Editor: Hannah* Chú thích: Tiêu đều chương gốc rất dài nên mình cắt bớt.
Có?
Cố Thanh Trúc lập tức sững sờ. Đậu hũ thối đã gắp lên hồi lâu mới đưa vào trong miệng, nàng ú a ú ớ đáp lại: “Không thể nào đâu.”
Kỳ Huyên nhướng mày nhìn nàng rồi cầm lấy đồ trong tay Cố Thanh Trúc, tìm một chiếc ghế dựa bên cạnh quầy hàng. Kỳ Huyên đỡ Cố Thanh Trúc ngồi xuống, vẻ mặt tràn đầy háo hức đưa mắt ra hiệu với nàng. Cố Thanh Trúc có phần dở khóc dở cười, hỏi:
“Làm gì thế?”
Kỳ Huyên chỉ vào cổ tay Cố Thanh Trúc, nói: “Thử xem.”
“Xem thế nào đây?” Cố Thanh Trúc nhìn những người đang đi qua đi lại cây cầu đá nhỏ, người đến người đi, có cả không ít người qua cầu. Kỳ Huyên gần như nửa quỳ trước mặt nàng, hai người họ khoác trên người y phục hoa lệ, dung mạo xuất chúng, rất thu hút ánh nhìn. Lúc này đây hành động của Kỳ Huyên đã hấp dẫn sự chú ý của mấy người.
Kỳ Huyên nâng cổ tay trái của Cố Thanh Trúc lên, bảo nàng bắt mạch. Cố Thanh Trúc dở khóc dở cười nhưng về mặt tâm lý cũng có phần mong đợi. Nàng hít một hơi thật sâu, đặt ngón tay phải lên kinh mạch cổ tay trái, tĩnh tâm, lẳng lặng bắt mạch.
Thế nhưng bắt mạch càng lâu, trong lòng nàng càng thêm căng thẳng, cảm giác như bị thứ gì đó đè nén trong lồng ngực, không thể thoát ra cũng không thể buông xuống. Mạch đập dường như có dấu hiệu của mang thai nhưng vì nàng quá căng thẳng nên chỉ một lúc sau đã buông tay. Kỳ Huyên quỳ một gối trước mặt Cố Thanh Trúc, vẻ mặt cũng vô cùng căng thẳng nhìn nàng chằm chằm, thấy nàng dừng tay, vội vàng hỏi:
“Thế nào rồi?”
Cố Thanh Trúc thấy chàng háo hức như vậy nên cũng không còn tự tin, nói một câu ba phải:
“Hình như có hơi giống nhưng hình như lại không phải. Chúng ta về trước đi, về rồi em từ từ bắt mạch.”
Kỳ Huyên thấy nàng nói như vậy, tuy rằng không có được đáp án chính xác nhưng cũng vẫn có khả năng. Chàng đỡ Cố Thanh Trúc dậy, gật đầu lia lịa: “Được được được, chúng ta đi về trước, về rồi từ từ bắt mạch, từ từ bắt mạch. Nàng… nàng để ý dưới chân, ai dà, hay là để ta cõng nàng về đi. À, không được, không thể cõng, bế đi, để ta bế nàng về.”
Nói xong, Kỳ Huyên cũng không chần chừ nữa, đột ngột bế ngang Cố Thanh Trúc lên. Cố Thanh Trúc giật mình kêu lên một tiếng, làm cho người qua đường đều quay sang nhìn, nàng vội vàng giang tay ôm lấy cổ Kỳ Huyên, Kỳ Huyên bế nàng bước đi như bay, đi qua cây cầu đá nhỏ.
Lý Mậu Trinh làm công việc đánh xe, thấy Kỳ Huyên bế Cố Thanh Trúc chạy lại, còn tưởng Cố Thanh Trúc bị thương ở đâu, mau chóng chạy tới hỏi: “Thế tử, phu nhân làm sao vậy?”
Nét mặt Kỳ Huyên tràn đầy hào hứng, đáp: “Không sao không sao, phu nhân hơi mệt.”
Lý Mậu Trinh nửa tin nửa ngờ gật đầu, ánh mắt nhìn Cố Thanh Trúc với vẻ nghi hoặc. Cố Thanh Trúc thẹn thùng cười cười với hắn, sau đó cúi đầu, vùi mặt vào lòng Kỳ Huyên, khẽ thì thầm bên tai chàng:
“Để em xuống đi.”
