Editor: HannahSau khi Cố Ngọc Dao dứt lời, không chỉ Đoàn thị ngây người mà ngay cả Cố Thanh Trúc và những người đi cùng cũng sững sờ. Cố Thanh Trúc đi tới bên cạnh Cố Ngọc Dao, lặng lẽ kéo ống tay áo nàng ta, hạ giọng hỏi: “Muội nghĩ kỹ chưa?”
Cố Ngọc Dao quay đầu nhìn nàng rồi lại cúi đầu nhìn bé con sau khi ăn no đang say ngủ trên tay, được Cố Ngọc Dao ôm một lúc, khuôn mặt nhỏ nhắn đã hồng hào trở lại. Cố Ngọc Dao đưa tay xoa xoa khuôn mặt bé con, đưa tới trước mặt Cố Thanh Trúc. Cố Thanh Trúc bất ngờ nhưng vẫn đưa tay đón lấy đứa bé. Có lẽ do người Cố Thanh Trúc hơi lạnh nên đứa bé nằm trong tay nàng rên hừ hừ vài cái, Cố Ngọc Dao liền cởi áo khoác lông cừu trên người nàng ta xuống, quấn lấy đứa bé. Áo khoác lông cừu còn vương hơi ấm, làm bé con dễ chịu hơn một chút, có lẽ vì quá mệt, khó khăn lắm mới được ngủ ngon nên dù đổi người bé, bé con cũng không tình lại, tiếp tục ngủ say.
Mọi người cũng không biết Cố Ngọc Dao định làm gì, chỉ thấy dưới lớp áo lông cừu, nàng chỉ mặc độc một chiếc áo đơn, trên áo còn thêu long phượng trình tường, rõ ràng đây là áo váy được may khi nàng thành thân, đã qua hơn một năm mà nàng vẫn còn mặc, có thể thấy được tháng ngày vừa qua không tốt lành gì.
Cố Ngọc Dao đi tới trước mặt Đoàn thị và Hạ Bình Chu, lạnh lùng nói: “Các ngươi muốn bỏ vợ đúng không? Ta đồng ý. Các ngươi hoài nghi đứa bé không phải là giọt máu của Hạ gia các ngươi, không sao, ta đưa nó đi là được. Trước đây là do ta tham lam, bị tiền tài che mắt, đáng lẽ ta không nên vọng tưởng, không nên có ý đồ muốn bước vào Hạ gia cao quý của các ngươi. Hạ Bình Chu, nể tình phu thê, ta cầu xin ngươi hãy bỏ ta đi, hãy cho ta và đứa bé một con đường sống.”
Hạ Bình Chu nhìn Cố Ngọc Dao một lúc lâu không nói gì, bỗng cười lạnh rồi nói: “Cố Ngọc Dao, ngươi nghĩ mà xem, bước qua khỏi ngưỡng cửa kia ngươi sẽ không còn là thê tử của Hạ Bình Chu nữa, ngươi và đứa bé đều sẽ phải rời khỏi Hạ gia. Ngươi rời Hạ gia rồi còn có thể làm gì? Cha ngươi Cố Tri Viễn sẽ đón nhận ngươi sao? Ngươi mang theo một đứa bé ra ngoài, chẳng phải là đi tìm đường chết hay sao? Ngươi điên rồi, còn tưởng mình có bản lĩnh sống qua ngày cơ à?”
Hạ Bình Chu không dám phản bác Cố Thanh Trúc hay người của Kỳ gia, thế nhưng đối mặt với Cố Ngọc Dao, hắn vẫn có gan mở miệng, bởi trong mắt hắn, Cố Ngọc Dao chỉ là một thứ đồ vật không có bản lĩnh gì. Uổng cho nàng ta cũng có chút khéo mồm khéo miệng, nàng cho rằng bên ngoài Hạ gia là biển rộng trời cao, cũng không nhìn lại mình xem bản thân mình là cái thứ gì, đi ra ngoài cũng chỉ có mất mặt và xấu hổ, từ tận đáy lòng hắn khinh thường nàng.
Cố Ngọc Dao cũng thấy được sự trào phúng trong ánh mắt của Hạ Bình Chu, trong một khoảnh khắc nàng cảm thấy sự tự tôn của mình bị kẻ khác giẫm đạp dưới chân, hơn nữa còn ra sức đè nát. Nàng nhận ra một điều, kể từ sau khi thành thân, Hạ Bình Chu vẫn luôn nhìn nàng với vẻ mặt này, hắn ta thực sự từ tận đáy lòng chưa từng tôn trọng nàng.
