Editor: HannahTrong lúc Vân thị ôm Cố Thanh Trúc khóc nức nở thì những người khác trong nhà cũng đã ra tới nơi, ngay cả Dư thị vẫn luôn ru rú ở trong nhà cũng chạy ra.
Kỳ Huyên thấy thế, vội vàng tiến lên hành lễ: “Tổ mẫu, cháu trai đã về rồi.”
Dư thị không nén được nụ cười, đỡ Kỳ Huyên lên, nói: “Mau để tổ mẫu nhìn một cái nào. Ừ, gầy đi không ít, đen đi không ít, nhưng lại có phong thái của tướng quân thiếu niên hơn rồi đấy.”
“Tổ mẫu nói như vậy, chẳng lẽ trước đây cháu không có phong thái hay sao?”
Kỳ Huyên cố ý trêu chọc làm Dư thị bật cười. Cố Thanh Trúc an ủi Vân thị xong liền đỡ bà đi tới trước mặt Dư thị, hành lễ với Dư thị rồi nói: “Tổ mẫu, chúng con đã về.”. Tru𝗒ệ𝗇 ha𝗒? Tìm 𝗇ga𝗒 tra𝗇g chí𝗇h == T𝑅u𝑀T 𝑅𝑼𝒴𝐸N.v𝗇 ==
Dư thị đưa một bàn tay về phía Cố Thanh Trúc, nàng cũng thuận theo nắm lấy. Bà nói: “Thời gian qua vất vả cho con rồi.”
Cố Thanh Trúc khẽ mỉm cười, vẫn là dáng vẻ đoan trang như trước nhưng đột nhiên, nàng hỏi Dư thị: “Thời gian vừa qua con không có ở nhà, tổ mẫu có tiết chế chuyện ăn uống không vậy?”
Vừa mở miệng đã hỏi vấn đề này, Dư thị dở khóc dở cười, hai người họ bất giác cùng bật cười.
Đoàn người rồng rắn kéo nhau vào phủ. Kỳ Huyên và Cố Thanh Trúc đã gặp Dư thị ngoài cửa nên giờ đi thẳng tới viện chính. Sức khỏe của Kỳ Chính Dương đã được điều dưỡng ổn định. Ông mất quá nhiều máu lại trúng phải kịch độc, may mắn được giải cứu kịp thời mới có thể miễn cưỡng kéo mạng ông tử Quỷ Môn Quan trở về. Nằm trong phủ dưỡng bệnh mấy tháng, cuối cùng ông cũng đã có thể xuống giường đi lại.
Nghe nói Kỳ Huyên đã trở về, ông liền sai người đỡ mình ra cửa chờ. Kỳ Huyên vừa bước qua cửa viện chính đã thấy Kỳ Chính Dương vội vàng đi ra. Chàng dắt tay Cố Thanh Trúc cùng quỳ xuống trước mặt Kỳ Chính Dương, dõng dạc nói:
“Phụ thân, con trai đã trở về. Đại thắng trở về.”
Võ An Hầu thế tử chỉ huy quân Mạc Bắc đánh tan quân Đại Lương, khiến cho Đại Lương binh lực hao tổn, trong vòng mấy chục năm nữa cũng không có năng lực khai chiến, chuyện này từ lâu đã lưu truyền trong kinh thành. Kỳ Chính Dương dù tĩnh dưỡng ở trong phủ thỉnh thoảng vẫn có thể nghe được những tin tức như thế này, trong lòng được an ủi, lúc này tự mình khoác áo ra cửa đón con trai.
Cho đến tận giờ phút này, Kỳ Chính Dương mới cảm nhận được rõ ràng rằng con trai mình cuối cùng cũng đã trưởng thành. Trước đây ông vẫn luôn lo lắng rằng đời này chàng sẽ không “thuận buồm xuôi gió”, không có ý chí, không theo nổi con đường võ tướng, hơn nữa còn sợ rằng chàng sẽ lầm đường lạc lối, trở thành một kẻ ăn chơi trác táng, một tên vô lại, thế mà giờ lại được thấy tiền đồ xán lạn của con trai, đối với người làm cha như ông, không có niềm vui nào lớn hơn niềm vui này.
Kỳ Chính Dương đỡ Kỳ Huyên dậy cũng đỡ cả Cố Thanh Trúc. Chuyến đi lần này, giai thoại về Võ An Hầu thế tử phu nhân cũng đã được lưu truyền rộng rãi. Một người con gái lại không cam chịu dưới lớp khăn trùm, dùng hết can đảm để cùng phu quân xông vào nơi chiến trường hiểm ác, chịu nỗi khổ của nơi gió cát vậy mà chẳng có lấy một câu oán thán. Nhìn hai đứa con đã gầy đi nhiều, Kỳ Chính Dương thấy hai mắt rưng rưng, miệng lại không thốt nổi nên lời, chỉ có thể lặp đi lặp lại một câu “Tốt rồi, tốt rồi”.
