Editor: HannahCố Thanh Trúc ở trong viện đã ba ngày.
Nàng thực sự muốn đi ra ngoài, nhưng không biết vì sao, cứ mỗi lần nhìn vào mắt người nào đó, cả người cứ nhũn ra, không còn giữ được lý trí, thành ra cứ thế ở đây cùng với người kia suốt ba ngày.
Hậu quả của việc càn quấy chính là… cả hai người kiệt quệ nằm vật ra giường. Một tay Kỳ Huyên gác lên lưng Cố Thanh Trúc, nhìn bọn họ lúc này không khó để đoán vừa trải qua chuyện gì. Cố Thanh Trúc thậm chí không còn sức lực ngẩng đầu lên, chỉ liếc nhìn Kỳ Huyên, thấy chàng cũng chẳng khá hơn mình là bao, đành khuyên một câu từ tận đáy lòng:
“Chàng kiềm chế một chút đi, đừng coi thường mạng sống của mình như thế chứ.”
Kỳ Huyên nhúc nhích người, cánh tay vẫn còn chút sức lực, mạnh mẽ kéo Cố Thanh Trúc vào lòng, ôm thật chặt. Cố Thanh Trúc cảm thấy ngay cả việc hít thở cũng khó khăn, giãy giụa mãi mới lùi ra được một chút. Nàng cùng Kỳ Huyên cùng nằm trên giường, bốn mắt nhìn nhau chăm chú.
Hai người họ chẳng khác gì một người ăn chay nhiều năm đột nhiên ăn thịt, cũng giống một người đã chịu khát vài ngày giờ được uống nước, thật sự là có chút quá đà.
Đột nhiên hai người cùng mỉm cười, ban đầu chỉ cười khẽ sau đó phá ra cười, cười được một lúc rồi lại ôm bụng cười. Khó khăn lắm mới dừng lại được, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt trong veo của người kia, lại càng thấy buồn cười hơn.
Kỳ Huyên lại ôm lấy Cố Thanh Trúc lần nữa, khẽ hôn lên trán nàng, nói: “Ngủ đi, chúng ta nghỉ ngơi một chút.”
Những lời này trong suốt ba ngày vừa qua Cố Thanh Trúc đã nghe rất nhiều lần rồi, mà sau mỗi lần nghỉ ngơi, thứ chờ đợi nàng là một lần mệt mỏi hơn nữa. Nàng vội vàng kêu lên: “Thật sự không thể được nữa đâu. Xương cốt rã rời từng mảnh rồi.”
Kỳ Huyên bật cười, nói: “Nàng căng thẳng gì chứ. Đã nhiều ngày như thế rồi, dù ta có làm bằng sắt cũng không thể tiếp tục được nữa đâu. Chỉ sợ giờ nàng có bảo ta tiếp tục, ta cũng làm không được.”
Những lời mất thể diện như thế mà Kỳ Huyên còn nói ra được, chứng tỏ lần này chàng nói thật lòng.
Cố Thanh Trúc khẽ thở phào, cả người co ro nằm gọn trong lòng chàng, áp lên ngực chàng, ôm lấy eo chàng, cảm giác thật mỹ mãn. Nàng ngọt ngào thủ thỉ:
“Nếu đã không được thì đừng cố ép nữa. Ngủ đi, em thật sự mệt lắm rồi.”
Kỳ Huyên cúi đầu nhìn nàng ngủ trong lòng mình, giống như một con mèo đang thỏa mãn, khóe miệng vãn còn vương nụ cười dịu dàng. Cố Thanh Trúc đẹp đến vậy, tốt đên vậy, thế mà chàng lại phí hoài mất bao nhiêu năm mới nhận ra những điểm tốt đẹp của nàng. Tình cảm này giữa hai người thật không dễ dàng có được.
“Ngủ đi. Khi nàng tỉnh lại, ta sẽ dẫn nàng tới Cường Thịnh Lâu ăn chân giò heo và vịt nấu tương.”
Trước khi Kỳ Huyên thiếp đi đã thì thầm bên tai Cố Thanh Trúc như vậy. Trong lòng có người thương, trong lòng có nắng ấm, không có thời khắc nào hạnh phúc hơn thời khắc này.
