Chương 199: Binh vương phục tùng
Chẳng mấy chốc, tất cả bảo vệ thuộc phòng bảo vệ đều đã tập trung lại.
“Giới thiệu với mọi người, đây là Mục Hàn. Từ hôm nay trở đi, anh ấy sẽ là đội trưởng đội bảo vệ chúng ta!”
Vũ Minh chủ động giới thiệu Mục Hàn với đám nhân viên bảo vệ.
Đòn đánh của Mục Hàn lúc nãy rõ ràng đã khiến thái độ đối đãi của Vũ Minh với Mục Hàn trở nên khách sáo hơn nhiều.
Có nhiều bảo vệ cũng đã nhìn thấy cảnh Mục Hàn đi làm bằng xe thể thao Maserati.
Mặc dù Vũ Minh vô cùng khách sáo, nhưng trong lòng không ít bảo vệ vẫn không phục.
Bọn họ đều cho rằng, vì bối cảnh gia đình của Mục Hàn nên Vũ Minh mới khách sáo với anh như vậy.
“Có nhầm không vậy? Phòng nhân sự sao lại tuyển một cậu ấm nhà giàu đến đây quản lý chúng ta thế?”
“Đúng vậy! Đầu của cậu còn không lớn bằng nắm đấm của tôi, tôi sợ rằng mình không cẩn thận lại đánh cậu thành bánh thịt mất!”
“Nhóc con, thấy ở đâu chơi vui thì cứ tới đó đi, đừng lảng vảng ở đây! Phòng bảo vệ tập đoàn Phi Long chúng tôi không phải nơi cho cậu sống tùy tiện qua ngày đâu!”
Đám bảo vệ nhốn nha nhốn nháo, cực kỳ chống đối Mục Hàn.
Thái độ này của họ dường như không khác Vũ Minh vừa nãy là bao.
Đối mặt với mấy lời hô hào của đám bảo vệ, Vũ Minh cũng chưa lên tiếng ngăn cản.
Bởi vì hắn biết, Mục Hàn triệu tập những bảo vệ này đến đây, chắc chắn là muốn thể hiện một chút thực lực.
“Này, người mới tới!”, lúc này trong hàng ngũ có một bảo vệ trông có vẻ đã rất lão luyện, nói với Mục Hàn: “Có dám so tài với tôi không?”
Bảo vệ này tên là Vương Học Bính, đã từng là một binh vương.
Bởi vì tính cách kiêu căng ngạo mạn, trong một lần đi làm nhiệm vụ đã tự ý hành động nên bị trừng phạt, dẫn đến việc xuất ngũ sớm.
Sau khi xuất ngũ từng tham gia vào tổ chức lính đánh thuê.
Năng lực của anh ta cũng không tầm thường.
Nghe thấy Vương Học Bính muốn khiêu chiến với Mục Hàn, mấy tên bảo vệ còn lại nhao nhao bàn tán.
Đương nhiên Mục Hàn cảm nhận được hơi thở giết chóc nồng nặc từ Vương Học Bính, nhưng anh chỉ mỉm cười nói: “Anh muốn so cái gì?”
“Bắn súng, đánh đấm, vật lộn, tùy anh chọn một loại”, Vương Học Bính lạnh lùng nói: “Nhân tiện nhắc nhở anh một câu, anh có thể chọn một loại mà mình giỏi nhất. Nếu không, anh sẽ chết rất thê thảm”.
“Được!”, Mục Hàn cười ha ha đáp: “Tôi biết trước khi anh đến tập đoàn Phi Long đã từng là một binh vương, còn từng tham gia tổ chức lính đánh thuê, kỹ năng giỏi nhất là bắn súng”.
“Chi bằng, chúng ta so tài bắn súng đi!”
Nghe Mục Hàn nói vậy, Vương Học Bính không khỏi sững sờ.
Xem ra cậu ấm nhà giàu này không phải là loại phế vật vô dụng.
Ít nhất còn biết lai lịch của anh ta.
Ngay cả Vũ Minh cũng rất kinh ngạc.
Cho dù Vũ Minh là đội phó, nhưng nếu bàn về bắn súng thì hắn tự đánh giá mình không so được với Vương Học Bính.
“Được! Anh đừng hối hận!”, vẻ mặt Vương Học Bính thờ ơ, giơ tay chỉ vào bộ quần áo trên người Mục Hàn và nói: “Sau khi anh thua thì tự cởi bộ đồ này ra, cút khỏi phòng bảo vệ!”
“Ồ! “, Mục Hàn lắc đầu nói: “Người anh em, lời này đừng nói quá sớm, chúng ta còn chưa bắt đầu mà”.
“Vậy nếu tôi thắng, anh nói xem nên làm thế nào?”
Vương Học Bính sững sờ, ngay sau đó nói: “Vậy tôi sẽ chủ động nhận sai với anh, hơn nữa sẽ tự rời khỏi phòng bảo vệ”.
Thú vị đấy.
Mục Hàn khẽ cười.
Sau đó, đám bảo vệ đi tới sân tập bắn thường ngày dùng để huấn luyện.
Đầu tiên là bắt đầu từ Vương Học Bính.