Kỳ Huyên làm như không nghe thấy gì, vẫn bế Cố Thanh Trúc lên xe, sai Lý Mậu Trinh đánh xe về phủ nhanh một chút. Thậm chí khi vào tới trong xe ngựa, Kỳ Huyên vẫn không chịu buông tay, để Cố Thanh Trúc ngồi trên đùi mình, ôm nàng như bảo vật. Cố Thanh Trúc muốn trèo xuống tự ngồi nhưng bị Kỳ Huyên dùng cái cớ “xe ngựa xóc nảy” từ chối, khiến nàng vô cùng bất lực.
“Chàng đừng căng thẳng như thế, còn chưa chắc chắn là có đâu. Em cũng không bắt mạch ra nguyên nhân là gì, chỉ cảm thấy hơi giống thôi, cũng không chắc chắn mà.”
Kỳ Huyên dường như có linh cảm khác, chàng cười cười, nói với Cố Thanh Trúc:
“Không chắc chắn cái gì? Chúng ta viên phòng đã được vài tháng, giờ nếu nàng có thì cũng là chuyện hết sức bình thường. Chúng ta mau chóng trở về, để ta sai Lý Mậu Trinh đi mời thái y.”
Cố Thanh Trúc giật mình, vội vàng lắc đầu: “Đừng đừng đừng, mời thái y làm cái gì. Chuyện còn chưa chắc chắn nữa, nếu chàng mời thái y về rồi, bắt mạch ra thấy không phải thì đúng là để người ta cười nhạo mà. Đến lúc đó lại làm kinh động tới lão phu nhân, phụ thân và mẫu thân nữa, chàng muốn họ lo lắng cho em hay sao.”
Kỳ Huyên ôm chặt lấy Cố Thanh Trúc, tựa trán lên đầu nàng, cảm động nói:
“Có nhà ai sau khi chắc chắn mới mời thái y đâu, chính vì không biết có phải hay không nên mới mời thái y chứ. Chúng ta là phu thê, cũng không phải quan hệ lén lút gì, có con cũng là chuyện rất bình thường. Còn về người lớn trong nhà, nếu biết cũng chỉ vui mừng thôi.”
Cố Thanh Trúc ngập ngừng: “Em chỉ sợ nhỡ đâu không phải…”
“Không phải ta vẫn sẽ vui.” Kỳ Huyên từng câu từng câu gạt đi nỗi lo lắng của Cố Thanh Trúc. Cố Thanh Trúc cãi không lại chàng, chỉ đành tựa vào lồng ngực chàng, cảm nhận sự xóc nảy của xe ngựa, mắt nhìn qua rèm xe bị gió thổi tốc lên, ngắm nhìn một góc quang cảnh đường phố. Trên đường đã không còn đông người qua lại, toàn bộ kinh thành gần như yên tĩnh trở lại. Suy nghĩ trong đầu Cố Thanh Trúc cứ miên man, trong lòng cảm xúc ngổn ngang.
Nàng hình như có thật rồi.
Nàng và Kỳ Huyên thật sự lại có con nữa rồi.
Sở dĩ kiếp này nàng lạnh nhạt với Kỳ Huyên như vậy, thực ra nguyên nhân chủ yếu chính là vì nàng không thể buông bỏ nỗi tiếc nuối đối với đứa con đã mất. Thai nhi kia hình thành trong bụng nàng còn chưa đầy hai tháng đã biến thành một vũng máu. Nàng từng có ý nghĩ oán hận Kỳ Huyên, thế nhưng nàng nhận ra, bản thân mình không thể hận chàng được nhưng đồng thời cũng không cách nào đón nhận chàng, chỉ có thể dùng sự lạnh lùng để đối phó.
Kiếp này hai người họ quay lại Mạc Bắc, một lần nữa trải qua sinh tử khiến cho Cố Thanh Trúc gỡ được mối khúc mắc, một lần nữa đón nhận Kỳ Huyên. Đây có lẽ là mục đích cuối cùng của lần sống lại này.
Kỳ Huyên ôm lấy Cố Thanh Trúc, thấy vẻ mặt cô đơn của nàng, ánh mắt thẫn thờ nhìn vào khoảng không, trong lòng bất giác bồn chồn, cho rằng nàng lại nghĩ tới những chuyện không hay. Chàng hỏi với vẻ bất an:
“Thanh Trúc, có phải nàng lại nghĩ về chuyện của kiếp trước không?”
Đường phố rất yên tĩnh, tiếng bánh xe vang lên rất rõ ràng.
