Editor: Hannah
Bị Cố Tri Viễn mắng thẳng vào mặt nhưng Tống Tân Thành không hề nhúc nhích, chỉ lặp lại:
“Đều là lỗi của vãn bối, vãn bối sai rồi. Mong Bá gia bớt giận.”
Cố Tri Viễn ngẩng đầu thấy Cố Thanh Trúc đang thở hổn hển đứng ngoài cửa, ông ta liếc nhìn Tống Tân Thành đang quỳ trên mặt đất, phất tay áo xoay người rời đi.
Cố Thanh Trúc bước vào đại sảnh, đi tới bên cạnh Tống Tân Thành, trong lòng có ngàn lời muốn hỏi, cuối cùng chỉ thốt ra ba chữ:
“Vì sao vậy?”
Ngày hôm qua chẳng phải bọn họ đã nói rõ ràng rồi sao?
Hôm qua khi Cố Thanh Trúc đi tìm Tống Tân Thành cũng đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng bị chàng từ hôn, thế nhưng khi đó chàng không nói thế này. Chàng nói chỉ cần nàng không hối hận, chàng cũng sẽ không hối hận…
Thế nhưng chỉ mới qua một đêm, chàng đột nhiên thay đổi.
Đối mặt với sự nghi ngờ của Cố Thanh Trúc, Tống Tân Thành cũng không nhiều lời, chỉ dùng âm lượng nhỏ như tiếng muỗi bay nói: “Thật sự xin lỗi.”
Cố Thanh Trúc muốn đỡ chàng đứng dậy nhưng chàng lại không chịu nhúc nhích, nàng đành quỳ xuống trước mặt chàng, để chàng nhìn thẳng vào mắt mình: “Huynh đừng nói lời xin lỗi với ta, ta chỉ muốn biết vì sao.”
Tống Tân Thành đứng lên, cúi gằm mặt, cũng không trả lời câu hỏi của Cố Thanh Trúc mà chỉ nói vọng về phía bóng lưng Cố Tri Viễn đằng xa:
“Bá gia, ta hôm nay đích thân tới cửa từ hôn, nếu ngài muốn giáo huấn ta xin cứ việc, ta sẽ không chống trả. Hôn thư cùng thiếp canh ta đã để trên bàn, là ta có lỗi với Nhị tiểu thư. Còn về sính lễ, nếu Bá gia không chê, cứ coi như là lễ vật tạ tội của ta.”
Cố Tri Viễn đột ngột quay đầu mắng: “Ai thèm lễ vật tạ tội của ngươi. Ta cũng sẽ không đánh ngươi, nhưng từ nay về sau, Cố gia ta cùng Tống gia ngươi đoạn tuyệt quan hệ.”
Cố Tri Viễn nói vậy làm Tống Tân Thành một lần nữa khom mình tạ tội, xoay người định rời đi nhưng lại bị Cố Thanh Trúc ngăn lại, truy vấn:
“Huynh đừng đi, huynh nói cho ta biết rốt cuộc là vì sao? Hôm qua chẳng phải chúng ta đã nói rõ rồi sao? Sao chỉ qua một đêm mà huynh đã thay đổi? Có phải huynh có nỗi khổ gì không, huynh nói cho ta biết đi.”
Tống Tân Thành không nói lời nào, nét mặt cô đơn, chỉ chắp tay vái chào Cố Thanh Trúc, nói lời sau cuối: “Tất cả đều là lỗi của ta, Nhị tiểu thư cứ trách ta là được.”
Nói xong, chàng liền đi lướt qua người Cố Thanh Trúc. Cố Thanh Trúc gọi chàng từ sau lưng:
“Huynh quay lại. Tống Tân Thành!”
Nhưng nàng càng gọi, bước chân Tống Tân Thành càng nhanh hơn. Chàng cúi gằm mặt, chạy trốn như có ma quỷ đuổi sau lưng.
Cố Thanh Trúc còn muốn đuổi theo nhưng lại bị Cố Tri Viễn quát ngăn lại: “Hắn đối với ngươi đã như vậy rồi, ngươi còn đuổi theo làm gì? Người đây, mau những thứ của kẻ nói không giữ lời, khinh người quá đáng này vứt ra ngoài kia cho ta. Từ nay về sau, không cho hắn bước qua ngưỡng cửa Cố gia dù chỉ một bước!”
