không chịu ra ngoài chịu chết. Tới nước này chúng ta chỉ còn hai con đường mà thôi, hoặc là xuất ra thủy quân bên bờ sông Ma Khả, hoặc là thu binh.”
Giờ tình thế khốn đốn đến mức nào, Tang Kết đương nhiên hiểu rõ hơn La Chấn. Hắn nghe xong chỉ thở dài, than vãn:
“Đúng là những kẻ có tầm nhìn thiển cận. Nếu có thể phá được Tiêu Quốc thì sợ gì không có binh lực không có lương thực chứ.”
“Gọi nhóm đô đốc thủy quân tới gặp ta.” Tang Kết ra lệnh.
La Chấn sững người: “Chủ soái, người không phải thực sự muốn xuất binh thủy quân bên bờ sống Ma Khả chứ? Quân binh trấn giữ nội bộ Đại Lương chỉ có lực lượng thủy quân này thôi. Trước khi người xuất chinh, Hoàng thượng đã nói nếu đội thủy quân này có gì bất trắc, người cũng đừng quay về gặp Hoàng thượng nữa. Hơn nữa, nếu thủy quân gặp phải tổn thất, Đại Lương chúng ta cũng sẽ bị tổn hại nghiêm trọng.”
Không nói đến những vấn đề khác, toàn bộ lực lượng thủy quân đều thuộc quân hoàng gia Đại Lương, không giống với lục quân dưới trước của phiên vương. Quân binh của phiên vương nếu bị tổn hại trong quá trình chinh chiến thì đối với toàn cục Đại Lương mà nói chỉ có lợi mà thôi. Dù sao Hoàng đế cũng không hy vọng thế lực của các phiên vương quá lớn, nếu có thể vì đại cục mà tiêu diệt bớt, Hoàng đế lại càng thấy yên tâm hơn. Thế nhưng nếu lực lượng thủy quân này bị tổn hại thì có nghĩa quân hoàng gia của Đại Lương bị tổn hại, tính chất khác hẳn nhau.
“Nếu có thể vượt qua sống thì có thể đánh tập kích bọn chúng trên mặt đất. Mấy ngày nay cứ phải chịu cảnh ‘trên đe dưới búa’, đánh đằng nào cũng bị ngăn cấm, đâu còn giống đánh giặc chứ? Chúng ta có khác nào một lũ thổ phỉ vào nhà cướp của không”
Nếu đánh tập kích ổn thỏa, có thể đánh thắng thì thôi đi, nhưng mà huy động mấy trăm binh sĩ cùng một lúc, nếu bị kẻ địch tiêu diệt toàn quân thì thực sự vô cùng tổn hại đến sĩ khí.
“Chú soái, chuyện huy động thủy quân liệu có nên xin chỉ thị của Hoàng thượng trước đã không?” La Chấn cảm thấy hơi lo lắng.
Tang Kết nhíu mày, đứng trước bản đồ bố trí quân binh mà trầm ngâm.
*****
Trong lúc đó, ở đầu bên kia, trong doanh trướng chủ soái của Tiêu Quốc, mười mấy tướng quân đang đứng xung quanh bản đồ nghe Kỳ Huyên phân tích tình hình chiến trận:
“Từ mấy ngày qua, chúng ta đã tấn công tổng lực vào quân du kích của Tang Kết, xem như đã giành được chiến thắng ban đầu. Chủ soái địch quân Tang Kết là người chỉ thích tấn công, không thể chấp nhận thất bại, hơn nữa còn là kẻ hữu dũng vô mưu, gặp chuyện gì cũng chỉ biết hùng hục xông lên. Ta đoán bước tiếp theo hắn sẽ muốn điều động thủy quân bên bờ sông Ma Khả.”
Trương Lê nhìn bản đồ bài binh bố trận chăm chú, đánh giá địa hình trên bản vẽ rồi lo lắng nói:
“Theo cách phân bố của quân đội Đại Lương, lực lượng lục quân chủ yếu là quân đội của phiên vương, còn thủy quân này lại là quân hoàng gia của Tang gia, tổng số lên đến mấy vạn binh sĩ, nhưng thủy quân trên thuyền lại chỉ có mấy trăm người. Nếu Tang Kết muốn dùng đến thủy quân, e rằng chúng sẽ phải bàn bạc với Hoàng đế Đại Lương, một mình hắn có thể tự ra quyết định được sao?”
Kỳ Huyên chỉ vào vị trí sông Ma Khả, vẻ mặt thể hiện sự chắc chắn: “Hắn sẽ không bàn bạc với Hoàng đế Đại Lương đâu. Các vị tướng quân cảm thấy Đại Lương vì sao lại lật lọng hiệp ước đình chiến mười năm với Tiêu Quốc chúng ta chứ? Tại sao lại chọn ngay lúc này mà tới gây rối tại biên cảnh chúng ta?”
Tướng quân thiếu niên Kỳ Huyên dáng vẻ oai hùng bất phàm, khi nhíu mày toát ra sự chín chắn và phong thái mưu lược không hề phù hợp với độ tuổi của chàng. Mọi lời chàng nói ra đều khiến người ta tin phục.