Sau khi Kỳ Huyên vái lạy cha mẹ còn phải vào cung phụng mệnh.
Dư thị và Vân thị đã biết trước hôm nay Cố Thanh Trúc và Kỳ Huyên sẽ trở về nên từ sớm đã dặn phòng bếp chuẩn bị tiệc ăn mừng. Hai đứa con rời khỏi nhà đã gần nửa năm, lập được công lao hiển hách, dù thế nào cũng phải ăn mừng một bữa lớn mới được.
Vân thị hỏi Cố Thanh Trúc muốn ăn gì, Cố Thanh Trúc ngẫm nghĩ một hồi rồi đáp: “Trời bắt đầu lạnh, nếu có thể ăn lẩu thì thích thật.”
“Thanh Trúc muốn ăn lẩu sao? Được chứ. Con muốn ăn lẩu thịt dê hay là lẩu thịt heo? Để ta sai người chuẩn bị.”
Vân thị đã trách móc Cố Thanh Trúc xong rồi, giờ trong mắt trong lòng đều chỉ thấy thương xót, vừa nghe Cố Thanh Trúc nói muốn ăn lẩu, bà không cần chờ đến câu thứ hai đã vội vàng đi chuẩn bị.
Cố Thanh Trúc cảm tạ Vân thị, sau đó đi theo Dư thị tới Ích Thọ Cư. Dư thị bị nàng kéo tay cùng ngồi xuống ghế, bà buột miệng nói:
“Ai dà, con yên tâm đi, ta vẫn rất tiết chế chuyện ăn uống, cả một tháng chỉ toàn ăn đồ ăn chay. Cả lượng thức ăn cũng đã giảm đi, thịt ăn rất ít.”
Cố Thanh Trúc ngồi bên cạnh Dư thị, giúp bà bắt mạch, một lúc sau mới yên lòng. Dư thị rụt tay lại, nói:
“Thế nào? Ta không lừa con đấy chứ.”
Cố Thanh Trúc mỉm cười, nói: “Người không gạt con. Nhưng mà con cũng không phải có ý nói sau này tổ mẫu không thể ăn thịt, chỉ cần lượng ăn đúng mức là được. Ăn thịt có thể giúp thân thể khỏe mạnh, người lại không tín Phật, không cần phải ăn chay. Trước đây con muốn để tổ mẫu ăn chay là vì khi đó người còn phải trị bệnh, giờ tình hình đã ổn hơn nhiều rồi, thức ăn cả về chất và lượng đều có thể khôi phục dần dần. Dù sao còn có con ở đây, mỗi ngày con sẽ tới bắt mạch cho tổ mẫu, nếu có vấn đề gì, con sẽ nói với người.”
Dư thị nghe xong thì bật cười. Bà nhìn Cố Thanh Trúc cứ mải mê dặn dò mình, không hề có ý định cãi lại. Quế mama tới dâng trà cho hai người họ, liền thấy vẻ mặt của lão phu nhân nhà mình.
Từ khi lão phu nhân bắt đầu ăn chay cho đến bây giờ, vóc người đã gầy đi một chút nhưng sắc mặt không còn nặng nề như trước đây, cơ thể cũng thoải mái hơn nhiều, mà tất cả những điều này có được đều là nhờ sự kiên trì của thế tử phu nhân. Lúc ấy nếu không nhờ có thế tử phu nhân dốc hết sức mình để lão phu nhân điều chỉnh thói quen ăn uống thì có lẽ tình trạng đó vẫn còn kéo dài tới tận bây giờ, sức khỏe của lão phu nhân không biết sẽ bị tổn hại như thế nào.
Nếu ban đầu lão phu nhân còn không ưa thế tử phu nhân thì từ sau chuyện điều chỉnh chế độ ăn uống này, bà hiển nhiên đã không còn ghét thế tử phu nhân nữa. Còn lần này đây, thế tử phu nhân theo chân thế tử ra chiến trường Mạc Bắc, càng chứng tỏ sự dũng cảm của nàng trái ngược hẳn với vẻ ngoài mềm yếu. Giờ đây lão phu nhân đã thật lòng quý mến đứa cháu dâu này rồi.
