Editor: HannahHàn Tú Nga nhân lúc Hạ Vinh Chương còn chưa kịp lên tiếng đã chủ động quỳ bò tới trước mặt các vị lão phu nhân, cố ý ngẩng đầu lên để nhóm các vị lão phu nhân nhìn rõ tình trạng thê thảm của mình, muốn bọn họ thấy được Cố Thanh Trúc chỉ bị xây xước nhẹ trong khi ả bị thương nặng đến mức dung mạo bị hủy hoại.
“Bẩm lão phu nhân, vết thương trên tay thế tử phu nhân là do thiếp cào, thế nhưng thiếp cũng không còn cách nào khác. Thế tử phu nhân tra tấn thiếp thành ra bộ dạng như ma quỷ này, nếu thiếp còn không phản kháng sợ rằng sẽ bị thế tử phu nhân đánh chết.”
Mũi Hàn Tú Nga hơi sưng lên, trên mặt máu chảy kết dính lại thành một mảng lớn dơ bẩn, nhìn vô cùng thê thảm. Dư thị cụp mắt nhìn ả ta sau đó quay đầu hỏi Hạ Vinh Chương và Đoàn thị:
“Đây là…”
Đoàn thị khẽ đáp: “Đây là thiếp của Bình Chu. Sau khi thế tử phu nhân tới không nói lời nào đã tóm lấy tóc nàng ta, kéo đi suốt cả đoạn đường. Lão phu nhân nhìn xem, da đầu của nàng ta cũng bị bóc ra từng mảng, thế tử phu nhân quá nặng tay rồi.”
Dư thị nghe thế gật đầu, khom lưng cúi xuống, tự mình quan sát vết thương trên đầu và trên mặt Hàn Tú Nga. Hàn Tú Nga ngẩng cau đầu, vén tóc ra để Dư thị nhìn, đúng là đã bị chảy máu, rất đáng sợ.
Dư thị đứng lên, quay sang nhìn Cố Thanh Trúc, lại thở dài thườn thượt rồi nói:
“Con bé này, chuyện như thế này sao con phải tự mình ra tay chứ. Con có bao nhiêu sức lực đâu, chắc chắn mệt muốn chết rồi phải không?”
Đôi mày Cố Thanh Trúc khẽ giật giật, không biết phải nói gì, chỉ nhìn Dư thị đăm đăm.
Hạ Vinh Chương, Đoàn thị và Hàn Tú Nga đứng bên cạnh cũng kinh ngạc. Hàn Tú Nga tức đến nỗi suýt chút nữa trợn trắng mắt, không cam lòng oán thán:
“Lão phu nhân, người nhìn cho rõ đi. Thế tử phu nhân cùng lắm chỉ bị thương một chút ở tay mà thiếp lại bị thương nặng như thế này. Lão phu nhân thật không công bằng, như thế này chẳng phải là ỷ thế hiếp người sao?”
Hàn Tú Nga vừa nói dứt lời, Đoàn thị cũng không nhịn được hùa theo:
“Đúng vậy, thế tử phu nhân chỉ bị xước nhẹ, còn nàng ấy…”
Đoàn thị còn chưa nói xong đã nghe Trấn Quốc công phu nhân Trương thị lên tiếng:
“Sùng Kính Hầu phu nhân nói vậy là sai rồi. Ngươi sao có thể đem Võ An Hầu thế tử phu nhân ra so sánh với một thị thiếp đê tiện đến tột cùng như thế này được cơ chứ? Thân phận hai người chênh lệch chẳng khác gì trời so với đất, cùng lắm cũng chỉ là thứ được đưa vào phủ từ cửa hông, là đồ tiêu khiển giết thời gian mà thôi. Ta cũng không biết một thị thiếp ở Sùng Kính Hầu phủ thế mà lại có thân phận cao đến thế, có thể đánh đồng với cả thế tử phu nhân. Đúng là khiến người ta mở mang tầm mắt mà.”
Trương thị vừa dứt lời, Cố Thanh Trúc một lần nữa cảm thấy tam quan* của mình sụp đổ mất rồi. “Gừng càng già càng cay”, vừa mở miệng đã diệt gọn đối thủ.
Nhóm các lão phu nhân đi theo Trương thị dường như rất tán đồng với lời phát biểu này, gật đầu lia lịa. Hàn Tú Nga cảm thấy mình sắp hộc máu đến nơi rồi, mấy bà già này đúng là cái gì cũng dám nói.
