Tiếng đập cửa gấp gáp của chị Vinh làm tôi hơi cáu. Tôi trùm gối lên đầu. Cố chấp ngủ tiếp.
- Yến à! Không phải em nói sáng nay cần đến chỗ làm sớm sao? Tám giờ rồi?
Chị Vinh dùng hết sức nói lớn, tôi mơ hồ tỉnh giấc. Tại sao phải dậy sớm nhỉ? Đi làm muộn một chút chỉ cần gọi điện cho anh chủ Toctoc một tiếng là xong liền.
Lười nhác, tôi ngồi dậy vươn mình như một con vượn. Thuận tay gãi đầu, tay kia chùi cái mép nhếch nhác của mình.
Nhờ hương hoa sáng sớm bên cửa sổ, đầu óc tôi bắt đầu tỉnh táo lại. Mắt bây giờ mới chịu hé ra nhìn.
Một chiếc mũ ca lô màu đen viền vàng ánh kim nằm ngay ngắn trên bàn trang điểm. Như có luồng điện mạnh dội vào trí óc. Mũ đồng phục của Diamond! Chết rồi, tôi đã chính thức trở thành nhân viên của Diamond được một tuần rồi mà vẫn chưa quen với lịch làm việc mới.
Sáng nay tôi có ca phải đến nhà hàng sớm mà còn nằm đây mơ mộng, lại còn tưởng mình vẫn là một con nhỏ được bên trên nâng đỡ như ở Toctoc muốn đi sớm về trưa gì cũng được.
Tôi lao như bay vào nhà vệ sinh. Vội rửa mặt, đánh răng qua loa. Mọi tác phong chỉ được hoàn thành trong ba mươi giây thì may ra có thể kịp giờ đến nhà hàng.
Anh Hùng tài xế đã lái xe ra cổng đợi sẵn, thấy tôi lao ra khỏi cửa nhà với một tay xách giày, một tay xỏ áo đồng phục thì cũng khấp khởi mở cửa xe cho tôi.
- Anh chạy hết số tới Diamond dùm em. Nhớ là đậu bên ngoài trạm xe buýt nhé!
- Vâng, cô chủ!
Từ xa tôi đã thấy nét mặt sa sầm của anh Dũng quản lý. Thôi chết tôi rồi, lần đầu tiên đi làm buổi sáng mà lại đến trễ. Tôi mà là anh Dũng chắc tôi đuổi luôn chứ nói năng gì nữa.
Anh Dũng còn trẻ mà tính tình nghiêm khắc vô cùng. Nhân viên dưới trướng của anh còn sợ anh hơn cả sợ giám đốc. Lời nói của anh một là một, hai là hai, không được thay đổi.
Dàn nhân viên đứng xếp hai hàng song song đứng đối mặt với nhau. Đứng đầu hàng ngay bên cạnh Dũng là Ken. À thật ra tên của anh ấy là Tùng, tôi vẫn cứ gọi anh ấy là Ken thôi. Ken cũng bị sự nặng nề trên khuôn mặt của Dũng làm cho lo sợ.
Nhìn cả đội đang cúi đầu chịu tội lây vì mình cảm giác có lỗi làm sao.
Tiếng bước chân lạch bạch của tôi tới khiến cả đội quay nhìn. Mặt Dũng dãn ra một chút rồi lại nhăn như cũ khi nhìn thấy tôi. Anh tức đến mức không thèm nhìn tôi nữa, hai tay đút vào túi và đầu ngước lên trần chờ đợi tôi đứng nghiêm túc vào hàng.
Mấy đồng nghiệp theo thói quen đứng dịch qua để chừa chỗ cho tôi đứng cạnh bên Ken. Có lẽ vì họ nghĩ tôi là người quen của anh trước khi đến đây. Ken sửa lại chiếc cổ áo còn chưa được chỉn chu của tôi, khuôn mặt hơi đanh lại:
- Em tới trễ quá rồi, không bắt kịp xe buýt sao?
Tôi nhìn vào mắt Ken, thấy anh nhíu mày hai cái như đang ra ám hiệu. Tôi hiểu ý ngay, nhìn anh rồi nhìn gương mặt nhăn nhúm của quản lý và đáp:
- Dạ… em không bắt kịp xe buýt. Anh Dũng thông cảm dùm em ạ… em sẽ…
Dũng nhìn tôi, tay cho vào túi quần. Mặt chếch nghiêng khi nhìn vào tôi, kiểu rất là kên kên đáng ghét.
- Cô nghĩ có lần thứ hai sao hả nhân viên mới?
Tôi vừa xấu hổ, vừa sợ hãi vẻ nghiêm nghị của Dũng liền thu vẻ mặt thảo mai của mình về, tác phong cúi đầu như những bạn khác trong hàng:
- Dạ… em…
Còn chẳng thèm nghe tôi nói hết câu cơ.