*****
Cố Thanh Trúc không biết mình đã ngủ mất bao lâu, nàng vì đói mà tỉnh dậy. Sau khi tỉnh lại, nàng theo phản xạ liếc nhìn sang bên cạnh. Bên cạnh vốn còn có người nằm ngủ giờ đã trống không. Cố Thanh Trúc mơ mơ màng màng, cố gắng nhớ lại những chuyện đã xảy ra.
Một giọng nói vang lên từ bên ngoài: “Nàng muốn mặc đồ màu hồng nhạt hay xanh lam nhạt?”
Cố Thanh Trúc nhìn về phía phát ra tiếng nói. Kỳ Huyên đang cầm trên tay hai bộ xiêm y màu sắc rực rỡ, đứng bên cạnh giường hỏi nàng. Cố Thanh Trúc ngồi dậy trên giường, cảm thấy vùng ngực lành lạnh, vừa cúi đầu nhìn mặt đã đỏ ửng, vội vàng dùng chăn che đi. Kỳ Huyên không được nhìn thấy cảnh đẹp thì hơi tiếc nuối, trong lúc đó nghe tiếng Cố Thanh Trúc hỏi mình:
“Chàng đang làm gì thế?”
Kỳ Huyên giơ hai tay lên, nói: “Rõ thế này mà, ta đang giúp nàng lựa chọn quần áo.”
Cố Thanh Trúc đảo mắt nhìn hai bộ xiêm y rồi quả quyết lắc đầu, nói: “Mắt chọn quần áo của chàng thật chẳng ra sao.”
Kỳ Huyên rất thích chọn cho Cố Thanh Trúc những bộ xiêm y màu sắc sặc sỡ nhưng nàng lại cảm thấy mình mặc những màu nhạt một chút sẽ đẹp hơn. Ngờ đâu Kỳ Huyên lại không màng đến sự phản đối của nàng, nói: “Nàng cảm thấy mắt nhìn của ta tốt hơn hay là mắt nhìn của nàng tốt hơn?”
Cố Thanh Trúc không cần đắn đo, lập tức đáp: “Đương nhiên là mắt nhìn của em tốt hơn rồi. Chỉ có em mới biết rõ mình hợp với cái gì.”
Kỳ Huyên lại lắc đầu, cãi lại: “Ta lại không thấy vậy. Nói về mắt nhìn, vẫn là ta có mắt nhìn tốt hơn. Trước đây nàng toàn chọn phải loại người không đâu. Bây giờ nhớ lại ta của khi đó, đến ta của bây giờ còn phải thấy coi thường bản thân. Thế mà sao nàng lại ưng một kẻ như thế chứ?”
Cố Thanh Trúc vốn còn không hiểu Kỳ Huyên nói vậy là có ý gì, thế nhưng nghe đến mấy câu sau, nàng lập tức hiểu ra. Người này thật là, vì muốn bắt bẻ đối phương mà ngay cả việc lôi bản thân mình ra cũng không e ngại. Cố Thanh Trúc nhìn chàng dở khóc dở cười, Kỳ Huyên thấy nàng không nói gì, mặc nhiên cho rằng nàng thừa nhận.
Chàng lại đảo mắt nhìn quanh hai bộ xiêm y trong tay một lần nữa, cuối cùng chọn cho Cố Thanh Trúc bộ áo váy màu hồng nhạt, để trước mặt nàng.
Cố Thanh Trúc hết nhìn bộ xiêm y lại quanh sang nhìn Kỳ Huyên, cuối cùng chỉ đành thở dài, nhận lấy bộ xiêm y.
Sau khi mặc áo trong, Cố Thanh Trúc đi xuống giường, bỗng nhiên thấy chân mềm nhũn, đầu óc choáng váng, không thể tiếp tục đứng dậy mà đành ngồi bệt xuống giường. Kỳ Huyên chạy tới đỡ nàng, dặn dò:
“Nàng thong thả một chút. Khi ta mới dậy cũng bị váng đầu, phải đỡ lấy khung giường một lúc lâu mới tỉnh táo lại.”
Cố Thanh Trúc lập tức cười nhạo: “Nghe giọng điệu của chàng có vẻ còn cảm thấy tự hào ghê nhỉ?”
Lúc này nàng đã không dám tưởng tượng lát nữa khi đi ra ngoài sẽ phải đối mặt với cái nhìn của những người nghênh đón mình như thế nào.