Cố Thanh Trúc tựa vào chàng, chậm rãi lắc đầu, đáp: “Em chỉ nghĩ lại thôi, không sao đâu.”
Kỳ Huyên ôm siết lấy nàng, thì thầm bên tai nàng, cam đoan với nàng: “Chuyện trước đây không quên, chuyện sau này ghi nhớ, ta nhất định sẽ đối xử với nàng và con thật tốt. Nàng tin ta đi.”
Cố Thanh Trúc rưng rưng nước mắt: “Em tin.”
Tình cảm giữa nàng và Kỳ Huyên nếu không phải nhờ có Kỳ Huyên nỗ lực khôi phục thì thực sự hai người rất có khả năng đã “đường ai nấy đi”, dù sao cũng có một khoảng thời gian nàng đúng là đã hết hy vọng, nếu khi đó Kỳ Huyên không tới dây dưa thì có lẽ giờ đây hai người đã thành người lạ, nàng sẽ gả cho Tống Tân Thành làm thê tử, còn Kỳ Huyên sẽ cưới người con gái khác. Con đường của hai người bọn họ có lẽ sẽ chẳng bao giờ giao nhau lần nữa.
Mối tình này giống như hòn đá cheo leo bên vách núi, chỉ cần Kỳ Huyên hơi buông lỏng tay một chút thì cả nàng và hòn đá kia đều sẽ rơi xuống vực sâu. Kỳ Huyên từng chút từng chút một kéo nàng trở về, trong quá trình đó chàng đã phải trả giá bao nhiêu, Cố Thanh Trúc không khó để đoán được. Bởi chuyện trả giá này, nàng cũng từng làm, đặc biệt là đơn phương cho đi, cái cảm giác không thể có được sự đáp lại vô cùng đau khổ.
Xe ngựa dừng trước cửa Võ An Hầu pủ, Kỳ Huyên vẫn ôm chặt lấy Cố Thanh Trúc về thẳng Thương Lan Cư. Lý Mậu Trinh vâng lệnh Kỳ Huyên, lập tức tới Thái Y Sử mời thái y về phủ.
Bọn họ vừa về tới Thương Lan Cư thì Dư thị và Vân thị cũng chạy tới, vì hai người đều nghe tin Kỳ Huyên cho mời thái y về phủ, tưởng rằng Kỳ Huyên và Cố Thanh Trúc trên đường gặp phải sự cố gì, có ai bị thương. Cố Thanh Trúc bị Kỳ Huyên bắt ngồi im trên ghế thái sư, thấy Dư thị và Vân thị tới, Cố Thanh Trúc vô cùng ngượng ngùng. Vân thị ngồi xuống bên cạnh nàng, hỏi với vẻ quan tâm:
“Con thấy khó chịu ở đâu sao?”
Vẻ mặt Cố Thanh Trúc xấu hổ, không biết phải nói thế nào. Dư thị cũng đang chờ câu trả lời của nàng, Cố Thanh Trúc đành ấp úng đáp:
“Không… không khó chịu ở đâu cả. Chỉ là Kỳ Huyên lo lắng quá.”
Dư thị nhanh nhạy hơn so với Vân thị, lập tức phát giác ra điểm bất thường, bà cụp mắt cười cười, ung dung điềm nhiên ngồi xuống bên cạnh uống trà. Nhận lấy chén trà Hồng Cừ dâng lên, bà từ từ nhấm nháp.
Dư thị và Vân thị ngồi được một lúc thì thái y vội vàng chạy tới.
Vị lão thái y này trong lòng cũng vô cùng buồn bực, hiện giờ trong kinh thành ai nấy đều biết Võ An Hầu thế tử phu nhân Cố thị là một thần y, có bệnh nan y nào vào tay nàng mà không giải quyết được, ngay cả căn bệnh của Hoàng hậu nương nương và Võ An Hầu đều do vị thế tử phu nhân này chữa khỏi, thế nên, Kỳ gia rất ít khi phải gọi tới thái y, nếu thật sự phải gọi nói không chừng là có chuyện lớn, bảo ông ta sao có thể không căng thẳng cho được.
Kỳ Huyên đích thân đưa thái y tới trước mặt Cố Thanh Trúc, bộ dạng giống hệt một cậu thiếu niên bốc đồng, ghé sát đầu vào bên cạnh thái y và Cố Thanh Trúc, nhìn thái y chằm chằm khiến ông ta càng thêm bồn chồn, trán đổ mồ hôi từng giọt.