- Sáng nay chúng ta lau dọn toàn bộ nhà hàng và set up tiệc tối ở lầu năm. Tối nay sẽ có một bữa tiệc của khách VIP. Nhất định không để xảy ra sơ sót. Nhớ chưa cô… Tóc Tiên?
Dũng đã ghim tôi rồi. Người quy củ như anh dĩ nhiên là ghét con nhỏ không có kỷ luật như tôi. Bao nhiêu người anh ta không nhắc. Lại chỉ nhắc mình tôi, rõ ràng là công khai báo với tôi rằng tôi đang ở trong danh sách đen của anh. Mọi người nhìn tôi rồi cười thầm, chỉ có tôi là cười khổ:
- Dạ, em nghe rồi ạ.
Tôi đang bê mấy chiếc ghế đẩu chất hết về phía cuối hội trường tầng năm để mọi người tiện lau dọn thì Ken bước đến. Anh phụ tôi nâng mấy chiếc ghế còn lại chồng lên cao. Mọi thao tác vô cùng nhanh nhẹn và chính xác. Lúc làm việc, mặt Ken cũng vô cùng nghiêm túc. Thoắt cái anh đã chất xong, còn lấy luôn chiếc ghế đang trên tay tôi chồng lên cao nhất. Tôi ngượng ngùng đứng đơ ra.
Ken thường không làm mấy việc tay chân. Tính ra ở Diamond anh là trợ lý đắc lực của Dũng. Là người trực tiếp nhận lệnh và đốc thúc anh chị em làm việc. Ken ở Diamond mặc dù chỉ là chức vụ nhân viên nhưng Ken cũng oai phải biết.
Vô tình được trở thành người quen của Ken mà tôi cũng được thơm lây. Vì thế anh chị em khác đều đối xử với tôi rất tốt.
Ken xếp ghế xong thì nhìn tôi và nói:
- Sáng em chưa ăn gì phải không? Đi trễ như thế chỉ có thể là do dậy muộn mà thôi.
Anh nói mà chẳng hề mỉm cười, tôi cảm thấy căng thẳng theo.
- Em… xin lỗi anh…
Một hộp sữa táo chìa ra trước mặt tôi:
- Cầm lấy đi, đừng để bụng đói làm việc.
Sự quan tâm của anh thật dịu dàng. Tôi nhận lấy đầy cảm động. Nhưng còn chưa vui được mấy giây thì Dũng lại xuất hiện. Anh ta đứng ngoài cửa của hội trường và quát lớn tên tôi:
- Tóc Tiên! Mau qua đây với tôi.
Mấy người khác cùng nhìn ra cửa rồi lại nhìn tôi. Ánh mắt họ thay lời muốn nói. Quả này tôi toang thật rồi. Ken không nói gì, chỉ đưa một ánh mắt như thể chúc tôi bình an.
Dũng ra lệnh thêm một lần nữa tôi mới khấp khởi chạy ra cửa bằng hết sức bình sinh của mình.
- Còn không mau nhanh lên!
Tôi vừa đến anh ta đã bước đi, hai tay anh ta đút túi quần trông thật chướng mắt. Là một Quản lý cũng không nên phô ra sự rảnh tay của mình như thế chứ.
Tôi bị đưa đến nhà kho, nơi đây để toàn khăn, bọc ghế, vô vàn phụ kiện trang trí sảnh tiệc, cũ có mới có, hằm bà lằng chất đống chất núi trong một cái kho bé tý toàn bụi là bụi. Lúc Dũng mở cửa tôi suýt chết sặc với mùi bụi bặm bên trong đó.
Dũng quay qua đưa tôi một chiếc khẩu trang mới và nói:
- Cầm lấy! Cô dọn nhà kho cho tôi đi. Cái nào cần thiết thì giữ. Cái nào không cần thì đem bỏ. Phải phân chia từng khu, sắp xếp ngăn nắp mọi thứ. Hãy vận dụng kiến thức của chiếc bằng loại xuất sắc tại The stars vào công việc này tôi xem nào… cô Tóc Tiên!
Mỗi lần anh ta gọi Tóc Tiên là lại nhếch mép cười. Tôi biết rõ ý đồ của anh ta. Anh ta biết rõ tôi là ai, biết tôi tên thật là gì. Nhưng vì tôi năn nỉ anh ta giữ bí mật nên bây giờ dù có ghét anh ta cỡ nào cũng không dám bật lại một câu.
Tôi nhận lấy khẩu trang không mấy vui vẻ, cố gắng dùng dáng vẻ tội nghiệp để lay động lòng trắc ẩn của Dũng:
- Một mình tôi dọn kho thôi sao ạ?…
- Chẳng lẽ cô muốn tôi làm cùng cô?
- Vâng…
Câu trả lời phun ra khỏi miệng một cách mất kiểm soát của tôi làm Dũng điếng người. Anh trố mắt nhìn tôi không dám tin. Tôi vội vàng vỗ vỗ vào môi mình rồi cúi đầu xin lỗi anh ta:
- Không ạ! Tôi sẽ làm ngay, xin lỗi anh.