Editor: HannahKỳ Chính Dương hai tay chống nạnh, đi đi lại lại trong điện, vò đầu sốt ruột, không biết phải nói gì đáp lời thề mà Kỳ Huyên vừa thốt ra.
Nguyên Đức Đến nhìn Kỳ Huyên ánh mắt dò xét. Thái độ của Võ An Hầu cho thấy ông ta thực sự không biết trước chuyện này. Nguyên Đức Đế đột nhiên rất tỏ mò, hỏi Kỳ Huyên: “Ngươi… Người ngươi thích là ai?”
Kỳ Huyên ngẩng đầu đáp: “Là Trung Bình Bá phủ Nhị tiểu thư Cố Thanh Trúc. Thần đời này không phải nàng tuyệt không cưới.”
Nguyên Đức Đến sau nghe khi xong thực sự có chút bất ngờ. Hôn sự của Võ An Hầu thế tử nói lớn cũng lớn, nói nhỏ cũng nhỏ. Võ An Hầu phủ giờ thanh danh vang dội, từ lâu Nguyên Đức Đế đã nghe được lời đồn rằng Võ An Hầu thế tử thậm chí có thể thành hôn với công chúa. Đúng vậy, với thân phận của Kỳ Huyên, dù cho muốn thành hôn với công chúa cũng đủ. Chỉ có điều Nguyên Đức Đế không muốn làm vậy. Vì sao chứ? Kỳ gia hiện giờ quá cường thịnh, nếu lại thành hôn với công chúa, tương quan lực lượng trong triều sẽ mất đi sự cân bằng. Tốt quá hóa dở, đây chính là đạo lý.
Cho nên khi Kỳ Huyên cùng Kỳ Chính Dương vào cung, Nguyên Đức Đế thậm chí còn có lòng hoài nghi, nếu giờ Kỳ Huyên muốn cưới một cô nương gia thế tương đương Võ An Hầu phủ làm vợ, vậy thì tám phần là hai cha con đang diễn kịch, vì biết Hoàng đế có thái độ với mình nên cố ý dùng cách thức này để che mặt, đạt được mục đích của mình.
Thế nhưng giờ người mà Kỳ Huyên nhắc tới lại ngoài dự đoán của Nguyên Đức Đế.
Trung Bình Bá phủ, hình như là họ Cố thì phải. Nếu không phải do Kỳ Huyên nhắc đến, Nguyên Đức Đế dường như đã quên mất trong kinh thành còn có một Bá phủ như thế tồn tại.
Nguyên Đức Đế quay sang nhìn Kỳ Chính Dương, chỉ thấy ông ta tức giận tới mức giậm chân. Nguyên Đức Đế khẽ đảo mắt, cụp mi liếc nhìn Kỳ Hoàng hậu ngồi bên cạnh. Kỳ Hoàng hậu cũng đang nhíu mày, nét mặt nghiêm trọng nhìn Kỳ Huyên, hiển nhiên trước đó cũng không biết gì.
Đến lúc này Nguyên Đức Đế cuối cùng cũng có thể khẳng định một điều, Kỳ Huyên đúng là đã làm ra chuyện khiến cho Kỳ gia từ trên xuống dưới ngã ngửa.
“Ngươi… ngươi hiểu nàng ta sao? Ngươi biết nàng ta là loại người gì sao? Có thể khiến ngươi đưa ra quyết định nông nổi như vậy, ta thấy cô nương này thủ đoạn rất lợi hại. Ngươi sao có thể không nhận ra chứ, nếu cô ta là một cô nương tốt thì sao có thể để ngươi vì nàng ta mà làm ra những chuyện thế này? Còn hôn ước kia của nàng ta thì sao, dựa vào đâu mà ngươi vừa nói muốn cưới, nàng ta đã hủy hôn ước rồi?”
Kỳ Chính Dương thực sự muốn bổ đầu thằng con trai mình ra, xem bên trong có phải úng nước rồi không.
“Từ từ.” Nguyên Đức Đế giơ tay ra lệnh dừng nói: “Từ hôn? Là thế nào, cô nương kia đã đính thân rồi?”
Kỳ Chính Dương tiến lên hồi bẩm: “Hoàng thượng, đúng vậy. Thần cũng không phải loại người cổ hủ, bắt ép nhi tử phải cưới người do thần chọn. Nhưng mà ít nhất hắn cũng phải cưới một tiểu thư gia đình đứng đắn, yêu cầu này đâu có quá đáng. Thần không thể trơ mắt nhìn hắn bị người ta lừa gạt dụ dỗ, người nói có phải hay không?”
