Editor: Hannah* Chú thích: Mình đã sửa lại tiêu đề gốc để đảm bảo sự bất ngờ.
Những lập luận sắc bén của Cố Thanh Trúc khiến cho Đoàn thị vô cùng luống cuống, khi Cố Thanh Trúc đề cập đến việc “thử máu nghiệm thân”, bà ta lập tức căng thẳng cứng cả người. Cố Thanh Trúc nhìn Đoàn thị chằm chằm, bà ta đảo mắt, không dám nhìn thẳng vào nàng. Cố Thanh Trúc đi lướt qua người bà ta, tới trước mặt Hạ Vinh Chương và Hạ Bình Chu, liếc nhìn hai người họ. Hạ Vinh Chương cau mày trong khi Hạ Bình Chu không dám ngẩng đầu lên. Cố Thanh Trúc nói với Hạ Bình Chu:
“Nhị công tử, Ngọc Dao là thê tử của ngươi, chuyện giữa ngươi và muội ấy, trong lòng ngươi hiểu rõ hơn ai hết. Ngươi cũng cảm thấy đứa bé do Ngọc Dao sinh không phải là con của ngươi sao? Một người con gái gả cho ngươi, vì ngươi sinh con dưỡng cái, thế mà ngươi đối xử với muội ấy như thế nào? Khi muội ấy bị mẹ kế của ngươi ức hiếp, ngươi lại ôm ấp ‘hương dịu ngọc mềm’* trong lòng. Muội ấy chịu đựng mười tháng đắng cay khổ sở mới sinh được đứa con ra đời, thế nhưng ngươi đã nhìn đứa con được bao nhiêu lần? Ngươi đã thăm muội ấy được bao nhiêu lần? Ngươi để tay lên ngực tự hỏi mà xem, từ khi Ngọc Dao gả tới Hạ gia các ngươi, muội ấy có làm chuyện gì có lỗi với Hạ gia hay không? Các ngươi cho rằng muội ấy thiếu hiểu biết về lễ nghi nên mời một vị mama quản giáo từ trong cung về để dạy dỗi muội ấy, điều này không có gì đáng trách, học nhiều quy tắc thêm một chút cũng chẳng phải là chuyện gì xấu, rồi muội ấy có học hay không? Các ngươi không cho muội ấy ra ngoài, muội ấy liền ngoan ngoãn ngồi yên trong hậu viện, muội ấy có từng cầu xin ngươi điều gì không đúng mực hay không? Có từng khiến ngươi khó xử hay không?”
* Chú thích: Nguyên văn là “ôn hương nhuyễn ngọc”, ý chỉ những cô gái đẹp. Trong trường hợp này, Cố Thanh Trúc đang nói đến đám kỹ nữ mà Hạ Bình Chu cặp kè cùng, ví dụ như Hàn Tú Nga.
Từng lời Cố Thanh Trúc thốt ra như con dao nhỏ đong đưa trước mặt Hạ Bình Chu, khiến cho hắn không dám đáp lại, chỉ biết cúi gằm mặt xuống, dùng hành động trả lời cho tất cả.
“Thế nên, mẹ kế của ngươi dựa vào đâu mà cướp con của muội ấy đi? Dựa vào đâu mà đẩy một người phụ nữ vừa mới sinh con đến nơi lạnh lẽo, ẩm ướt kia?”
Cố Thanh Trúc nói đến đây, Đoàn thị bỗng nhớ tới điều gì đó, kêu lên: “Ta… Ta không kiểm soát nó! Ta chỉ bảo nó phải tỉnh táo lại, ta cũng đã dặn người đem than tới cho nó. Ta…”
Đoàn thị còn chưa kịp nói xong đã bị Cố Thanh Trúc ngắt lời: “Bà không kiểm soát muội ấy? Bà chỉ phái người theo dõi không cho muội ấy bước chân ra khỏi cửa thôi phải không? Bà phái người đưa than tới cho muội ấy nhưng là tại đám hạ nhân không chịu đưa phải không? Hơn nữa, bà cũng không biết việc bọn họ không đưa than, có đúng không? Hôm nay khi ta tới vườn thủy tạ kia, có hai mama ngồi canh trước cửa, muốn bước qua cửa phải được bọn chúng gật đầu đồng ý. Còn nha hoàn béo hầu hạ Ngọc Dao đã cướp đi hết toàn bộ đồ đạc đáng giá của muội ấy, không những thế còn tỏ thái độ với muội ấy. Hôm nay khi ta tới đó, ả ta chỉ quẳng một chậu nước lạnh dưới đất trong phòng, thái độ thể hiện rất rõ ràng, ngay trước mặt chúng ta ả còn dám kiêu ngạo như vậy, thế thì khi chúng ta không có ở đó, không biết ả còn ra sức chà đạp Ngọc Dao đến mức độ nào? Những chuyện này bà dám nói bà không biết sao?”