“Chỉ là một thị thiếp đê tiện thế mà dám lộng hành trước mặt thế tử phu nhân, thứ như thế này nếu còn lưu lại chỉ sợ sẽ thành tai họa. Là do thế tử phu nhân quá nhân tay, xuống tay cũng mềm lòng, theo ta thấy, một tiện tì dám vô lối, hỗn hào với bề trên như thế này thì cứ dứt khoát lôi xuống đánh chết cũng không phải quá đáng. Hạ phu nhân ngươi thấy thế nào?”
Lời nói của Lưu thị thậm chí còn nghiêm trọng hơn Trương thị một bậc, Cố Thanh Trúc còn chưa kịp “tiêu hóa” ý kiến của Trương thị thì đã bị Lưu thị dọa sợ rồi.
“Núi cao còn có núi cao hơn”, không hổ là các lão tỷ muội được Dư thị mời đi theo để giữ thể diện, sức trợ giúp quá khủng.
Cố Thanh Trúc liếc nhìn Vân thị, vẻ mặt như muốn lên tiếng nói gì đó nhưng lại thấy Vân thị khẽ lắc đầu với mình, ra hiệu cho nàng tạm thời đừng nóng vội. Sau đó, Dư thị tiến lên một bước, chỉ vào mặt Hàn Tú Nga rồi nói với Hạ Vinh Chương và Đoàn thị:
“Hai vị lão phu nhân nói có lý, ta cũng nghĩ như vậy. Một ả thiếp của quý phủ mà lại dám làm cho đứa cháu dâu yêu quý của ta bị thương thành thế này, liệu có phải quý phủ nên có lời giải thích với Kỳ gia chúng ta hay không? Nếu không thì người khác sẽ bàn tán như thế nào, chẳng lẽ con cháu Kỳ gia chúng ta bị một ả thiếp ức hiếp như vậy mà lại bỏ qua dễ dàng thế sao?
Hạ Vinh Chương và Đoàn thị liếc nhìn nhau. Đoàn thị bị những vị lão phu nhân kia phản bác đến độ không dám mở miệng tiếp, tuy rằng trong lòng bà ta đang oán giận muốn chết, cho rằng những người này thật quá quắt, ỷ thế hiếp người đến mức độ này đúng là hiếm thấy. Con mắt nào của bọn họ thấy ả thiếp kia ức hiếp Cố Thanh Trúc chứ? Với bộ dạng hung hãn kia của Cố Thanh Trúc thì ai có thể ức hiếp nổi nàng hả!
Đúng là trợn mắt nói láo mà.
Thế nhưng Đoàn thị chỉ dám nghĩ trong đầu còn miệng lại không dám thốt ra dù chỉ nửa lời, bởi người sáng suốt đều nhìn ra được rằng hôm nay mấy vị lão phu nhân này tới đây chính là để “bới lông tìm vết” tập thể. Có ai lại không thấy Hàn Tú Nga bị thương nặng hơn cơ chứ? Thế nhưng bọn họ căn bản không e ngại, Hàn Tú Nga đúng là một ả thiếp không sai, trong mắt những vị lão phu nhân của thế hệ trước, những người cả đời sống trong nhung lụa phú quý thì thiếp chỉ là một trò tiêu khiển mà thôi, chẳng có thể diện gì. Muốn để Đoàn thị phải vì một ả thiếp mà đứng ra đối đầu với họ, để bọn họ tóm được nhược điểm của bà ta hay sao, Đoàn thị không tình nguyện đâu.
Thế nhưng Dư thị bên kia còn đang chờ câu trả lời, nếu Đoàn thị còn không chịu mở miệng thì Hạ Vinh Chương phải đành lên tiếng.
Trên mặt ông ta lộ ra sự bất lực và nụ cười gượng gạo, nói: “Lão phu nhân, chuyện này… Chuyện này sợ rằng không hay lắm đâu. Nàng ấy không ức hiếp thế tử phu nhân mà là thế tử phu nhân vô cớ gây rối.”