Đối với suy nghĩ của Nguyên Đức Đế, Kỳ Chính Dương cũng hiểu được ít nhiều. Ân sủng của Hoàng đế đối với Kỳ gia đã là quá nhiều, chắc chắn sẽ không hy vọng Kỳ gia lại cưới một người con dâu có gia thế tương đương làm thế tử phu nhân. Thế nên, ngay từ đầu Kỳ Chính Dương cũng không tính toán để Kỳ Huyên cưới một tiểu thư gia đình danh giá, nhưng dù có như vậy cũng không có nghĩa chàng có thể cười một người con gái mưu mô, thủ đoạn về làm vợ.
Nguyên Đức Đế tựa vào đệm mềm trên long ỷ, duỗi người nhìn hai cha con bên dưới, nói với Kỳ Huyên: “Trẫm cảm thấy Võ An Hầu nói có lý, cưới vợ phải cưới người hiền, nếu là dạng hồ ly tinh, lòng dạ thâm hiểm, ngay cả hôn ước của chính mình còn có thể hủy như một trò đùa, trẫm cũng cảm thấy nàng ta không xứng.”
Kỳ Huyên thở ra một hơi, bình tĩnh vững vàng, không chút do dự đáp: “Đúng là nàng ấy đã đính hôn với người khác nhưng cũng không phải nàng ấy tự mình từ hôn mà là người kia. Mà sở dĩ người kia từ hôn với nàng là do thần tác động sau lưng. Thần ỷ vào thân phận của mình để uy hiếp người đó, lôi tính mạng một nhà già trẻ của người đó ra để uy hiếp, mới có thể ép người đó từ hôn với Thanh Trúc. Sáng hôm nay hắn tới xin từ hôn, giữa trưa thần liền đi cầu hôn.”
Lời Kỳ Huyên nói khiến Kỳ Hoàng hậu không kìm được mà hít vào một hơi, che miệng kinh ngạc. Kỳ Chính Dương cũng trợn tròn mặt, phẫn nộ nhìn Kỳ Huyên chằm chằm. Nguyên Đức Đế phải mất một lúc mới “tiêu hóa” được những điều Kỳ Huyên vừa nói, cảm thấy đúng là không thể tưởng tượng nổi.
“Ý của ngươi là… hôn sự này, thực ra là do ngươi cướp được. Cô nương kia đã đính hôn với người khác, ngươi ỷ vào thân phận đi uy hiếp người đó từ hôn. Buổi sáng người kia từ hôn, đến trưa ngươi đã tới cầu hôn, ngươi sợ người ta không biết mối hôn sự này là do người cướp về sao?”
Nguyên Đức Đế tổng kết lại những chuyện Kỳ Huyên đã làm, kiểu gì cũng rất vớ vẩn.
Đường Đường là Võ An Hầu thế tử, thế mà lại phải dùng cách cướp đoạt, bức hôn để cưới một người con gái. Thế mà Kỳ Huyên cũng nói ra được.
Hơn nữa nhìn bộ dạng cùa chàng bây giờ lại không có chút vẻ áy náy nào, ngược lại vẫn rất kiên định.
“Hoàng thượng anh minh, đúng là như vậy.”
Dáng vẻ đường đường chính chính của Kỳ Huyên, vẻ mặt “ta bức hôn, ta kiêu ngạo” của chàng thực sự giúp những ngươi có trong điện được mở rộng tầm mắt thế nào là “vô sỉ”. Chuyện này ngay cả Nguyên Đức Đế cũng không biết phải làm gì mới được, đành nhìn về phía Kỳ Hoàng hậu. Kỳ Hoàng Hậu xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu, đệ đệ nhà mình lại dám không chút dè chừng Hoàng thượng, chuyện cướp hôn hoang đường như vậy mà cũng thản nhiên nói ra được, bảo sao phụ thân sốt ruột như vậy. Đối với việc làm gây họa, làm mất hết thể diện Kỳ gia này của đệ đệ, Kỳ Hoàng hậu dù cho thường ngày có yêu thương Kỳ Huyên bao nhiêu lúc này cũng chỉ tiếc không thể dùng gia pháp, tự mình đánh chàng một trận.
