Sáng sớm hôm sau, Cố Thanh Trúc đi ra vườn rau sau nhà, không khí trong lành thoang thoảng mùi bùn đất.
Thôn trang này là của hồi môn của mẫu thân, khi bà còn sống thường xuyên đưa Cố Thanh Trúc đến đây. Phía trước thôn trang đều trồng cây ăn quả, tường rào sau nhà là một ruộng rau bạt ngàn. Một nhà tám người ở trong thôn trang quản lí ruộng rau này, dù lời ít lời nhiều cũng đảm bảo mỗi ngày đều có món mới để ăn. Theo như lời Hồng Cừ, nàng đã ở đây chín tháng, nàng nhớ mang máng kiếp trước sau khi mẹ qua đời nàng ở thôn trang này gần một năm, tính qua tính lại, khoảng chừng hai tháng nữa Cố gia sẽ phái người đón nàng về.
Đã nhiều năm trôi qua nên Cố Thanh Trúc cũng quên mất tại sao năm đó Cố Gia lại phải đón nàng về.
Theo lý mà nói, Tần thị vừa mới được phù chính không lâu cần phải củng cố địa vị trong phủ, con gái vợ trước bị tống đi nơi khác thì có lợi hơn cho bà ta nhiều, tại sao phải gọi nàng về chứ? Cố Thanh Trúc ngồi xuống một tảng đá trong vườn, nhìn ngọn rau mới nhú mà cố gắng hồi tưởng lại.
Trương Hỉ và vợ mới sáng sớm ra vườn đã thấy Cố Thanh Trúc ở ven đường bèn chào hỏi, Cố Thanh Trúc cũng gật đầu đáp lễ, nhìn bọn họ mang mũ che nắng đi vào vườn. Trên đường lại tiếp tục xuất hiện một thanh niên, vai mang một cái cày to, hắn mặc một cái áo vải xám cụt tay, người tầm thước, da đen, tóc búi rối, nhờ có cái mũi củ tỏi mà Cố Thanh Trúc nhìn một lần liền nhận ra, người ấy là Trương Vinh. Khi Cố Thanh Trúc gả vào phủ Vũ An Hầu đem theo cả nhà hắn làm nô bộc, gia đình đó cũng đã thay nàng xử lí không ít chuyện, vợ hắn chính là Như Ý, nhưng hình như bây giờ hắn cũng chưa lấy vợ.
Trương Vinh đi đưa cày cho cha mẹ, cái cày to như vậy mà hắn chỉ cần dùng một vai để khiêng, sức lớn nhưng trâu nhưng hình như cũng vì khỏe quá mà phải làm việc nhiều vì vậy mà không cao nổi.
Đưa cày xong hình như Trương Vinh còn có việc, hắn lấy cái khăn sau sau gáy lau trán xong định đi thì gặp ngay Cố gia tiểu thư đang nhìn chằm chằm mình, đôi mắt đen lúng liếng khiến người khác không dám nhìn thẳng, hắn hơi ngượng ngùng, cung kính hành lễ với Cố Thanh Trúc xong liền vội vã đi ngay.
"Tiểu thư, sao ngài lại đến đây. Lý ma ma đang kêu ngài đến ăn điểm tâm đó." Hồng Cừ đi tới ruộng rau chào hỏi với vợ chồng Trương Hỉ xong thì đi tới bên cạnh Cố Thanh Trúc.
Cố Thanh Trúc vừa đứng lên thì Hồng Cừ vội vàng chạy sang giúp nàng phủi bụi đất trên váy: "Tiểu thư sao không trải khăn lên mà ngồi, người phải chú ý mấy cái này một chút chứ."
Chú ý mấy cái này một chút sao? Cố Thanh Trúc nhìn qua hòn đá mình vừa ngồi, nó loang lổ đen sì, nếu là mình khi còn trẻ thì nhất định không bao giờ chịu ngồi lên hòn đá dơ bẩn này nhưng bây giờ nàng đã được nhìn thấy cát vàng Mạc Bắc, đã quen ăn cơm dính cát, đã quen nhìn cảnh trong quân doanh mùa hè ruồi bọ lượn lờ thịt lẩu.. Hòn đá này thì có kể gì.
Cười cười, nàng theo Hồng Cừ về tiền viện.
Lý ma ma đang chờ nàng ở cửa, thấy nàng tới vội vàng tiến lên đón: "Tiểu thư sao sáng sớm không ở trong phòng, nô tì dọn cơm sẵn rồi chỉ chờ người đến ăn."
Cố Thanh Trúc không nói gì chỉ cười cười, ngồi lên bàn nhận bát cháo Hồng Cừ đưa qua, thêm hai miếng củ cải ngâm, ăn xong rất nhanh. Hồng Cừ thậm chí còn chưa bóc xong quả trứng gà.
Nàng ngơ ngác nhìn Cố Thanh Trúc: "Tiểu thư, người ăn xong rồi sao?"