Dư thị hừ lạnh, mắng:
“Hừ, vết thương trên tay cháu dâu ta chẳng lẽ là giả hay sao? Có phải nó bị vết thương này ở Hạ gia các ngươi hay không? Có phải do chính ả thiếp của Hạ gia các ngươi cào hay không? Nếu đúng là như vậy thì đó chính là ức hiếp! Lại nói chuyện vô cớ gây rối, chẳng lẽ các ngươi nghĩ các ngươi chỉ cần đóng cửa lại hành hạ con dâu mình tới chết thì cháu dâu ta, thân là tỷ tỷ nhà mẹ đẻ, sẽ bỏ mặc không quan tâm được hay sao? Từ khi cháu dâu ta bước qua cửa nhà có ngươi thì có vô lễ với ai trong phủ các ngươi không, trừ ả thiếp kia ra thì có làm ai nhà các ngươi bị thương không? Không lẽ bảo vệ chính nghĩa qua miệng các ngươi lại thành vô cớ gây rối hay sao?”
Dư thị trước giờ không thích “khua môi múa mép” với người khác nhưng hôm nay bà phá lệ.
Hạ Vinh Chương cuối cùng cũng được trải nghiệm một phen cái cảm giác gọi là “đánh không được mà mắng cũng không xong”. Đứng trước mặt nhóm các vị lão phu nhân cao quý bậc nhất của Tiêu Quốc này, ông ta tự nhiên quay trở về thời trẻ ranh 17-18 tuổi, bị người lớn trong nhà mắng tới không ngẩng được mặt lên.
“Vậy lão phu nhân muốn thế nào?”
Hạ Vinh Chương gần như rít ra mấy chữ này từ hàm răng nghiến chặt.
Dư thị không khách khí giơ tay, chỉ vào Hàn Tú Nga đang kinh ngạc rồi lạnh lùng nói: “Hỗn hào với bề trên, đánh chết không tha. Cũng coi như là một lời cảnh cáo với đám thị thiếp, nô tỳ của quý phủ, để bọn họ nhớ cho rõ.”
Hạ Vinh Chương nhắm mắt, cố nén giận. Nếu đã biết những vị lão phu nhân này tới đây để “bới lông tìm vết” thì để qua được hôm nay, ông ta chỉ có thể cố hết sức làm bọn họ vui lòng, dù sao trong số những người này chỉ cần chọn bừa một người đứng ra thì ông ta đã ứng phó không nổi, huống chi là cả một nhóm đông người như thế này. Nếu bọn họ phải chịu điều không hay ở Hạ gia này thì chẳng phải Hạ gia sẽ trở thành mục tiêu để mọi người chỉ trích hay sao. Vì để giữ một ả thiếp mà phải chịu áp lực bốn bề thì quả thật không đáng.
Trong đầu âm thầm ra quyết định, Hạ Vinh Chương khẽ cắn môi, nói:
“Được, nếu các vị lão phu nhân đã khăng khăng như thế thì ta đây đành chấp nhận. Cũng chỉ trách ả ta ‘có mắt mà không thấy núi Thái Sơn’, đắc tội thế tử phu nhân. Ngươi đâu, mau tới đây, đem Hàn di nương kéo xuống. Đánh chết.”
Hạ Vinh Chương vừa hạ lệnh, hộ vệ lập tức tiến lên. Hàn Tú Nga sợ tới mức gào thét ầm ĩ: “Không, không… Các người không thể đối xử với ta như vậy! Ta… Ta không sai, ta không sai… Nhị công tử, Nhị công tử mau cứu ta, Nhị công tử cứu ta với.”
Hạ Bình Chu nhu nhược cúi đầu, những người mà ngay cả cha hắn cũng không dám dây vào thì hắn sao dám trêu chọc chứ.
Thấy Hàn Tú Nga sắp bị lôi xuống, Cố Thanh Trúc ngăn lại: “Khoan đã.”
Ánh mắt mọi người đồng loạt hướng về phía Cố Thanh Trúc. Nàng thong dong, điềm nhiên hành lễ với Dư thị và các vị lão phu nhân đứng bên cạnh, nói:
“Tổ mẫu, các vị lão phu nhân, ả thiếp này đã làm con bị thương nhưng tội không đáng chết. Ả ta đúng là đáng giận, có điều nếu sau lưng ả ta không có người dung túng sai bảo thì ả ta cũng không dám làm gì con cả. Sao chúng ta không giữ lại mạng sống cho ả ta rồi thẩm vấn xem người đứng sau lưng ả là ai. ‘Oan có đầu, nợ có chủ’, phải tìm đúng người rồi giải quyết.”
Cố Thanh Trúc vừa nói xong, các vị lão phu nhân quay sang nhìn nhau. Trương thị gật đầu, khen ngợi: “Ừ, thê tử phu nhân đúng là người nhân hậu, nói rất có lý.”