Kỳ Chính Dương cùng Kỳ Hoàng hậu đều không còn lời nào để nói. Nếu tất cả là do cô nương kia tính toán thiệt hơn, lừa gạt người thì không nói, bọn họ dù có phải dùng bất kỳ cách gì cũng phải khiến nàng ta rời đi hoặc biến mất. Thế nhưng hôm nay, Kỳ Huyên lại tới trước mặt Hoàng thượng nói ra chuyện mình bức hôn, nếu vẫn còn trách tội cô nương kia thì cũng quá oan uổng rồi.
Trái lo phải nghĩ, Kỳ Chính Dương cũng quỳ xuống trước mặt Nguyên Đức Đế, chắp tay hành lễ: “Hoàng thượng, thần dạy con không nghiêm, để hắn gây ra tội ác này, xin Hoàng thượng trách phạt.”
Con trai điên rồi, ông cũng không thể điên theo. Cướp dâu bức hôn, những chuyện này một khi đã nói ra chỉ về lý thôi cũng đã thua rồi. Nếu Hoàng thượng có ý định thì chỉ với tội danh này thôi cũng đủ khiến cho cả Võ An Hầu phủ chịu liên lụy.
Kỳ Hoàng hậu thấy phụ thân như vậy cũng tự mình đứng dậy, quỳ gối trước mặt Nguyên Đức Đế tạ tội: “Thần thiếp cũng vậy. Huyên đệ từ nhỏ chăm chỉ, không ngờ lần này lại làm ra chuyện ỷ thế hiếp người, thần thiếp là tỷ tỷ cũng có trách nhiệm, mong Hoàng thượng thứ tội.”
Nguyên Đức Đế đứng dậy đỡ Kỳ Hoàng hậu, để nàng ngồi trên long ỷ bên cạnh mình, giơ tay nói với Kỳ Chính Dương: “Hoàng hậu cùng Võ An Hầu không cần như vậy. Trẫm đã dõi theo thế tử từ nhỏ tới lớn, tính cách hắn như thế nào, trẫm hiểu rất rõ. Lần này nếu không phải tình thế cấp bách, hắn sẽ không đưa ra hạ sách như vậy.”
Nguyên Đức Đế nhìn xuống, nói với Kỳ Huyên:
“Huyên đệ, trẫm là tỷ phu của ngươi, có mấy lời này, là lời tỷ phu muốn nói với ngươi. Ngươi thích cô nương kia tới mức không ngại dùng cách cướp dâu bức hôn để cưới nàng?”
Kỳ Huyên nghiêm túc gật đầu: “Vâng, thần đời này không phải nàng không cưới.”
“Vậy ngươi nói xem, nàng có gì để khiến ngươi thương nhớ như vậy, là có đức hạnh gì hơn người hay là còn có ưu điểm khác. Tuyệt đối đừng nói là vì nàng ta dung nhan xinh đẹp. Nhan sắc nữ tử cũng chỉ được mấy năm, dù có là dung mạo khuynh quốc khuynh thành nhưng qua vài năm nữa cũng sẽ tài phai, đây tuyệt đối không thể là nguyên nhân chủ yếu.”
Khi Nguyên Đức Đế nói những lời này, trong lòng cũng đã trấn tĩnh lại. Chỉ cần không phải hai cha con Kỳ Chính Dương diễn kịch trước mặt ngài để cưới một tiểu thư danh gia vọng tộc về làm vợ, liên kết thế lực thì đối với Kỳ gia, Nguyên Đức Đế vẫn có ý khoan dung. Nói sao đây, tuy rằng việc làm cướp dâu bức hôn của Kỳ Hôn không đúng đạo nghĩa nhưng dù sao thân phận của chàng vẫn còn nằm đó, nói là cướp dâu nhưng tam môi lục sính đều có, Cố gia cũng đã nhận sính lễ của chàng, xét về nguyên tắc cũng không có vấn đề gì lớn.
Huống hồ Nguyên Đức Đế cảm thấy cậu nhóc Kỳ Huyên này rất thật thà, nếu là người khác làm ra chuyện bức hôn cướp dâu này sẽ chỉ tìm cách che giấu ỉm đi, tìm lý do khác để nói ra, đâu có ai biết chàng thực sự đi tìm người ta bức ép từ hôn đâu? Nhưng mà cậu nhóc này đứng trước mặt ngài cũng không có ý giấu giếm, thậm chí rất thẳng thắn. Nguyên Đức Đế phát hiện mình lại có phần tán thưởng người “thật thà thẳng thắn” như vậy.
Không thể nói Kỳ Huyên ngốc, chỉ có thể nói chàng đủ thông minh.
