Chương 236: Thật sự chỉ mời ông uống trà
“Yên Nhiên, cháu phân tích không sai”, Đường Bắc Sơn gật đầu: “Tên nhóc này gia nhập vào tập đoàn Phi Long, còn kết thân với tổng giám đốc họ Long, nhất định là đầu cơ trục lợi có được cơ hội tiếp đón đạo trưởng Cửu Dương, từ đó nhận được sự trọng dụng của cậu Long kia!”
“Có được một báu vật quốc gia như đạo trưởng Cửu Dương ở đó, cậu ta muốn liên hệ với chiến khu Sở Bắc, để đối phương phái quân đội đến cũng là chuyện hợp tình hợp lý!”
“Cháu đã nói mà!” Đường Yên Nhiên đáp lời: “Nếu đã như vậy, Mục Hàn sẽ tiếp tục tự đề cao bản thân trước mặt anh Long, có được nhiều sự tín nhiệm hơn, từ đó anh ta sẽ thu được nhiều lợi ích lớn hơn”.
“Ông nội, cháu đã nói từ lâu, lòng dạ tên đó rất thâm sâu, bụng dạ độc ác, toàn là chiêu trò”.
“Ban đầu lúc gặp ông, vô tình cứu ông một mạng, nói không chừng là đã có mưu đồ chi tiết rồi”.
“Đúng vậy!”, Đường Bắc Sơn càng nghĩ càng thấy Đường Yên Nhiên nói rất đúng: “May mà Yên Nhiên cháu thông minh lanh lợi, kịp thời phát hiện âm mưu quỷ kế của thằng nhóc đó!”
“Nếu không, với chúng ta mà nói thì thằng nhóc này không khác gì một cái giếng không đáy!”
…
“Khốn nạn!”
Ở tập đoàn Phóng Mục.
Sau khi anh Đồng bị tổ chuyên án tỉnh đưa đi, lại biết tin Mục Hàn một mình xông vào biệt thự của Hoàng Bá Thiên cứu đạo trưởng Cửu Dương ra ngoài, Mục Hạo Thần tức giận ném thẳng ly trà vào màn hình vi tính khiến màn hình vỡ nát.
“Không thể không nói, vận may của thằng nhóc Mục Hàn này đúng là quá tốt”, Từ Thiên Kiều đứng bên cạnh nói: “Có vật cát tường là đạo trưởng Cửu Dương ở đây, cộng thêm một cậu Long không biết trời cao đất dày kia nữa, chúng ta muốn đối phó Mục Hàn e rằng hơi khó!”
“Không giết chết Mục Hàn thì cháu ăn không ngon ngủ không yên!”, sắc mặt Mục Hạo Thần tối sầm lại: “Tiểu Đồng bất cẩn, chắc chắn Mục Hàn đã nghi ngờ chúng ta, đây không phải một tín hiệu tốt!”
“Tuy rằng chúng ta tạm thời không thể đụng tới Mục Hàn nhưng có thể ra tay từ phía người khác mà!”, Từ Thiên Kiều chậm rãi nói: “Ví dụ như cô vợ Lâm Nhã Hiên vừa lên chức phó tổng giám đốc công ty Tần Thị!”
“Bác Từ, bác có kế hay gì sao?”, Mục Hạo Thần hỏi.
Từ Thiên Kiều mỉm cười, vẫy tay về phía Mục Hạo Thần.
Mục Hạo Thần lập tức ghé sát tai lại.
“Tập đoàn Tần Thị đang thực hiện dự án xây dựng khách sạn năm sao ở Sở Bắc, không phải sắp xong rồi hay sao! Chúng ta có thể làm thế này…”
…
“Ông chủ của chúng ta ghê gớm đến vậy ư?”
Nhìn thấy đạo trưởng Cửu Dương bình an vô sự quay về tập đoàn Phi Long, Phương Viên vui mừng khôn xiết.
Đương nhiên cô ta cũng đã nghe tin tức nóng hổi Hoàng Bá Thiên dẫn theo người thân rời khỏi Sở Bắc ngay trong đêm.
“Thật mong chờ có thể gặp ông chủ một lần!”
Vẻ mặt Phương Viên hiện rõ nét si mê: “Làm phó tổng giám đốc của tập đoàn Phi Long là mục tiêu đầu tiên sau khi tôi về nước, mục tiêu này đã thực hiện được rồi, đã đến lúc thực hiện mục tiêu thứ hai của tôi”.
“Đó là làm vợ của ông chủ đứng sau chúng ta!”
“Tôi muốn giặt giũ nấu cơm cho anh ấy, sinh cho anh ấy một đàn con!”
“Được rồi! Dừng lại đi!”, thấy Phương Viên tự mình say đắm như vậy, Mục Hàn lập tức bảo ngừng lại: “Cô từ bỏ mục tiêu này đi là vừa, ông chủ đứng sau chúng ta sẽ không thích cô đâu!”
“Anh tưởng anh là ông chủ đấy à, nói không để ý thì người ta không để ý tôi thật chắc!”, Phương Viên giận dỗi cãi lại.