“Còn ngươi nữa!” Cố Tri Viễn mắng Tống Tân Thành xong, lại đem “mũi giáo” hướng về phía Cố Thanh Trúc: “Ngươi vì tên khốn nạn như vậy mà vứt bỏ hết sự rụt rè giữ kẽ của mình hay sao? Ngươi còn tới tận cửa tìm hắn? Loại người này cũng xứng để ngươi tới tận cửa tìm hay sao?”
Cố Thanh Trúc trong lòng tức giận, không muốn tranh cãi với Cố Tri Viễn. Ngô mama tiến vào đỡ nàng, sợ nàng không chịu nổi đả kích này mà ngất xỉu. Biểu hiện của Cố Thanh Trúc thực ra lại không khổ sở như Ngô mama dự đoán. Bị người ta từ hôn nhưng nàng lại không có vẻ bi thương đau khổ mà chỉ có nghi ngờ.
Khi nàng cùng Tống Tân Thành nói chuyện hôm qua, chàng cũng không có vẻ cố ý trêu chọc nàng, ngược lại tình ý lại rất chân thành, thực sự mong muốn chung sống cùng nàng. Thế nhưng chỉ trong một đêm rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến chàng đột ngột thay đổi ý định, vội vàng tới từ hôn, ngay cả sính lễ cũng không đòi về.
Suy nghĩ đầu tiên bật ra trong đầu nàng chính là Kỳ Huyên. Chuyện Tống Tân Thành từ hôn có liên quan tới Kỳ Huyên sao?
Cố Thanh Trúc cảm thấy mình phải giữ bình tĩnh. Tống Tân Thành tới từ hôn đương nhiên là chuyện đáng tiếc, thế nhưng trong lòng Cố Thanh Trúc không hiểu sao lại cảm thấy nhẹ nhõm. Mục đích ngày hôm qua nàng chủ động đi tìm Tống Tân Thành thực ra chính là muốn xem chàng có từ hôn hay không. Trong suy nghĩ của Cố Thanh Trúc, ngày hôm qua khi nàng tìm tới cửa, nếu Tống Tân Thành nói muốn từ hôn với nàng, nàng sẽ không hề cảm thấy có chút kỳ lạ. Vậy mà phản ứng của Tống Tân Thành lại vượt ngoài dự đoán của Cố Thanh Trúc. Chàng không những không muốn từ hôn mà còn muốn cùng nàng “đồng cam cộng khổ”, tiếp tục gắn bó.
Trong lòng Cố Thanh Trúc ngập tràn bất an nhưng cũng nguyện lòng chấp nhận cùng Tống Tân Thành thử một lần.
Thế nhưng dù thế nào nàng cũng không ngờ được Tống Tân Thành lại đổi ý nhanh như vậy. Mới chỉ qua một đêm mà mọi lời hứa hẹn đều hóa mây gió.
Rốt cuộc vì sao lại như vậy chứ? Là Kỳ Huyên đã uy hiếp chàng sao? Nhưng Kỳ Huyên đã làm thế nào để uy hiếp chàng, một mình chàng liệu có thể ứng phó với Kỳ Huyên được không? Một loạt những câu hỏi làm Cố Thanh Trúc bối rối, trong lòng rối như tơ vò.
*****
Vương tẩu thử nghe ngóng thăm dò chuyện xảy ra tại chủ viện cho thật rõ ràng, sau đó gấp gáp chạy tới Tây Cầm Viên báo cho Tần thị.
Tần thị cùng Cố Ngọc Dao còn đang chọn trâm, nghe xong Vương tẩu tử bẩm báo, hai mắt Cố Ngọc Dao liền sáng rực: “Cái gì? Tống gia tới từ hôn? Hahahaha, lại còn có việc này. Quá mất mặt, haha.”
Nàng ta cười đến mức ngã ra trường kỷ, nước mắt cũng chảy ra. Tần thị ngược lại rất bình tĩnh, nói: “Tống gia vì sao lại từ hôn, có nói không?”
“Là vị công tử Tống gia kia đích thân tới, nói cái gì mà bản thân có bệnh kín, nhưng thật ra nói vậy cũng chỉ là để giữ thể diện cho Nhị tiểu thư, những lời này nói ra cũng không ai tin. Mấy hôm trước còn mới đính hôn, khi đó không thấy bệnh tật gì, mới qua vài ngày mà đã mắc bệnh kín rồi? Thế nên chắc chắn Tống gia có điều gì đó không hài lòng với Nhị tiểu thư. Nô tỳ còn nghe ngóng được, hôm trước lão phu nhân đi chùa Bạch Mã, Nhị tiểu thư cố ý hẹn Tống công tử cùng đi, nhưng sau đó không biết vì sao đến chiều đã quay về. Tống công tử lúc trước đi cùng nhưng lại không cùng trở về. Chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì đó.”