Bởi chuyện này dù cho chàng không nói ra, chỉ cần Nguyên Đức Đế muốn biết, không có lý nào ngài lại không thể tra ra. Đến khi đó, Kỳ Huyên ngược lại mang tội giấu giếm, so với việc để người ta chất vấn hỏi tội, chẳng thà chàng nói hết ngay từ đầu, cũng là có công tự thú.
Cho nên xét thấy Kỳ Huyên không có chút ý đồ giấu giếm, Nguyên Đức Đế vẫn đồng ý cho chàng một cơ hội.
Kỳ Huyên liền thận trọng nói với Nguyên Đức Đế: “Hoàng thượng, thần hiểu đạo lý này. Thần thích nàng hoàn toàn không phải vì dung mạo của nàng. Tuy rằng tính cách nàng mạnh mẽ nhưng tấm lòng lại lương thiện. Nàng mở y quán Nhân Ân Đường trong kinh thành, trình độ y thuật mọi người đều rõ, người nghèo tới tìm nàng khám bệnh nàng có thể không thu một xu tiền, những chuyện này đều có thể tra ra được. Hoàng thượng chỉ cần phái người đi điều tra liền rõ thực hư. Dù nàng không giống những khuê tú bình thường ru rú trong nhà, nhưng việc làm nhân nghĩa giúp người này chẳng lẽ không tốt hơn cả trăm lần những kẻ chỉ biết thêu hoa, đọc nữ giới nữ đức nhưng cả ngày lại lục đục ở hậu viện hay sao?”
Kỳ Huyên quỳ trong Càn Nguyên Điện, khí phách đường hoàng nói ra suy nghĩ của mình, ngay cả Kỳ Hoàng hậu cũng không khỏi thay đổi sắc mặt: “Ngươi nói, nàng ấy là một nữ nhi nhưng lại mở y quán, chữa bệnh cứu người?”
“Đúng vậy.” Kỳ Huyên nhìn Kỳ Hoàng hậu: “Tuy rằng nàng ấy xuất đầu lộ diện bên ngoài nhưng là để cứu giúp người, thế nên thần càng coi trọng phẩm hạnh của nàng ấy, không để tâm chuyện đó.”
Kỳ Huyên cho rằng Kỳ Hoàng hậu muốn dùng chuyện Thanh Trúc xuất hiện bên ngoài để chỉ trích nàng, liền vội vàng giải thích.
Thế nhưng Kỳ Hoàng hậu cũng không có ý này: “Ta cũng không phải trách nàng ấy xuất đầu lộ diện. Bất kể là nam hay nữ, chỉ cần trong lòng có thiên hạ, vì dân làm việc nghĩa thì đều là chuyện tốt, là đại nhân đại nghĩa. Nếu lời ngươi nói là thật, ta lại thay đổi suy nghĩ về nàng ấy.”
“Hoàng hậu yên tâm, lời này của thần tuyệt đối không giả dối. Thần có thể thề, thần…”
Kỳ Huyên đưa tay lên, vừa định thề thốt với trời cao liền bị Nguyên Đức Đế ngắt lời, xua tay nói: “Được rồi được rồi, ngươi đừng thề nữa, trẫm đã biết tâm ý của ngươi rồi. Ngươi đã ‘tiền trảm hậu tấu’, dẫn người tới Cố gia cầu hôn, nếu trẫm còn không cho phép, chẳng phải là uổng công ngươi rồi sao? Trẫm cũng không muốn đóng vai ác. Chẳng qua chuyện ngươi cướp dâu bức hôn thật là không đúng, trẫm vẫn phải phạt ngươi.”
Nét mặt Kỳ Huyên lập tức vui vẻ, cười nói với Nguyên Đức Đế: “Chỉ cần Hoàng thương có thể ân chuẩn cho thần cưới nàng, trừng phạt thế nào thần cũng cam lòng.”
Nguyên Đức Đế cùng Kỳ Hoàng hậu liếc nhìn nhau: “Nhìn đi, Kỳ gia lại sinh ra một kẻ si tình, đến cả việc hỏi trừng phạt thế nào cũng không hỏi, đã cam lòng chịu phạt rồi.”
Kỳ Hoàng hậu cười trừ: “Hắn là đang cậy sủng mà kiêu, biết Hoàng thượng sẽ không tàn nhẫn xuống tay với hắn. Hoàng thượng đừng để hắn được như ý, nhất định phải phạt hắn thật nặng mới được