“Ta… Ta…”
Đoàn thị cứng họng không đáp lại được. Việc đuổi Cố Ngọc Dao tới vườn thủy tạ do chính bà ta ra lệnh, bà ta thực sự không có cách nào đẩy trách nhiệm cho người khác, tất cả đều do một tay bà ta giật dây, những người hầu kẻ hạ trong viện đó cũng được bà ta âm thầm sai khiến, thế nhưng Đoàn thị không tài nào ngờ được hôm nay Cố Thanh Trúc lại tới đây, vì muốn đòi lại công bằng cho Cố Ngọc Dao mà hành xử như một con chó điên. Quan hệ tỷ muội giữa hai người họ chẳng phải trước giờ vẫn luôn không hòa thuận sao? Sao hôm nay Cố Thanh Trúc lại đột ngột thay đổi tính nết chứ?
“Bà không cần phải giải thích, bà đã ra lệnh cho người trong phủ như thế nào, chỉ cần gọi người tới đây tra hỏi là biết.”
Cố Thanh Trúc dường như đã biết chắc Đoàn thị định thanh minh như thế nào nên đập tan ý đồ của bà ta trước.
Đoàn thị cảm thấy đầu mình đau như muốn nứt ra, theo phản xạ thốt ra một câu: “Được, dù cho những điều ngươi nói là thật, thế thì đã sao nào? Đây đều là quy tắc của Hạ gia ta, ta là chủ mẫu của Hạ gia, ta có quyền xử trí sai phạm của con dâu, chẳng lẽ chỉ vì nó là muội muội của ngươi nên ngay cả quyền lợi này mà ta cũng không có hay sao?”
“Muội ấy đã phạm lỗi gì? Bà nói thẳng ra đi. Chỉ vì bà hoài nghi đứa bé kia không phải là con của Hạ Bình Chu sao? Bà bôi nhọ muội ấy không có căn cứ, đây cũng xem như lỗi của Ngọc Dao hay sao?”
Cố Thanh Trúc phản biện.
Đoàn thị bất chấp tất cả: “Nó có phạm lỗi hay không phạm lỗi là do ta định đoạt, đây là quy tắc.”
Hạ Vinh Chương đứng bên cạnh nghe xong lập tức nhíu mày, kéo tay Đoàn thị, ý nhắc nhở bà ta kìm chế một chút. Quả nhiên Cố Thanh Trúc đã bắt lấy những lời này của Đoàn thị, cười lạnh, nói với vẻ châm chọc:
“Hóa ra quy của của Hạ gia đều dựa theo ý thích của bà mà thành quy củ, chỉ cần không vừa ý bà là bà có thể tùy ý xử phạt, có phải không? Có điều, ngay cả Hoàng thượng khi muốn trị tội ai cũng phải chờ Tam Tư hội thẩm, chờ Đại Lý Tự điều tra manh mối, tìm ra chứng cứ vô cùng xác thực, sau đó mới có thể định tội, thế nhưng ở Hạ gia của các ngươi lại chẳng cần chứng cứ, tội lội đều từ miệng của bà mà thành, đúng như vậy không?”
Lời nói của Cố Thanh Trúc vô cùng sắc bén, Đoàn thị tìm cách phản kích: “Cố Thanh Trúc, ngươi đừng có xuyên tạc ý của ta. Hôm nay ngươi đã làm loạn cả buổi, đơn giả chỉ là vì muốn vạch lỗi của ta, được, vậy thì giờ ta thừa nhận ta đã sai, ta đã hiểu lầm nó, ngươi định lôi ta ra đánh à? Ta muốn hỏi ngươi đó, ngươi dựa vào đâu?”
Cố Thanh Trúc quay sang Hạ Vinh Chương, nói: “Hầu gia, ngài cũng đã nghe những điều tôn phu nhân vừa nói. Ngọc Dao có sai, nhưng những cái sai đó đều đã kết thúc trước khi muội ấy thành hôn, Hạ gia các người cũng đã chấp nhận muội ấy, vậy thì nên đối xử với muội ấy tốt một chút, dù cho không phải rất tốt thì cũng không thể bức tử muội ấy như vậy.”
Hạ Vinh Chương liếc nhìn Đoàn thị, quai hàm bạnh ra, nhíu mày hỏi Cố Thanh Trúc:
“Vậy ngươi muốn thế nào? Cố gia các ngươi từ xưa tới nay đều như vậy, Hạ gia chúng ta đấu không lại các ngươi. Hôm nay ngươi tới phủ của ta gây sự, làm ra chuyện lớn như thế này, vậy giờ ngươi cứ nói cho rõ ràng, ngươi muốn Hạ gia chúng ta phải đối xử với nó như thế nào? Ngươi cho rằng chúng ta nên bỏ nó hay sao?”