Cố Thanh Trúc gật đầu, nhìn qua bàn thức ăn nói: "Những món trong mâm đem đưa cho phu thê Trương Hỉ, còn lại thì các ngươi ăn đi."
Lý ma ma thấy Cố Thanh Trúc muốn đi vội vàng ngăn lại, Cố Thanh Trúc quay lại liếc bà ta một cái làm lòng bà ta run lên, cảm giác hình như sau cú ngã tiểu thư đã không còn giống như trước, ánh mắt sắc bén như dao khiến người khác không dám nhìn thẳng.
"Còn có việc gì sao Lý ma ma." Thấy bà ta không nói gì, Cố Thanh Trúc chủ động hỏi.
"A" Lý ma ma thất thần gật đầu: "Có chút việc. Là.. Trong phủ đưa người đến đưa cho tiểu thư không ít thức ăn và quần áo mới, đến lúc thay quần áo theo mùa, mặc dù phu nhân mất đi nhưng trong phủ các hạng phân lệ và thói quen vẫn như cũ, năm nay phu nhân mới một tay xử lí, dùng toàn vải vóc thượng hạng, tiểu thư có muốn qua xem một chút, chọn vài bộ hợp mắt mà mặc, nhìn cũng mới mẻ hơn."
Cố Thanh Trúc cúi xuống nhìn xiêm y trên người mình, nàng đang mặc một cái áo choàng ngắn nửa mới nửa cũ màu trắng sáng, vạt áo chỉ thêu một đóa hoa lan, mẫu thân nàng thích nhất là hoa lan, đóa hoa này cũng do chính tay bà thêu dù không còn mới nữa nhưng Cố Thanh Trúc cũng không tính đổi.
"Ta còn chịu tang, mặc quần áo mới không tốt lắm, xiêm y này vẫn còn rất tốt không cần qua xem đâu."
Thẩm thị qua đời mới hơn một năm, nàng là con gái ruột nên giữ đạo hiếu ba năm. Không chỉ mình nàng mà con trai, con gái Tần thị cũng phải giữ đạo hiếu cho mẫu thân nàng cho đúng lễ.
"Lý ma ma còn việc gì nữa không?" Ánh mắt Cố Thanh Trúc sáng như mặt trời, chói như trân châu làm mặt Lý ma ma hơi sợ hãi, vội cười xòa:
"Tiểu thư, nói thế nào cũng là tấm lòng của tân phu nhân, người mang đồ tới còn đang chờ trong tiền viện nếu người không đi gặp người kia về báo lại, tân phu nhân sẽ cho rằng tiểu thư có ý kiến với người, nếu lão gia biết được.. đối với tiểu thư cũng không phải chuyện tốt."
Vừa nhắc tới chuyện này, hình tượng Lý ma ma trong đầu Cố Thanh Trúc lại hiện lên rõ ràng hơn. Bà ta lúc nào cũng thổi gió bên tai nàng những lời nói có vẻ tốt cho nàng, đều khuyên nàng nên nhẫn nhịn lấy đại cục làm trọng hoặc lấy Cố Tri viễn ra làm lá chắn, lợi dụng việc Cố Thanh Trúc còn e ngại Cố Tri Viễn cũng như không muốn làm lớn chuyện đã thành công thuyết phục Cố Thanh Trúc rất nhiều chuyện.
Mười tám năm trước, nàng có nghe "lời khuyên" của Lý ma ma hay không nàng đã không còn nhớ rõ, nhưng hôm nay thì..
Điềm nhiên nàng gật đầu: "Ừ, chuyện ta không muốn gặp người do tân phu nhân phái tới quả thật không thể để cho cha ta biết được, nên ăn nói với người kia thế nào để tránh đi phiền toái này ta tin tưởng dựa vào bản lĩnh của Lý ma ma nhất định có thể xử lí thỏa đáng."
Cố Thanh Trúc nói rất nghiêm túc không giống nói đùa chút nào, hơn nữa nói xong liền quay gót bước đi, đến lúc Lý ma ma kịp phản ứng lại nàng đã đi mất hút.
Lý ma ma đau đầu, tiểu thư có ý gì đây, dựa vào bản lĩnh của bà nhất định có thể xử lí thỏa đáng, vậy nếu không xử lí thỏa đáng thì bà không có bản lĩnh sao?
Hồng Cừ bưng ba cái mâm con đi qua bị Lý ma ma ngăn lại: "Ngươi có cảm thấy tiểu thư hình như không giống trước đây."
Hồng Cừ chớp mắt, kiên quyết lắc đầu: "Không có, ma ma buông tay ra đi, ta còn phải đưa thức ăn cho mấy người trong thôn trang."
Lý ma ma đành phải thả Hồng Cừ ra, vừa đi vừa suy nghĩ.
Hồng Cừ đưa thức ăn và ăn điểm tâm xong thì thấy Cố Thanh Trúc đang đứng từ cửa sổ thư phòng lầu hai nhìn ra ngoài, hoa đào ngoài tiền viện vừa nở trắng xóa một vùng trời, nhìn rất đẹp.
