Tôi xấu hổ cúi đầu bước xéo về một bên để tránh Ken. Ken đưa chai rượu cho tôi rồi bảo tôi đưa lên trước. Anh sẽ lấy thêm vài chai nữa rồi lên sau.
Thật là hú vía, tôi đi ra khỏi hầm rượu. Mặt mũi không có tí men nào mà cũng thấy say say rồi. Vừa cắm đầu đi về phía thang máy thì một người đàn ông từ phía ngược lại lớn tiếng gọi làm tôi giật mình:
- Này! Là Phi Yến đúng không?
Tưởng ai, chứ tên này sao lại chào hỏi tôi làm gì không biết. Làm ơn cứ coi tôi như tàng hình trong mắt anh đi đồ sở khanh.
Tôi chán ghét không thèm nhìn hắn, định bỏ đi nhưng hắn cương quyết chặn đường tôi lại.
- Sao thế? dù gì cũng là người quen. Sao có thể lạnh lùng thế được?
Ngữ hắn mà đáng để tôi mở miệng ra nói chuyện ư? Hắn tên Giang, ngày tôi còn là sinh viên trường The Star hắn đã từng theo đuổi tôi. Hắn cũng tạm gọi là đẹp, gương mặt ăn ảnh. Là một tên công tử thích chơi bời. Chẳng hiểu nổi hắn lại đi tán tôi. Một đứa con gái lớn nhỏ chưa từng yêu, đột nhiên bị trai theo đuổi có ai mà không bỡ ngỡ.
Tôi ngày ấy ngu ngơ đâu biết lòng người nham hiểm. Suýt rơi vào trò cá cược của hắn. Từ đó trở nên nhạy cảm với tất cả những người muốn làm quen với mình. Cứ hễ ai đó đến gần lại nhớ ngay đến bài học xương máu. Có lẽ cũng vì thế mà ế.
Hắn đưa mắt nhìn từ đầu đến chân tôi, ánh mắt miệt thị và khinh bỉ:
- Cô vẫn như một tên con trai ấy nhỉ? Ngày đó đồng ý yêu tôi có khi đã thay đổi được cái vẻ đàn ông khô khan của cô rồi.
Có lẽ hắn vẫn cay cú vì bị tôi từ chối phũ phàng giữa thư viện đông người năm ấy. Cũng đúng, một tên sát gái lại bị gái xấu như tôi chê mạt hạng giữa thiên hạ ai mà không tức. Nghĩ lại vẫn đáng đời hắn.
Tôi nghĩ thì nhiều, nhưng miệng lại ngậm cứng không nói được gì. Không hoạt ngôn đúng là một khuyết điểm lớn của con người. Hắn nhìn bộ dạng của tôi vô cùng hả hê:
- Một phục vụ quèn lại còn không có chút nhan sắc nào. Có lẽ đến giờ một đứa con gái nhạt nhẽo như cô cũng chẳng có người nào yêu nổi đâu đúng không?
Hắn đáng ghét nhưng hắn nói đúng rồi. Tôi bị trời đày nên vẫn ế từ đó đến giờ. Nói một cách đau lòng hơn là ngoài bị hắn lừa ra thì chẳng có lấy một ai yêu tôi suốt bao nhiêu năm.
Cái dòng không chửi được người sẽ dễ ấm ức, mà hễ ấm ức thì sẽ khóc. Mắt tôi đã ăm ắp nước, nhưng khóc trước mặt hắn thì nhục chết. Tôi đánh mặt nhìn về bóng tối bên trong hầm để xe. Cố gắng thoát ra khỏi bàn tay cứng như gọng kìm của Giang đang siết lấy cổ tay tôi.
- Buông cô ấy ra!
Trong căn hầm lớn, tiếng người quát cũng trở nên vang động hùng hồn hơn. Không cần quay nhìn, tôi biết người đó là ai. Lại để Ken bắt gặp cảnh này, nếu tên Giang biến thái ngứa mồm gọi tên tôi một cái thì coi như đi tong.
Tôi nhắm mắt cầu nguyện, lần này mất thêm mười năm thanh xuân nữa.
Ken hùng hổ tiến đến đẩy Giang ra xa tôi. Cái tướng thư sinh mà mạnh thấy ớn. Giang to con mà bị anh đẩy thụt lùi mấy bước. Ken kéo tôi về nấp sau lưng anh. Nãy là ngực anh, giờ là lưng anh. Mới gặp nhau có một chút đã hưởng trọn trước sau rồi.