Lưu thị phụ họa: “Đúng vậy, đúng vậy. Trời cao có đức hiếu sinh, con kiến còn sống tạm bợ.”
Dư thị hiểu ý của Cố Thanh Trúc, bà cụp mắt rồi thở dài, tỏ vẻ hết cách và nói: “Con đó, đúng là mềm lòng. Bản thân mình bị người ta ức hiếp mà còn thương xót người ta có bị đánh chết hay không. Đúng là không có cách nào với con mà.”
Hàn Tú Nga hôm nay đúng là được mở mang đầu óc, cả đời ả ta chưa từng gặp nhiều người mặt dày vô sỉ như thế này. Ả ta bị Hạ gia bỏ rơi, bị kéo xuống đánh chết, nói cho cùng còn không phải là tại Cố Thanh Trúc hay sao. Giờ thì hay rồi, Cố Thanh Trúc lại thành người tốt, làm bộ làm tịch muốn giữ lại mạng cho ả ta, mà những người được gọi là lão phu nhân cao quý kia thế mà lại đồng loạt thay đổi giọng điệu, cứ như thế những người muốn bức tử ả ta tập thể không phải là bọn họ vậy.
Cố Thanh Trúc không quan tâm lúc này Hàn Tú Nga đang nghĩ gì trong đầu. Nàng nói:
“Tổ mẫu, suy cho cùng, sở dĩ xảy ra mâu thuẫn ngày hôm nay chính là vì muội muội của con, Ngọc Dao, cùng với đứa bé mới sinh ba tháng tuổi của muội ấy. Con và Hàn thị kia không thù không oán, nếu không phải vì ả ta quá quắt thì con sẽ không so đo với ả ta. Ba tháng trước muội muội con vừa sinh con, chính là đứa bé mà muội ấy đang bế trên tay, thế nhưng đứa bé này cũng chỉ vừa mới đây thôi con giành được về từ tay Hàn thị, sau đó liền giao lại cho Ngọc Dao, còn con đối phó với Hàn thị. Đứa bé ở trong tay Hàn thị không biết đã bị bỏ đói bao nhiêu lâu, khóc đến đứt ruột đứt gan, rốn đã hơi nhô lên, có thể thấy được thường ngày Hàn thị đối xử với nó như thế nào. Lại nói về muội muội Ngọc Dao của con, lúc nãy khi con muốn gặp muội ấy phải đi tới một viện nhỏ cách chính viện này mười lăm phút đi bộ, ba mặt bao quanh viện là hồ nước, vừa lạnh vừa ẩm ướt, thời tiết tháng 11 như thế này mà trong phòng ngay cả một chậu than cũng không có, chỉ có muội ấy lẻ loi run rẩy trong gió lạnh. Mọi người nhìn xem y phục của muội ấy mỏng manh như thế nào, đây là cách Hạ gia đối xử với con dâu vừa sinh con đẻ cái cho nhà bọn họ, sản phụ đáng lẽ phải được ở trong phòng tĩnh dưỡng đàng hoàng, thế mà lại phải chịu khổ đày đến mức này, con thân là tỷ tỷ của muội ấy, mắt nhìn mà tim đau. Con cũng không ngờ trên đời này có người tâm địa độc ác đến thế, giết người không thấy máu. Nếu muội muội con cứ như thế bị đám người Hạ gia hành hạ đến chết, không một động tĩnh bỏ mạng ở Hạ gia thì muội ấy còn có thể đi đâu đòi lại công bằng đây?”
Cố Thanh Trúc nói xong những lời này hai mắt đã ướt lệ. Nhớ tới hình ảnh đầu tiên khi nàng nhìn thấy Cố Ngọc Dao ở vườn thủy tạ hôm nay, dù cho giữa hai người họ đã từng có hiềm khích qua nhiều năm, thế nhưng con người ai chẳng có lòng trắc ẩn. Cố Ngọc Dao ôm lấy nàng khóc thảm thiết như vậy, Hàn Tú Nga chỉ là một ả thiếp của Hạ gia mà dám năm lần bảy lượt lấy đứa bé của Cố Ngọc Dao để trêu đùa, đe dọa muội ấy, đây mới chính là điều khiến Cố Thanh Trúc khó có thể chịu đựng. Bất kể thế nào, trẻ con cũng đều vô tội, một kẻ có thể đem đứa trẻ ra làm vũ khí công kích người khác, lòng dạ quả thực quá ác độc.
Lời của editor:Hết phần solo rồi, chuyển sang group dance battle rồi.