“Hoàng đế Đại Lương tuổi đã cao, bên dưới có mấy đứa con trai đều đang nhòm ngó ngôi báu. Đại Hoàng tử Tang Kết này là kẻ có dã tâm lớn nhất nhưng đồng thời cũng là kẻ bất tài nhất. Bất kể là ở nơi nào, một khi đã xảy ra chuyện hoàng thất tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, tranh giành quyền lợi thì tài lực quốc gia đều sẽ gặp vấn đề. Đại Lương dần dần chỉ còn là cái vỏ rỗng, gấp gáp muốn giành được nguồn tài lực từ bên ngoài để bổ sung quốc khố. Lần này Tang Kết chủ động xuất binh xâm lược vùng biên cảnh Tiêu Quốc chính là vì mục đích này. Phiên vương thuộc hạ của hắn có ít nhất 7-8 người nhưng không ai có thể bảo đảm tất cả 7-8 tên phiên vương đó đều sẽ một lòng trung thành với Tang Kết. Hắn liên tiếp bại trận sẽ khiến những tên phiên vương kia nhận định rõ năng lực dùng binh của hắn. Bọn họ sẽ không ngu ngốc tiếp tục đưa người của mình lên cho hắn đem đi đánh trận. Ai cũng chỉ muốn bảo toàn lực lượng cho mình, mà nếu nhóm phiên vương đã không xuất binh thì Tang Kết chẳng khác gì một chủ soái không binh không tốt. Lúc này đây, hắn chỉ có thể lựa chọn hoặc ủ rũ quay về kinh đô Lương Quốc để cho người ta nhạo báng, hoặc chỉ còn lại một con đường duy nhất, đó chính là huy động thủy quân. Sông Ma Khả nối với lãnh thổ Tiêu Quốc, chỉ có điều người Tiêu Quốc không giỏi thủy chiến. Sông Ma Khả kéo dọc dài trăm dặm lãnh thổ, chúng ta nhiều nhất cũng chỉ chiếm được mười mấy dặm, phần còn lại đều là địa bàn của Đại Lương. Với sự chênh lệch lực lượng rõ ràng như vậy, Tang Kết nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội này.”
Trên đây đều chỉ là phỏng đoán của Kỳ Huyên nhưng lập luận của chàng rất rõ ràng, khiến cho các tướng lĩnh đứng nghe đều thấy rất có lý.
Lưu phó tướng suy nghĩ một lát rồi nói: “Chúng ta đã không giỏi thủy chiến thì sẽ bất lợi hơn nhiều so với quân Đại Lương. Nếu Tang Kết thực sự huy động thủy quân thì chúng ta làm sao để phòng bị đây?”
Về vấn đề này, mọi người trong doanh trướng chủ soái lập tức bàn tán sôi nổi. Thủy chiến đúng là không phải thế mạnh của Tiêu Quốc, hơn nữa quân trang lại không được trang bị đẩy đủ, chỉ có mười mấy cái chiến thuyền. Nếu Đại Lương dùng hỏa lực vậy thì gần như quân Mạc Bắc sẽ bị điều động tới vùng bờ sông để trấn thủ, dùng hết sức để vây thủy quân Đại Lương trên mặt nước. Thế nhưng cứ như vậy cũng sẽ chỉ dẫn đến cục diện hai bên đều tổn hại, Tiêu Quốc cũng chẳng được lợi hơn bao nhiêu.
Đám người trong doanh trướng thảo luận vô cùng căng thẳng, có hai vị tướng quân vì không thể dùng lời nói thu phục đối phương mà suýt chút nữa lao vào đánh nhau, làm Trương Lê ở bên cạnh phải can ngăn. Mồ hôi toát ra đầy đầu, Trương Lê theo thói quen quay sang nhìn Kỳ Huyên. Qua mấy ngày vừa rồi, gã đã nhìn rõ năng lực của thế tử, trong lòng còn cảm khái câu nói “hổ phụ sinh hổ tử” quả là không sai. Thậm chí đôi lúc Trương Lê còn cảm thấy năng lực điều binh của thế tử còn hơn Hầu gia mấy bậc. Trong quân doanh có một nhóm lão tướng, ban đầu còn cho rằng thế tử là loại chỉ biết lý luận suông nên không tin tưởng, thế nhưng sau đó dẫn binh, dùng hỏa lực phản công theo trận địa do thế tử bày bố, đánh cho đám binh lính Đại Lương đang mai phục dưới mặt đất, mưu đồ tập kích bất ngờ đại bại, nhóm lão tướng trong quân doanh mới thay đổi cách nhìn về vị thế tử trẻ tuổi này.
Nhờ có thế tử ở đây mà vị chủ soái lâm thời là Trương Lê cảm thấy khá nhàn hạ, giờ gã đã thành thói quen, nếu có vấn đề gì sẽ cầu cứu thế tử.
Thấy trong lúc mọi người bàn luận Kỳ Huyên vẫn đứng quan sát bản đồ địa hình vùng núi, im lặng không nói lời nào, chỉ chau mày liên tục, Trương Lê liền tìm cách thoát thân khỏi đám hỗn loạn kia, đi tới bên cạnh Kỳ Huyên rồi hỏi:
“Thế tử đang làm gì vậy?”
Kỳ Huyên trầm ngâm một lúc rồi chỉ vào một vị trí trên bản vẽ, nói:
“Thúc biết đây là núi nào không?”
Trương Lê nhìn lại, cố gắng nhận định rồi giải thích với Kỳ Huyên: “Đây là Hỏa Lâm, ngọn núi này rất lớn, kéo dài đến tận giữa sông Ma Khả. Ngọn núi này có vấn đề gì sao?”
Kỳ Huyên khoanh tay trước ngực, ung dung hỏi: “Núi Hỏa Lâm này có gì, thúc có biết không?”
Khi hỏi Trương Lê câu này, Kỳ Huyên không kìm được mà nhếch miệng cười. Thủy quân của Đại Lương đương nhiên là lợi hại, nhưng bọn chúng không tài nào ngờ được Tiêu Quốc lại có một phòng tuyến tự nhiên như thế này. Nếu thủy quân dám đến, chắc chắn sẽ chỉ có đi mà không có về.