- Anh định làm gì người yêu của tôi?
Giang nhìn thấy Ken thì cũng có phần lép vế. Hắn đương nhiên không thể so sánh với Ken rồi. Nhưng hắn có thứ khác để huênh hoang, đó là tiền:
- Một thằng phục vụ quèn. Đúng là cá mè một lứa. Rất xứng với cô đó.
Giang tức tối bỏ đi. Ken quay người lại nhìn tôi. Đến khi anh đưa tay lau nước mắt trên má mới rùng mình nhận ra trong vô thức tôi đã rơi nước mắt.
Ken lấy lại chai rượu trong tay tôi và dịu dàng nói:
- Đi rửa mặt đi, tôi sẽ mang rượu lên trước.
- Cảm ơn anh.
Tôi cúi đầu, lần này thật sự cảm ơn anh. Nhờ có anh mà tôi mới có thể vẻ vang ngẩng mặt với tên đáng chết kia.
Cuối cùng tôi cũng hoàn thành vai diễn phục vụ một cách hoàn hảo. Thật may kinh nghiệm làm ở TocToc đã giúp tôi không bị đuối sức khi làm phục vụ ở nhà hàng này.
Giờ họp ban cuối cùng để tan ca, anh Dũng bây giờ đã nhìn tôi với ánh mắt khác. Dĩ nhiên rồi, tôi không kiện nhân viên anh tắc trách là may mắn lắm rồi. Lại còn dám nhầm khách hàng thành phục vụ. Thảo đã làm rất tốt nhiệm vụ mà tôi giao phó.
Họp xong, những nhân viên thời vụ như tôi sẽ được phát lương ngay. Tôi không muốn công khai số lương của mình đâu. Vì nó chỉ đủ mua một bữa ăn sáng cho tôi mà thôi. Nhưng tôi nhận nó với tâm trạng cực kì vui thích. Thấy tôi cười tít mắt khi nhận phong bì cả Dũng và Ken không hẹn lại cùng nhau nhìn tôi mỉm cười. Tôi giống tên hề lắm sao?
Rời khỏi nhà hàng vừa đúng mười hai giờ khuya. Kiểu này sáng mai không thể nào đến Toctoc làm nữa rồi. Tôi đứng ngơ ngác đợi bắt taxi thì Ken chạy xe máy ra. Ồ! Anh cũng biết chơi xe đấy. Là một chiếc Benelli TRK502 đúng chiếc tôi đang thích.
- Em không đi xe tới sao?
Tôi bối rối, chẳng lẽ lại nói tôi không biết đi xe máy. Nhỏ lớn xe đạp còn không được chạy huống gì xe máy. Hơn nữa nhà đã có tài xế riêng đưa đi, còn phải tập đi xe máy sao.
- Không! Tôi đi xe buýt đến.
Tôi nói dối không biết ngượng miệng nữa rồi. Cả đời chưa từng chạm vào cái ghế xe buýt mà dám nói xạo. Anh định nói gì nữa thì điện thoại đã reo ý ới.
- Anh nghe đây!
Nghe giọng anh nhỏ nhẹ là biết anh gọi cho người yêu rồi. Tôi không muốn vô duyên vô ý đâu, nhưng cái tai hóng hớt thì muốn dán vào cuộc gọi của anh và cô gái ấy.
- Anh về nhanh đi, một mình ở nhà em sợ quá.
- Được rồi! Anh sẽ về ngay. Ngoan, đừng lo lắng. Anh về gần đến nhà rồi.
Anh nhìn qua tôi, gương mặt lúc này trầm buồn hẳn:
- Giờ này không còn xe buýt nữa đâu. Cô hãy gọi taxi về đi. Tôi phải đi gấp, nếu không thì đã đưa cô về một đoạn rồi.
Tôi mừng còn chẳng hết, anh mà đưa tôi về sẽ phát hiện ra tôi là tiểu thư giả dạng thì sao. Nhưng nghe anh nói tôi lại có hơi tủi thân. Anh còn có người anh yêu đang đợi ở nhà. Tôi đang cần điều gì mà lại thành kẻ giả dạng đứng đây lừa gạt anh chứ?