Hạ Vinh Chương đã thốt ra những lời này cho thấy ông ta đã tức giận đến tột cùng, bất kể việc Đoàn thị làm có đúng hay không nhưng Cố Thanh Trúc không nên dẫn theo những vị cáo mệnh lão phu nhân này tới Hạ gia của ông ta để bức bách. Nếu biết trước thế này, Hạ Vinh Chương tuyệt đối sẽ không tin vào lời nói của Cố gia, cưới một đứa xui xẻo như thế này về nhà, giờ phiền toái không dứt.
Cố Thanh Trúc nhíu mày, thái độ mềm mỏng hơn một chút, liếc nhìn Dư thị và Vân thị. Dư thị nghiến răng, Vân thị tiến lên nói với Hạ Vinh Chương:
“Hầu gia, chuyện bỏ vợ không thể tùy tiện nói ra được, nếu có vấn đề gì thì cần phải giải quyết trước đã. Cô nương nhà người ta đã gả vào Hạ gia các người, vì các người sinh con dưỡng cái, dù cho trước đây có phạm sai lầm nhưng từ khi gả về đây, suốt một năm qua vẫn luôn an phận thủ thường, ngài cũng không thể nói lời khinh suất như vậy.”
Hạ Vinh Chương thấy mình vừa nói đến việc muốn bỏ Cố Ngọc Dao thì thái độ của cả Cố Thanh Trúc và Dư thị đều nhún nhường hơn, Vân thị cũng ra mặt nói chuyện, trong lòng cũng trấn tĩnh hơn, ra vẻ ngang ngược, đáp: “Người của Võ An Hầu phủ không cần khuyên nữa, nếu các ngươi thấy nó ngoan ngoãn như thế thì dứt khoát bảo con trai nhà mình cưới cả đôi tỷ muội ghê gớm này về nhà đi.”
Vân thị nhíu mày bác lại: “Hầu gia, có những lời có thể nói, có những lời tuyệt không thể nói ra, dù cho có là đùa giỡn cũng phải có giới hạn.”
“Ngươi cũng biết đùa giỡn phải có giới hạn sao. Vậy ta hỏi ngươi, chuyện của Hạ gia, Kỳ gia các ngươi dựa vào đâu mà nhúng ta vào? Chư vị lão phu nhân, ta kính trọng các vị đều là các vị lão phu nhân thấu tình đạt lý, các vị có thể tới đây, Hạ mỗ vui mừng vô cùng, tình nguyện hầu hạ các vị, thế nhưng các vị cũng không thể xông vào nhà mà ức hiếp những người thành thật như chúng ta được. Hạ gia chúng ta dù có điều không đúng nhưng vẫn có thể đóng cửa tự mình giải quyết. Giờ thì hay rồi, đứa con dâu này, Hạ gia chúng ta không cần nữa! Vốn dĩ khi nó bước chân vào cửa đã mang theo cái bụng không rõ lai lịch, ai biết được nó làm cái gì ở bên ngoài. Là Hạ gia chúng ta nhân hậu, cho phép nó sinh đứa con ra đời, cũng không làm nó phải thất vọng. Nếu giờ nó cảm thấy sống ở Hạ gia này không đủ tốt, vậy thì cứ cho nó đi là được.”
Hạ Vinh Chương cảm thấy thật hả giận. Ông ta chính là muốn cho mọi người biết Hạ gia của ông ta cũng không phải dạng dễ bị bắt nạt, dù cho có thể mời tới nhiều vị cáo mệnh lão phu nhân tới đây thì sao nào, bọn họ cũng không có quyền nhúng tay vào chuyện riêng của Hạ gia, muốn dùng chuyện này để bức ép ông ta sao, đã vậy ông ta phải khiến họ thua thiệt nhiều hơn, chỉ cần Hạ gia tống cổ được đứa con dâu này thì họ cũng phải rời đi.
Hạ Vinh Chương chỉ tiếc mình đưa ra quyết định này quá muộn, đáng lẽ ngay sau khi Tần thị bại lộ chuyện làm giả hôn ước, ngay trong ngày thành hôn, ông ta nên trả Cố Ngọc Dao về Cố gia, chẳng qua lúc ấy ông ta sợ bị người khác chê cười nên đành cắn răng nuốt trôi cục tức này. Thế nhưng giờ thì sao nào, dù cho Hạ gia bọn họ bỏ Cố Ngọc Dao thì người khác cũng không thể nói Hạ gia bọn họ làm điều gì sai. Sống trong phủ nhà ông ta mới chịu chút thiệt thòi đã tìm tỷ muội nhà mẹ đẻ dẫn theo cả đám người tới phủ làm ầm ĩ, chỉ cần là gia đình có chút máu mặt đều sẽ không dung thứ cho loại con dâu gây phiền toái như thế này.