“Tôi đã nói rất nhiều lần rồi, tôi chính là ông chủ đằng sau, nhưng mọi người không chịu tin đấy chứ!”, Mục Hàn tỏ vẻ bất lực.
“Vậy anh cho tôi biết tại sao ông chủ lại không thích tôi?”, Phương Viên nổi tính tò mò.
“Rất đơn giản, bởi vì anh ấy có vợ rồi”, Mục Hàn nở nụ cười.
Mục Hàn trở về căn biệt thự Hoàng Đình số 1, Lâm Nhã Hiên vẫn đang bận rộn làm việc.
Sau khi đến Sở bắc, dường như mỗi phút mỗi giây Lâm Nhã Hiên đều trong trạng thái giám sát quá trình xây dựng khách sạn năm sao Sở Bắc.
Sau khoảng thời gian xây dựng vài tháng, công trình này sắp sửa bước vào giai đoạn cuối.
Lâm Nhã Hiên là một người rất cẩn thận, nghiêm túc, dự án sắp kết thúc thì càng không thể bất cẩn chủ quan.
Đặc biệt công trình khách sạn năm sao ở Sở Bắc này liên quan trực tiếp tới bộ mặt của chính quyền thành phố Sở Bắc, theo lẽ thường cũng trở thành đối tượng quan trọng được chính quyền thành phố giám sát chặt chẽ. Như những công việc kiểm nghiệm công trình này không phải do công ty Mộ Dung Phong ở Đông Hải thực hiện, mà là do tổ chuyên gia của Cục giám định chất lượng của chính quyền thành phố Sở Bắc đến nghiệm thu một cách nghiêm khắc.
Sau khi xác định chất lượng hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn mới phê chuẩn nghiệm thu.
“Chồng à, ngày mai là ngày nghiệm thu công trình xây dựng khách sạn năm sao Sở Bắc, em hơi lo lắng, anh đi cùng em nhé!”
Nhìn Mục Hàn quan tâm đưa ly trà cho mình, Lâm Nhã Hiên thấy ấm lòng.
Cô đề nghị với Mục Hàn.
“Vợ à, em không cần lo đâu”, Mục Hàn cười nói: “Em đổ bao nhiêu mồ hôi và nước mắt cho dự án khách sạn năm sao Sở Bắc, chắc chắn sẽ nghiệm thu thành công thôi”.
“Yên tâm đi, anh sẽ đi cùng em!”
Nhưng Mục Hàn và Lâm Nhã Hiên không biết, lúc này tại một câu lạc bộ cao cấp ở Sở Bắc.
Có hai gã đàn ông trung niên đầu hói đang mỗi người ôm hai cô gái ăn mặc nóng bỏng, lâu lâu lại sờ soạng cơ thể bọn họ, giở trò sàm sỡ.
Bốn cô gái kia cũng giả vờ tỏ vẻ ngượng ngùng.
Ép rượu hai gã đàn ông hói đầu.
Ngồi bên cạnh là Mục Hạo Thần và Từ Thiên Kiều.
Mắt thấy hai gã đàn ông vui vẻ chơi đùa như thế, Mục Hạo Thần và Từ Thiên Kiều liếc mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng nở nụ cười ăn ý.
“Trưởng phòng Nghiêm, Trưởng phòng Trương, đêm nay tiếp đãi các ông chưa được chu đáo, chúng tôi tự thấy rất có lỗi”, Mục Hạo Thần bảo tên đàn em lấy ra hai cái phong bì dày cộm, lần lượt đưa tới trước mặt Trưởng phòng Nghiêm và Trưởng phòng Trương, cười híp mắt nói: “Để biểu đạt lời xin lỗi của tôi, tôi đặc biệt chuẩn bị một phần quà nhỏ, mong hai người đừng cười chê!”
Trưởng phòng Nghiêm và Trưởng phòng Trương đều là những người lăn lộn trong ngành nhiều năm.
Vừa nhìn đã biết độ dày của hai cái phong bì.
“Khụ khụ!”
“Hai người khách sáo quá rồi!”
Trưởng phòng Nghiêm và Trưởng phòng Trương vừa tỏ vẻ khách sáo vừa không ngại ngùng tự cất phong bì vào túi mình: “Mọi người đều là bạn bè cả, hai người như thế là xa lạ quá đấy!”
“Là thế này, Trưởng phòng Nghiêm, Trưởng phòng Trương, chúng tôi còn vài việc cần xử lý, không làm phiền hai người vui chơi nữa!”, Mục Hạo Thần thấy mọi chuyện đã ổn nên chủ động tạm biệt ra về: “Thế chuyện chúng tôi nhờ hai người…”
“Yên tâm, tuyệt đối sẽ như ý cậu muốn”, Trưởng phòng Nghiêm vỗ ngực bảo đảm.
Mục Hạo Thần và Từ Thiên Kiều nhìn nhau nở nụ cười đắc thắng.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Nhã Hiên đã dậy từ sớm.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!