Nếu là trước đây, nàng sẽ đau lòng, nhưng bây giờ, nàng chỉ thấy nực cười. Bản thân mình năm đó sao lại bị vẻ bề ngoại tô vàng nạm ngọc của hắn làm mê hoặc, cho rằng chỉ cần gả cho hắn là mình có thể bay lên cành cao thành phượng hoàng, không biết bao nhiêu lần nàng đã tưởng tượng trong đầu viễn cảnh cuộc sống tươi đẹp của Hạ gia Nhị thiếu phu nhân, thế nhưng hiện thực tặng lại cho nàng một cái tát cực kỳ dữ dội, đánh cho nàng máu chảy giàn giụa, đầu óc choáng váng, sau đó mới giúp cho nàng tỉnh lại từ một giấc mơ không thực tế.
Cố Ngọc Dao đương nhiên biết tình cảnh của mình sau khi bị ruồng bỏ sẽ như thế nào, thế nhưng nếu giờ nàng còn không rời đi thì nàng thực sự không biết liệu mình còn mạng để nuôi lớn bé con nữa hay không. Dù cho nàng có chết thì với cách hành xử của Hạ gia, bọn họ tuyệt đối sẽ không đối xử tốt với Thiến Nhi, so với việc để Thiến Nhi ở lại Hạ gia chịu ức hiếp thì chẳng thà nàng rời khỏi đây tự mình kiếm sống.
“Ngươi cho ta một bức hưu thư, bước chân ra khỏi Hạ gia, ta chỉ còn là một kẻ ăn mày nghèo đói, cũng sẽ không quay lại Hạ gia. Ngươi cứ yên tâm.”
Cố Ngọc Dao dùng hết sức lực để giữ cho giọng điệu của mình bình thản. Quần áo trên người nàng mỏng manh, một cơn gió thổi qua nhưng nàng không hề cảm thấy lạnh, vì từ lâu nàng đã lạnh thấu đến tận tâm can.
Hạ Binh Chu nhìn người trước mặt như thể đang muốn chọc giận mình, nhếch miệng cười, đáp: “Hừ, được. Như ý muốn của ngươi, ta sẽ cho ngươi hưu thư. Từ nay về sau, ngươi và ta không còn bất kỳ quan hệ gì nữa, ngươi dẫn theo đứa con hoang kia, nhanh chóng thu dọn đồ đạc rời khỏi Hạ gia của ta.” Nói xong, Hạ Bình Chu bỗng bật cười, buông lời cợt nhả:
“À phải rồi, ta suýt chút nữa quên mất, Cố Ngọc Dao ngươi làm gì còn thứ gì ở Hạ gia này chứ. Một đứa con gái ngay cả của hồi môn cũng không có, thế mà còn dám đòi ta hưu thư, ta thấy ngươi đúng là điên rồi. Có điều lời đã nói ra, ngươi có muốn hối hận cũng không còn cơ hội.”
Cố Ngọc Dao nhắm hai mắt, xoay người sang chỗ khác, nhìn về phía Cố Thanh Trúc. Nét mặt Cố Thanh Trúc đầy sự lo lắng, Cố Ngọc Dao nhìn nàng chằm chằm một hồi lâu, nhớ lại bản thân mình của ngày trước, nếu gặp phải tình cảnh túng quẫn thì dù có thế nào đi chăng nữa, nàng cũng sẽ không dám đối diện với Cố Thanh Trúc, sợ rằng sẽ thấy được sự châm biếm trong mắt tỷ ấy. Thế nhưng lúc này đây, Cố Ngọc Dao đã hiểu ra tất cả.
Kỳ thực, vì sao cho tới giờ nàng ta vẫn hận Cố Thanh Trúc cơ chứ? Cố Thanh Trúc cũng chưa từng làm chuyện gì có lỗi với nàng ta, tất cả những gì Cố Thanh Trúc có được đều là những thứ thuộc về nàng, không có chút quan hệ gì với Cố Ngọc Dao cả. Nói cho cùng, vẫn là do Cố Ngọc Dao nàng quá ghen tị, nàng ghen ghét Cố Thanh Trúc cái gì cũng tốt, ghen ghét Cố Thanh Trúc cái gì cũng có, ghen ghét Cố Thanh Trúc xuất sắc hơn mình về mọi mặt.
Giờ nàng đã hoàn toàn hiểu ra, ghen ghét cũng không thể làm thay đổi bất kỳ điều gì, đó là thứ vô dụng nhất trên đời này. Nếu không thể tự mình đứng dậy thì dù cho có ghen ghét đến thấu trời cũng vô dụng.