Vương Học Bính giơ súng hơi lên, phát đầu tiên trúng ngay tâm tấm bia đỡ đạn.
Đám bảo vệ lập tức vỗ tay hô hào sôi nổi.
Vương Học Bính khí thế hừng hực, tiếp tục bắn phát súng thứ hai.
Lại là một phát trúng ngay tâm tấm bia đỡ đạn.
Đám bảo vệ khác hoàn toàn bùng nổ.
Đối với các bảo vệ ở đây, Vương Học Bính là sự tồn tại tựa như thần súng.
Đến phát súng cuối cùng, có vẻ như Vương Học Bính cố ý khoe khoang, muốn dùng khí thế chèn ép Mục Hàn đến cùng nên lấy một miếng vải đen ra, bịt kín mắt mình lại.
Sau đó mới cầm lấy súng hơi, nhắm thẳng vào bia ngắm.
“Bịt mắt bắn súng ư?”
“Vương Học Bính ngầu quá!”
“Có lẽ cũng chỉ có thần súng như Vương Học Bính mới có thể làm được kiểu bịt mắt cũng bắn trúng tâm thôi!”
Đám bảo vệ lại thì thầm với nhau.
“Bằng!”
Sau khi tiếng súng vang lên, tất cả bảo vệ đều khiếp sợ.
“Vẫn trúng vị trí trung tâm tấm bia đỡ đạn!”
“Mười điểm!”
Bảo vệ phụ trách kiểm tra kết quả bắn kinh ngạc hô lên.
Vũ Minh vô thức liếc nhìn Mục Hàn, trong lòng vô cùng tò mò, liệu anh có thể thắng Vương Học Bính hay không?
Mà Mục Hàn dường như không hề dao động, khiến Vũ Minh không tài nào đoán được.
Lúc này, Vương Học Bính bước xuống và nói với Mục Hàn: “Tới lượt anh rồi đấy!”
“Chuyện nhỏ!”, Mục Hàn khẽ cười, đi thẳng tới vị trí bắn súng, lúc bảo vệ phụ trách đưa súng tới, Mục Hàn lại chỉ vào mảnh vải đen mà Vương Học Bính vừa mới dùng để bịt mắt.
Sau khi cầm miếng vải đen, lúc này Mục Hàn mới cầm súng lên.
Mới phát súng đầu tiên mà anh ta đã bịt mắt lại rồi sao?
Vương Học Bính sửng sốt.
“Chẳng qua là khoe khoang mà thôi!”, Vương Học Bính bực bội hừ một tiếng.
“Bằng!”
“Bằng!”
“Bằng!”
Điều khiến tất cả mọi người bất ngờ là Mục Hàn vậy mà lại bắn liền ba phát.
“Xem kết quả đi!”, Mục Hàn đưa tay gỡ mảnh vải đen xuống, nói với bảo vệ chịu trách nhiệm xem kết quả bia bắn.
Tên bảo vệ kia nhìn qua một lần, cảm thấy khó tin nên nhìn lại lần nữa.
“Này, anh còn chần chừ gì nữa hả?”, Vương Học Bính bất mãn, nói: “Kết quả thế nào?”
Tên bảo vệ kia dần định thần lại, kìm nén nỗi khiếp sợ trong lòng, chậm rãi lên tiếng: “Ba viên đạn, toàn bộ đều trúng tâm của tấm bia đỡ đạn”.
“Hơn nữa, viên đạn thứ hai bắn trúng viên đạn thứ nhất, viên đạn thứ ba bắn trúng viên đạn thứ hai!”
Bảo vệ kia vừa nói xong, đám bảo vệ lại như nổ tung lần nữa.
Bịt mắt, bắn liên tục ba phát.
Vậy mà toàn bộ đều trúng trung tâm?
Điều thần kỳ nhất là ba viên đạn đều bắn vào một điểm chính giữa.
Vương Học Bính vô cùng nghi ngờ kết quả này nên bước thẳng đến tấm bia đỡ đạn, cẩn thận kiểm tra lại.
Sau khi xem xong, lúc này Vương Học Bính mới hít sâu một hơi, đi đến trước mặt Mục Hàn cúi đầu một trăm tám mươi độ, cực kỳ cung kính nói: “Tôi thua rồi, tâm phục khẩu phục, tôi xin lỗi anh!”
Nói xong, anh ta cởi đồng phục bảo vệ của mình ra.
“Người anh em, ở lại đây đi”, Mục Hàn đưa tay ngăn cản Vương Học Bính rồi nói với vẻ mặt đầy chân thành: “Nhân tài như anh chỉ có ở lại tập đoàn Phi Long, mới có thể phát huy giá trị lớn nhất của mình!”
“Đúng! Quả thật là anh đã thua!”
“Có điều bại dưới tay tôi cũng không mất mặt lắm đâu!”
“Dù sao, người quái dị như tôi cũng là sự tồn tại hiếm gặp trên toàn thế giới”.
Nghe Mục Hàn nói như vậy, trên khuôn mặt vẫn luôn nghiêm túc của Vương Học Bính lập tức hiện lên nụ cười.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!