Trong ba ngày vừa qua, hai người bọn họ chỉ ở rịt trong căn phòng này, không đi đâu cả, ba bữa một ngày đều do mấy người Hồng Cừ để bên ngoài, sau đó Kỳ Huyên sẽ canh thời gian ra ngoài lấy, còn Cố Thanh Trúc chưa từng lộ mặt lần nào. Dù cho bọn họ không nói gì nhưng người bên ngoài hẳn phải biết rõ mấy ngày nay hai người ở trong phòng làm cái gì, dù có là phu thê đi chăng nữa thì bị người ngoài đoán này đoán nọ cũng thấy ngượng ngùng.
“Có gì đâu mà không tự hào. Ba ngày đấy! Dưới gầm trời này có bao nhiêu người đàn ông có thể có sức chiến đấu được như ta? Năng lực có thừa.”
Giọng điệu của Kỳ Huyên vẫn còn có vẻ thèm khát làm Cố Thanh Trúc tức giận cấu eo chàng, Kỳ Huyên lập tức né tránh. Cố Thanh Trúc không nói gì, chỉ tủm tỉm cười nhưng ý nghĩ lại quá rõ ràng. Kỳ Huyên ho khan một tiếng, quẹt mũi rồi lại nói:
“Đương nhiên là cũng có phần thái quá.”
Cố Thanh Trúc lườm chàng một cái, đưa tay vớ thứ gì đó quăng ra ném chàng. Kỳ Huyên thuận tay bắt lấy, sắc mặt Cố Thanh Trúc lập tức thay đổi. Nàng chỉ tiện tay vớ đồ ném đi, ai ngờ lại vớ đúng phải cái yếm của mình. Kỳ Huyên cầm cái yếm quơ quơ trước mặt Cố Thanh Trúc, nàng định giành lại nhưng tốc độ lại không đủ nhanh. Kỳ Huyên đùa dai, cố tình muốn trêu chọc Cố Thanh Trúc, còn nói mấy câu khiêu khích nàng:
“Không thể không nói, kiểu dáng cái yếm này trông còn được, so với mấy cái nàng mặc hai năm trước thì đẹp hơn nhiều.”
Cố Thanh Trúc chỉ chăm chăm muốn giành lại đồ của mình, nghe Kỳ Huyên nói thế thì bỗng ngây người, nhìn về phía chàng, hỏi: “Chàng có ý gì? Hai năm trước ta mặc yếm gì, làm sao chàng thấy được?”
“Ta không dám nói là toàn bộ, nhưng mười cái thì đến 8-9 cái là kiểu yếm màu tím thêu hoa thược dược trắng hoặc yếm vàng nhạt thêm hoa ngọc lan, còn có một cái thêu hình chó con màu trắng, còn nữa…”
Kỳ Huyên liên tiếp kể ra kiểu dáng của 7-8 cái yếm, mỗi lần chàng tả một cái, Cố Thanh Trúc nhíu mày càng chặt hơn một chút. Tới tận giờ phút này, nỗi băn khoăn trong lòng khiến nàng bối rối rất lâu cuối cùng cũng có được đáp án.
“Mấy cái yếm bị mất của em đều là do chàng lấy?”
Trước khi Cố Thanh Trúc xuất giá cứ liên tục bị mất yếm. Ban đầu nàng cũng không quá để ý, thế nhưng sau đó Hồng Cừ phát hiện nàng ta cứ phơi một cái là mất một cái, ước chừng mất đến 7-8 cái rồi nàng ta mới dám báo lại chuyện này cho Cố Thanh Trúc. Khi ấy Cố Thanh Trúc cũng không có chút manh mối, ở nhà sau đều là phụ nữ, hơn nữa tuổi tác tương đương với nàng chỉ có Cố Ngọc Dao, mà Cố Ngọc Dao không thể nào lại muốn lấy mấy thứ này của nàng. Khi đó nàng còn tưởng rằng có nha hoàn nào đó trong viện có ý đồ xấu, dù sao cũng không phải chuyện gì hay ho nên nàng cũng không để lộ ra, ai ngờ đâu phòng ngày phòng đêm nhưng lại không đề phòng Kỳ Huyên.
Kỳ Huyên khịt khịt mũi, không phủ nhận, ngược lại còn không biết xấu hổ nói thêm một câu khiến Cố Thanh Trúc cười sằng sặc:
“Tương tư khó kìm nén.”
Cố Thanh Trúc không còn cả sức lực để mắng chàng, cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi. Trong đầu nàng bất giác tưởng tượng ra cảnh, đêm tối trăng lên gió thổi, người nào đó dùng cái yếm của nàng để làm mấy việc mờ ám. Nghĩ đến đây, nàng tức giận muốn lộn ruột.