Vương tẩu tử rất hăng hái lan truyền những chuyện “ngồi lê đôi mách”, nghĩ rằng phu nhân thích nghe chuyện của người khác, bà ta liền thuật lại sinh động như thật, ý muốn bù đắp cho khoảng thời gian trước bị mất thể diện trước mặt phu nhân, muốn để phu nhân một lần nữa tin tưởng bà ta.
Cố Ngọc Dao ngồi ngay ngắn, hỏi:
“Chắc chắn là như vậy rồi. Cố Thanh Trúc tính cách ngang bướng, không chịu thiệt thòi chút nào. Tống Tân Thành kia nhìn đã biết là loại ‘đầu đất’, chẳng phải sẽ bị Cố Thanh Trúc ức hiếp chết sao. Ta nói nha, hắn ngay từ đầu không nên tới cầu thân, cái này là do hắn tự làm tự chịu thôi.”
Cố Ngọc Dao rất vui vẻ. Nếu Cố Thanh Trúc gả cho Tống Tân Thành thì địa vị sau này sẽ không sánh được với nàng ta nhưng dù sao hai người họ đều xuất thân gia đình thương nhân, trong tay có nhiều tiền. Hai kẻ có tiền hợp lại với nhau, tuy rằng xét về thân phận Cố Thanh Trúc sẽ thua kém nàng ta nhưng vẫn có thể sống thoải mái như trước.
Giờ Tống Tân Thành đã tới từ hôn, bất kể nguyên nhân là gì thì trong mắt người ngoài, Cố Thanh Trúc chính là một đứa con gái bị từ hôn, càng không có ai đồng ý cưới nàng. Tốt nhất nàng cứ làm gái lỡ thì cả đời, đi tới đâu cũng bị người ta khinh ghét.
Tần thị tâm tư lại cẩn mật hơn, vẫn cảm thấy chuyện Tống gia tới từ hôn là có ẩn tình. Bà ta đảo mặt, sai bảo Vương tẩu tử:
“Ngươi tới Vinh An Hầu phủ một chuyến, truyền lời rằng ta mời cô mẫu về một chuyến.”
Vương tẩu tử vâng lệnh. Cố Ngọc Dao liền hỏi Tần thị: “Mẫu thân, lúc này người mời cô mẫu tới phủ làm gì? Bộ dạng của con bây giờ nếu bị người ta thấy được thì phải làm sao?”
Tần thị trấn an nàng ta: “Con lúc này chưa được mấy tháng, không nhìn ra đâu, con chỉ cần chú ý động tác của mình là được. Ta hoài nghi chuyện Tống gia từ hôn có ẩn tình. Cô mẫu của con là người Tống gia, tin tức cô ta biết được so với chúng ta chắc chắn nhiều hơn một chút. Ta gọi cô ta tới hỏi vài câu.”
*****
Cố Thanh Học đang ở thư viện thì nghe được chuyện Tống gia. Cậu không màng chuyện học, đi thẳng về nhà.
Khi tới Quỳnh Hoa Viện, câu đầu tiên cậu nói với Cố Thanh Trúc chính là: “Tỷ tỷ, ta giúp tỷ phế ‘con rùa đen’ khốn kiếp kia một trận! Hắn tưởng rằng mình là ai cơ chứ. Tiểu Lục, đi lấy gậy cho ta, không, lấy thanh kiếm treo trên tường kia xuống cho ta. Giờ ta lập tức tới Tống gia tìm hắn.”
Mấy ngày nay Cố Thanh Học bận rộn ôn thi cho kỳ thi mùa xuân ở thư viện vào tháng ba, ngày nào cũng học hành chăm chỉ, ngoại trừ ngày Cố Thanh Trúc đính hôn có mặt ở nhà, thời gian còn lại đều ở thư viện. Vốn dĩ cậu cũng rất có thiện cảm với người anh rể tương lai mập mạp kia, cảm thấy chàng là một người có bản lĩnh biết gánh vác, không tin những lời đồn đại không hay bên ngoài về chị gái cậy, khăng khăng muốn lấy nàng làm vợ. Những người đàn ông khác đều không làm được nhưng chàng làm được, thế nên Cố Thanh Học cũng khá hài lòng.