Hồng Cừ bỏ cái khay ra sau lưng tiểu thư, Cố Thanh Trúc xoay người lại nhìn nàng, nàng vội vàng tiến lên thỉnh công: "Người tới Vương tẩu tử ở bên cạnh tân phu nhân, trước kia khi tân phu nhân còn là di nương, bà ta đảm trách việc giặt giũ trong phủ, bây giờ thì đi theo tân phu nhân làm nhiệm vụ đưa tin, phu quân bà ta là Vương Công nghe nói bây giờ quản lí xe ngựa trong phủ, thức ăn không có gì đặc biệt nên nô tì không lấy, chỉ lấy hai bộ quần áo cho tiểu thư xem. Vải vóc còn kém hơn vải hồi trước phu nhân may xiêm y cho chúng nô tì vậy mà còn dám nói không khác gì lúc trước."
Hồng Cừ vốn thông minh lanh lợi, rất nhiều chuyện không cần Cố Thanh Trúc nói nàng cũng hiểu nên nói cái gì, làm cái gì. Cũng bởi vì thế, Vũ An Hầu lão phu nhân không tha cho nàng nên nàng mới phải ra đi sớm như vậy.
May mắn kiếp này Cố Thanh Trúc nàng sẽ không đi vào phủ An Hầu nữa, mạng sống của Hồng Cừ cũng coi như an toàn.
Cố Thanh Trúc nhìn hai bộ quần áo trên cái khay Hồng Cừ đưa qua, vải vóc rất thô, nàng cũng không thèm đụng vào.
Tần thị đưa tới loại quần áo này Cố Thanh Trúc cũng không cảm thấy có gì bất ngờ, bà ta có bao nhiêu của cải người khác không biết, nhưng nàng sao lại không rõ? Chỉ là một nữ tiên sinh, trèo cao làm thiếp của Cố Tri Viễn, bòn rút một ít bạc của ông ta, lại không hiểu rằng sinh hoạt phí của Cố Tri Viễn đều phải nhờ cậy vào Thẩm thị.
Thẩm gia có gia tài bạc triệu, khi Thẩm thị gả vào phủ Trung bình bá là mười dặm hồng trang, đồ cưới không thể so với công chúa một nước nhưng quận chúa, huyện chúa cũng chưa chắc bằng, nói thật ra cái chức quan trong Hàn lâm viện của Cố Tri Viễn bây giờ đều là nhờ tiền của mẫu thân đút lót, trên người ông ta thì có bao nhiêu tiền? Khi Thẩm thị qua đời, tiền ông ta tiêu còn không đủ, làm sao có tiền đưa cho Tần thị.
Tần thị không có tiền, đồ này năm sau cũng chưa chắc có.
Đáng tiếc về sau Cố Thanh Trúc mới hiểu rõ việc này, từ nhỏ nàng chưa bao giờ thiếu tiền nên nghĩ ai cũng giống mình, không hề quan tâm đến việc tiền nong, khi nàng hiểu ra thì Tần thị đã bòn rút được không ít, nhưng cuối cùng bà ta ăn vào bao nhiêu nàng đều bắt bà ta phải ói ra bấy nhiêu.
Đến bây giờ nàng còn chưa quên được cảnh Tần thị trở thành người đàn bà chợ búa chửi mắng nàng khi bị nàng hại cho suýt nữa thì thắt cổ.
Chính Cố gia dạy nàng trở thành người thủ đoạn, chính họ dạy nàng gây sự, chính họ khiến cho danh tiếng của nàng xuống dốc, xém chút nàng đã bị ép gả cho một tên ngốc. Cũng vì vậy, nàng mới chó cùng rút dậu mà tính kế Kì Huyên.
Hồng Cừ thấy tiểu thư cười lạnh thì nói to: "Tiểu thư, nãy giờ nô tì nói người nghe gì không?"
Cố Thanh Trúc gật đầu, quay lại lại hỏi một câu không liên quan gì: "Kể cho ta chút chuyện về Lý ma ma đi, nhà bà ta có mấy miệng ăn, sau khi nương ta chết thì làm gì trong phủ?"
"Lý ma ma?" Hồng Cừ suy nghĩ một lát: "Nhà Lý ma ma có bốn người, con trai và con dâu đều làm người hầu, chồng bà ta thì làm vườn. Sau khi phu nhân mất không có thay đổi gì cả."
Không có thay đổi mới thật kì là nhất.
Nếu không có lợi gì cho bà ta thì tại sao Tần thị lại giữ lại một nhà Lý ma ma vốn là nô bộc cũ của Thẩm thị? Tiếc là năm đó bà ta vọt sớm, không để lại vết tích gì cho nên Cố Thanh Trúc cũng không nhớ đến bà ta. Khi nhớ ra rồi thì ra những gì khi nàng trở lại Cố gia phải chịu, phải chịu không ít thiệt thòi đều liên quan đến Lý ma ma kia cả.