Kỳ Huyên tự biết bản thân đuối lý nên hầu hạ nàng càng thêm ân cần, nào thì giúp nàng mặc quần áo, giúp nàng chải tóc, cuối cùng còn giúp nàng trang điểm, tuy rằng động tác có hơi vụng về nhưng ưu điểm là tỉ mỉ. Thế nhưng Cố Thanh Trúc lại nhấp nhổm không yên, giằng lấy hộp phấn trong tay nàng.
“Em đói bụng rồi.” Cố Thanh Trúc nói.
Kỳ Huyên vươn tay về phía nàng, Cố Thanh Trúc cũng ngoan ngoãn nắm lấy. Hai người nắm tay nhau bước ra ngoài, Kỳ Huyên nói: “Ta đưa nàng tới Cường Thịnh Lâu.”
Cố Thanh Trúc vừa nghe xong, hai mắt đã sáng ngời, tạm thời quên đi mấy hành vi ngả ngớn của ai đó, kéo tay Kỳ Huyên, thể hiện năng lực vòi vĩnh:
“Em muốn ăn chân giò hầm và vịt nấu tương, còn có cá hoa quế, thịt viên tứ hỉ, nấm hương xào, còn có thêm một vò rượu hoa đào cùng mấy món điểm tâm khác.”
Đừng nói là mấy thứ này, dù bây giờ Cố Thanh Trúc có muốn ăn một con trâu thì Kỳ Huyên cũng vui lòng. Hai người tình nồng ý mật mở cửa phòng, bị ánh mắt trời rực rỡ đột ngột chiếu rọi vào mắt, cùng lúc quay sang một bên chớp chớp mắt. Khi bước ra khỏi ngưỡng cửa, từ hai bên đột nhiên vang lên tiếng đồng thanh thỉnh an:
“Chúc mừng thế tử được như ước nguyện.”
Giọng nói vang lên đầu tiên là Lý Mậu Trinh, ngay sau đó là Hồng Cừ và Thúy Nga. Cố Thanh Trúc hoảng sợ, mặt đỏ bừng, trốn ra sau lưng Kỳ Huyên, lặng lẽ nhìn quanh một vòng, muốn chết trong lòng ngay tức khắc.
Bởi vì đứng vây quanh cửa phòng lúc này ngoại trừ Lý Mậu Trinh, Hồng Cừ và Thúy Nga thì còn có cả Quế mama, Lý mama và hai nha hoàn bên cạnh Vân thị là Nhu Nhi và Phượng Nhi. Cố Thanh Trúc không hề biết những người này đã ở bên ngoài từ lúc nào, nàng lén lút véo vào lưng Kỳ Huyên, nghe Kỳ Huyên khẽ rên một tiếng, Cố Thanh Trúc vẫn quyết không chường mặt ra.
Kỳ Huyên nắm tay Cố Thanh Trúc, dùng ống tay áo rộng che đi khuôn mặt nàng, dùng lời nói đuổi khéo mấy kẻ đang ồn ào hóng chuyện xung quanh:
“Đi đi, đi đi, các ngươi có việc gì cần làm thì cứ làm đi.”
Nhu Nhi và Phượng Nhi nén cười nói: “Phu nhân sai bọn nô tỳ tới nhắc nhở thế tử và thế tử phu nhân bảo trọng sức khỏe.”
Nói xong, Nhu Nhi và Phượng Nhi cùng cúi đầu cười thầm. Hai người kia vừa nói xong thì Quế mama và Lý mama cũng tiến lên, nói: “Lão phu nhân cũng phái chúng nô tỳ tới dặn dò hai vị, việc vui lúc tân hôn vẫn nên tiết chế.”
Bị người ta nói thẳng vào mặt những lời này, Cố Thanh Trúc chỉ muốn tìm một cái hầm mà chui xuống. Nàng kiên quyết trốn sau lưng Kỳ Huyên, không còn cách nào khác, chỉ dám âm thầm cấu lưng chàng. Tất cả là tại chàng, đều tại chàng hết. Nếu không phải tại chàng thì Cố Thanh Trúc sao có thể lạc lối tới nỗi mất mặt như thế này chứ.
Mà so với Cố Thanh Trúc đang ngượng ngùng thì thái độ của Kỳ Huyên ung dung, thoải mái hơn nhiều.