Hơn nữa, Hạ Vinh Chương chắc chắn một điều, nếu Hạ gia bọn họ bỏ Cố Ngọc Dao thì cả đời này nàng đừng nghĩ tới chuyện tái hôn, đem theo một đứa trẻ không rõ lai lịch, dù cho nàng có là thiên tiên hạ phàm cũng không thể gả cho ai được nữa!
Thế nên, việc mà ông ta có thể nghĩ được thì người khác cũng có thể nghĩ tới. Cứ nhìn Cố Thanh Trúc vừa mới vừa rồi “cắn” chặt người khác không buông mà xem, ông ta vừa nhắc tới chuyện bỏ vợ, nàng cũng đã phải ngậm miệng, Hạ Vinh Chương lập tức cảm thấy trong lòng sung sướng vô cùng. Chuyện đã như vậy thì phải mạnh tay giải quyết.
Vân thị nghe xong những lời này cũng không còn lòng dạ nào khuyên nhủ, những vị lão phu nhân khác thấy Dư thị không lên tiếng, bọn họ cũng không tiện mở miệng, trong đầu chỉ nghĩ Hạ gia này thế mà còn vô sỉ hơn cả trong tưởng tượng của bọn họ.
Đoàn thị trong lòng cũng đắc ý, quả nhiên vẫn là Hầu gia lợi hại, mới nói mấy câu đã khống chế được toàn thể cục diện. Trong đầu bà ta còn âm thầm tính toán, dù cho hôm nay Hầu gia chỉ nói miệng chứ không định thực sự bỏ Cố Ngọc Dao, nhưng chờ đến khi những người này rời khỏi đây, bà ta sẽ giải quyết chuyện này cho kỹ càng! Chẳng phải Cố Ngọc Dao thích mách mỏ hay sao, thế thì đuổi nàng ta cút đi, để nàng ta mách tội cho thỏa thích! Bà phải đem đứa con gái đã làm bà mất hết thể diện này ra khỏi phủ, để xem sau này nàng còn dám vẫy vùng như thế nào.
Tình thế một lần nữa lâm vào cục diện bế tắc. Cố Thanh Trúc nhìn Cố Ngọc Dao, chuyện đã đến nước này, bọn họ không còn có thể nói được gì, dù sao chuyện này còn có liên quan tới tương lai của Cố Ngọc Dao, Cố Thanh Trúc có thể ra mặt báo thù cho nàng ấy nhưng lại không thể thay nàng ấy đưa ra bất kỳ quyết định gì. Nếu vì điều này mà khiến Cố Ngọc Dao bị nhà chồng rũ bỏ, Cố Thanh Trúc cũng không biết hành động của mình hôm nay rốt cuộc là đúng hay sai.
Cố Ngọc Dao bế con đi tới trước nhóm người Dư thị, quỳ xuống, nói với Dư thị:
“Chư vị lão phu nhân, hôm nay làm phiền chư vị tới giúp con đòi lại công bằng. Trước khi thành hôn đúng là con đã làm chuyện hồ đồ, sau khi đính hôn cùng Hạ Bình Chu đã không giữ khoảng cách nam nữ, có tiếp xúc da thịt với hắn, đều là do con quá mức tùy tiện, thế nên giờ bị người ta xem thường, đây âu cũng là ‘gieo gió gặt bão’.”
Những lời Cố Ngọc Dao nói khiến Dư thị không khỏi nhíu mày, cô nhóc này không lẽ lại muốn lui bước hay sao. Mấy người các bà tới đây căng lưng căng eo nói cả buổi, đến phút cuối cùng cô nhóc này lại bị hai chữ “bỏ vợ” dọa sợ rồi. Có điều, đây cũng là chuyện thường tình mà thôi, dù sao một người con gái bị nhà chồng ruồng bỏ sau này muốn tái hôn cũng sẽ rất khó khăn.
Dư thị thở dài, nói: “Con đứng lên đi. Con không cần cảm tạ chúng ta, con muốn thế nào cũng được. Dù con cho rằng bản thân mình có phạm lỗi sai, cho rằng mấy bộ xương già chúng ta hôm nay không nên ra mặt trợ giúp, vậy cũng không sao.”
Đoàn thị cười trộm, mỉa mai: “Nghe thấy chưa, nó đã tự mình thừa nhận bản thân làm điều bất chính, không thể trách chúng ta dạy nó quy tắc được.”
Cố Ngọc Dao mặt không biểu cảm đứng dậy, xoay người đối diện với Đoàn thị, lạnh lùng nói:
“Ta đúng là không biết quy củ, thế nhưng ta vẫn còn có lương tri. Không phải muốn bỏ vợ sao? Ta cầu còn không được.”