Cố Thanh Trúc nói một hồi lâu cũng không thấy Dư thị cãi lại mình giống như trước đây, cảm thấy hơi kỳ lạ nên giương mắt nhìn bà, chỉ thấy hai mắt Dư thị sáng rực đang nhìn mình chằm chằm. Cố Thanh Trúc còn nghĩ liệu có phải trên mặt mình dính thứ gì hay không.
Dư thị nắm tay Cố Thanh Trúc trong lòng bàn tay mình, tủm tỉm cười với nàng rồi nói:
“Thanh Trúc nha đầu à.
Dư thị nói giọng ngọt ngào, dịu dàng khiến Cố Thanh Trúc muốn sởn da gà. Nàng nhướng mày nhìn Dư thị đăm đăm, thấy bà tiếp tục vỗ vỗ lên mu bàn tay mình, nói tiếp:
“Con sinh cho Kỳ gia một đứa nhóc bụ bẫm đi nào.”
Cố Thanh Trúc: ……
Nàng lập tức sững sờ, không biết phải đáp lại như thế nào. Một lúc sau, nàng mới gượng cười, vẻ mặt xấu hổi, lắp bắp một câu: “Chuyện đó… Chuyện này cũng không phải muốn là có được.”
“Ừ~” Dư thị liếc nhìn Cố Thanh Trúc, nói: “Thì các con phải muốn đã thì mới có được chứ.”
Dư thị ám chỉ như vậy khiến Cố Thanh Trúc hơi chột dạ. Nếu lão phu nhân biết được đến nay nàng và Kỳ Huyên còn chưa viên phòng, thật không biết bà sẽ nghĩ như thế nào.
Kỳ Huyên vào cung phụng mệnh, mọi thứ đều thuận lợi. Chàng đem những chuyện đã xảy ra ở Mạc Bắc, bẩm báo hai năm rõ mười với Hoàng thượng. Hoàng thượng nghe xong thì vui vẻ đi đi lại lại trong Càn Nguyên điện, luôn miệng khen Kỳ Huyên là một kỳ tài, là một tướng giỏi. Nếu không phải vì Kỳ Huyên còn phải về phủ tẫn hiếu thì Hoàng thượng còn muốn giữ chàng ở lại trong cung uống rượu trò chuyện qua đêm.
Khi Kỳ Huyên về phủ là lúc ánh đèn rực rỡ mới được thắp lên. Trên chiếc bàn tròn lớn ở chủ viện đặt hai nồi lẩu. Kỳ Huyên xoa xoa tay bước vào, nhìn những món để trên bàn, vừa bất ngờ vừa vui vẻ reo lên:
“Hôm nay đúng là rất thích hợp để ăn lẩu, mẫu thân, người thật chu đáo.”
Vân thị đang giám sát nhóm hạ nhân dọn bàn tiệc, nghe Kỳ Huyên nói xong không khỏi bật cười rồi nói: “Không phải là ta chu đáo mà là thê tử của con chu đáo.”
Đang nói chuyện, Cố Thanh Trúc đã cầm theo một rổ đồ ăn được rửa sạch sẽ mang vào. Thấy Kỳ Huyên, hai người bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt Cố Thanh Trúc xao động, né tránh quay đi. Khi nàng đi qua Kỳ Huyên còn nhẹ giọng nói:
“Chàng đi thay quần áo đi, một lúc nữa là có thể ăn rồi.”
Ánh mắt Kỳ Huyên vẫn dõi theo Cố Thanh Trúc. Cố Thanh Trúc chỉ thay bộ xiêm y ở nhà thôi mà sao lại có thể tao nhã, dịu dàng đến thế. Khó khăn lắm mới dời mắt đi được, Kỳ Huyên ngơ ngẩn hít hít mũi rồi chạy về Thương Lan Cư thay quần áo, hơn nữa còn gọi Lý Mậu Trinh tới, sai bảo mấy câu rồi mới quay lại nhà ăn của viện chính.
Người một nhà ngồi quây quần bên bàn tròn lớn. Kỳ Thần, Kỳ Vân Chi và Kỳ Tú Chi đã chờ trong sảnh, thấy Kỳ Huyên, mấy người họ đồng loạt đứng dậy, sôi nổi nói lời chúc mừng. Kỳ Thần ngồi bên cạnh Kỳ Huyên hỏi han về chuyện ở Mạc Bác, Kỳ Huyên đáp lại hắn câu được câu chăng. Tới tận khi Dư thị và Kỳ Chính Dương tới, bọn họ mới dừng trò chuyện.