Nhưng cậu trăm ngàn lần không ngờ được, chỉ mới qua vài ngày Tống Tân Thành đã chùn bước, không nói hai lời, trực tiếp tới phủ xin từ hôn. Dù cho chàng nói vấn đề nằm ở mình, rằng mình có bệnh kín, thế nhưng lời này nói ra liệu có mấy người tin được chứ? Sau này mọi lời gièm pha chẳng phải đều sẽ hướng về tỷ tỷ của cậu hay sao.
Cố Thanh Học quá tức giận, lúc này cậu chỉ hận không thể dùng thanh kiếm treo trên tường trong phòng mình moi tim phổi Tống Tân Thành ra, xem trong đó rốt cuộc là màu đỏ hay màu đen.
Cố Thanh Trúc mắng em trai mình:
“Đứng lại. Đệ định phế ai? Chuyện này không có chỗ cho đệ can dự vào, quay về thư viện cho ta.”
Cố Thanh Học không hiểu: “Tỷ, hắn đã ức hiếp ‘ngồi lên đầu’ tỷ rồi, tỷ còn muốn đệ nhẫn nhịn sao? Tỷ đừng sợ, dù thế nào cũng còn có đệ. Hắn dám vứt bỏ tỷ, đệ liền dám đi phế hắn.”
Nói xong, Cố Thanh Học định bỏ đi nhưng lại bị Cố Thanh Trúc véo tay, bắt ngồi xuống ghế: “Áiiii, đau đau đau. Tỷ buông tay, buông tay.”
Cố Thanh Học nhíu mày, kêu oai oái xin tha. Cố Thanh Trúc buông cậu ra, thở dài rồi nói: “Với bản lĩnh này của đệ mà còn muốn đi phế người ta?”
Cố Thanh Học xoa xoa cánh tay, ý chí chiến đấu suy giảm một chút, làu bàu: “Đệ chẳng phải đều là vì tỷ sao, đệ thấy uất ức thay cho tỷ.”
Cố Thanh Trúc đã lấy lại bình tĩnh từ lâu, nói: “Ai bảo với đệ ta uất ức? Tống công tử tới từ hôn có nghĩa ta cùng huynh ấy có duyên không có phận. Huynh ấy không làm gì sai, đệ cũng đừng vì ta mà gây sự với huynh ấy. Chuyện này chấm dứt ở đây. Đừng gây thêm chuyện để người ta chê cười.”
“Tỷ.” Cố Thanh Học nhìn Cố Thanh Trúc, nghi hoặc hỏi: “Tỷ không đau lòng chút nào sao? Ở thư viện của đệ có người tên Tiểu Kha, tỷ tỷ của hắn cũng bị người ta từ hôn, hắn kể với bọn đệ từ ngày bị từ hôn, tỷ tỷ hắn khóc như trời đất sụp đổ, một đêm còn suýt chút nữa treo cổ trong phòng.”
Cố Thanh Trúc lườm em trai mình: “Đệ là muốn ta khóc hay là muốn ta chết?”
Cố Thanh Học không dám đáp lời, phẩy tay: “Dù thế nào chuyện này cũng không thể cứ thế mà bỏ qua được. Tỷ tỷ của ta sao có thể để người ta ức hiếp như vậy chứ”
“… Vậy thì đệ cũng phải có bản lĩnh mới được chứ. Nói suông thì đâu có ai không nói được? Có bản lĩnh gây chuyện nhưng lại không có bản lĩnh gánh vác, đến lúc đó chẳng phải lại gây thêm phiền toái cho ta hay sao?” Cố Thanh Trúc nhân cơ hội này dạy cho Cố Thanh Học một bài học, tránh để tên nhóc này bản lĩnh chưa bằng ai đã chỉ biết cậy mạnh đâm đầu, sau này gặp phải rắc rối.
Cố Thanh Học trong lòng không phục, rõ ràng mình chỉ muốn xả giận cho tỷ tỷ, thế mà không những không được tỷ tỷ khen ngợi, lại còn bị răn dạy một hồi. Có oan uổng không cơ chứ?
Cố Thanh Trúc đang giáo huấn em mình rất hăng say, từ bên ngoài đã truyền đến tiếng bẩm báo của Hồng Cừ:
“Tiểu thư, cô mẫu cùng biểu tiểu thư vừa tới, hiện đang ở Tây Cầm Viên. Phu nhân sai Vương tẩu tử tới truyền lời, nói cô mẫu mời người qua gặp mặt.”