Từ sau khi Cố Thanh Trúc học y thuật thì rất ít khi cần người khác bắt mạch cho mình, thế nhưng lần này nàng thực sự không dám chắc, đây chính là “quan tâm dễ bị loạn.” Chính vì quá để ý nên mới căng thẳng, càng căng thẳng tâm càng không tĩnh, dễ mắc sai lầm, mà chuyện này tuyệt đối không thể mắc sai lầm.
Lão thái y ngồi bên cạnh bắt mạch một lúc, sắc mặt căng thẳng ban đầu dần dần thả lỏng. Hóa ra là như vậy. Bảo sao từ trên xuống dưới Võ An Hầu phủ đều tỏ ra nghiêm trọng như thế.
Vào giây phút lão thái y rụt tay lại, tất cả mọi người có mặt đều nóng ruột nhìn ông ta. Dư thị tay bưng chén trà mà quên cả việc uống, Vân thị vẻ mặt đầy lo lắng mà Kỳ Huyên và Cố Thanh Trúc cũng nhìn lão thái y chằm chằm không dời mắt.
“Chúc mừng lão phu nhân, chúc mừng Hầu phu nhân, chúc mừng thế tử, chúc mừng thế tử phu nhân. Kỳ gia có tin vui. Thế tử phu nhân có thai đã hơn một tháng.”
Giọng nói của lão thái y vang lên trong sảnh, chỉ tỏng nháy mắt, trong sảnh yên tĩnh đến nỗi có thể nghe được tiếng chiếc kim rơi xuống. Kỳ Huyên ôm lấy ngực, không kìm được mà cười toe toét. Cố Thanh Trúc cũng ngượng ngùng cúi đầu, một tay theo bản năng xoa bụng mình, dường như đang cảm nhận sinh mệnh nhỏ đã mất đi nay tìm lại được, mũi nghẹn ngào, mắt đỏ lên.
Vân thị là người đầu tiên reo lên:
“Ngươi nói gì? Tin vui? Ai da ai da, đây… đây chính là… Hahaha, đúng là chuyện vui mà. Lão thái y chắc chắn sao? Chuyện này… Chuyện này thật quá… quá bất ngờ, quá vui vẻ. Ta phải đi báo cho Hầu gia biết. Mau lên mau lên, mau dâng trà mời lão thái y.”
Vân thị tính tình trầm tĩnh, chưa từng thể hiện sự quá khích như thế này, xem ra bà thật sự rất vui. Dư thị cũng tiến lên, tủm tỉm cười, nói:
“Đúng là tin vui lớn. Tốt, tốt lắm! Kỳ gia ta có cháu nối dõi rồi.”
Cố Thanh Trúc cảm động tới rơi nước mắt. Kỳ Huyên ôm lấy nàng, lúc này cũng không khá hơn, sự căng thẳng cả tối hôm nay giờ phút này đã bộc lộ ra hết. Hai vợ chồng ôm lấy nhau, Cố Thanh Trúc buông xả hết những cảm xúc mất đi tìm lại, khóc nức nở, cuối cùng không kìm được ôm lấy Kỳ Huyên, vùi mặt vào lòng chàng, khóc như một đứa trẻ.
Kỳ Huyên cũng xúc động, hai mắt đẫm lệ. Chàng và Cố Thanh Trúc có con rồi, cuối cùng cũng lại có con rồi. Năm đó khi chàng ở trong ngục nghe nói Cố Thanh Trúc mang thai nhưng lại bị chàng dùng gia pháp mà sảy thai, chàng cảm giác như lồng ngực mình bị ai đó đập nát, vô cùng trống rỗng. Một đứa con đã có cơ hội ra đời lại bị chàng chính tay hủy hoại. Sau lần đó, rất nhiều đêm trong giấc mơ chàng đều nhìn thấy đứa bé do chính chàng hại chết kia, chàng thấy nó khóc, thấy nó cười, nghe tiếng nói gọi mình là “cha”, nghe tiếng nó chất vấn chàng vì sao lại giết nó…
Giờ đây, cuối cùng… Kỳ Huyên ôm lấy Cố Thanh Trúc, hai vợ chồng cùng gào khóc khiến cho Dư thị và lão thái y đứng bên cạnh không tài nào hiểu được. Chưa nghe nói nhà ai sau khi biết sắp có con lại ôm nhau gào khóc kiểu này.
Hai con người này hôm nay bị làm sao vậy?