Thời tiết tháng 11 đã trở lạnh, bên ngoài gió thổi ào ào, bên trong nhà lại ấm áp dễ chịu. Nước canh thơm nức sôi sùng sục trên bếp lửa, khí nóng bốc lên, miếng thịt mỏng thái lát được thả vào trong nổi, không cần đợi lâu đã có thể vớt ra ăn thoải mái, chấm một ít nước sốt, đưa vào miệng, vị ngon không diễn tả nên lời.
Cố Thanh Trúc ăn một miếng thịt, hạnh phúc đến híp cả mắt lại. Kỳ Huyên quan sát nàng, thấy nàng đã ăn hết miếng thì liền nhanh tay vớt ra hai miếng, để vào trong chén cho nàng, vừa ân cần lại chu đáo, khiến cho Cố Thanh Trúc hơi ngượng ngùng. Nàng lặng lẽ đá đá vào chân chàng dưới mặt bàn, ra hiệu cho chàng bớt phô trương đi một chút, lúc này Kỳ Huyên mới tiết chế trở lại.
Kỳ Chính Dương bị thương không thể uống rượu, hôm nay Kỳ Huyên cũng hiếm khi đề nghị không uống rượu. Chàng vừa gắp thịt cho Cố Thanh Trúc ăn vừa thuật lại những chuyện xảy ra ở Mạc Bắc nửa năm qua cho Kỳ Chính Dương nghe. Kỳ Chính Dương cực kỳ tập trung lắng nghe lời chàng nói, đến những đoạn mấu chốt không thể không đập bàn trầm trồ khen ngợi, còn cảm thấy hơi tiếc nuối khi mình không thể tham gia trận đánh có một không hai này, càng thêm vui mừng vì sự nhạy bén của con trai.
Nhắc tới chuyện trúng độc, sau khi Kỳ Chính Dương trúng độc cũng đã đoán được nội gián là Tống Thiết Thành, chỉ có điều lúc đó thân thể ông suy yếu, có miệng cũng khó nói nên lời. Khi nói đến việc này, Kỳ Chính Dương lại hỏi bọn họ tìm được cỏ Nguyệt Thiên giải độc như thế nào.
“Chúng con tìm được trong khu rừng độc phía Tây Nam của quân doanh. Thanh Trúc thường ngày thích đọc sách, biết khí hậu nơi đó thích hợp cho cỏ Nguyệt Thiên sinh trưởng nên chúng con ôm hy vọng tới đó tìm thử, không ngờ thực sự có thể tìm được. Cũng nhờ phụ thân là cát nhân thiên tướng, khi chúng con vào rừng tìm cỏ Nguyệt Thiên còn gặp phải một con mãng xà thân to bằng cái nồi này.”
Kỳ Huyên miêu tả sinh động như thật, làm người nghe lập tức liên tưởng tới hình ảnh cụ thể. Kỳ Vân Chi và Kỳ Tú Chi là hai tiểu cô nương nhát gan, vừa nghe tới mãng xà đã sợ tới mức hít sâu một hơi. Vân thị cũng che miệng kêu lên: “Vậy… vậy sau đó thì sao? Hai người các con có bị thương không? Có bị nó cắn không?”
Kỳ Huyên lắc đầu rồi đáp: “Không có không có, Thanh Trúc lại gần để nhổ cỏ Nguyệt Thiên, bị con mãng xà kia dùng đuôi quấn lấy chân, kéo nàng ấy theo. Con không nghĩ nhiều liền dùng kiếm ghim vào đuôi nó, nhân lúc nó còn đang giãy giụa đã cõng theo Thanh Trúc bỏ chạy, nếu còn ở lại dây dưa tiếp, nói không chừng sẽ bị thương.”
Tình hình khi đó hung hiểm đến mức dù bây giờ chỉ thuật lại bằng lời cũng khiến người nghe run sợ. Cố Thanh Trúc nhớ tới cái miệng rộng như một chậu máu của con mãng xà, nghĩ tới việc mình chỉ cần bước thêm một bước là đã vong mạng trong bụng nó, cả người lập tức toát mồ hôi lạnh.
Kỳ Chính Dương nâng chén trà trước mặt, nói với Cố Thanh Trúc: “Thanh Trúc à, cái mạng này của ta xem như được con nhặt về, nay ta lấy trà thay rượu, tạ ơn con.”
Cố Thanh Trúc giật mình, vội vàng đứng lên, cười thẹn thùng: “Phụ thân nói quá lời rồi, đều là người một nhà cả mà.”
Uống cạn tách trà, Cố Thanh Trúc bất giác liếc nhìn Kỳ Huyên, thấy ánh mắt chàng vẫn luôn hướng về mình chưa từng dời đi, lập tức thấy xấu hổ.