Chương 672: Nhà họ Mục – thế gia hạng nhất ở Hoa Hạ
Mục Hàn nghĩ một lát, rồi ra lệnh: “Chúng ta thay bộ quân trang ra đi”.
“Tại sao chứ?”, Vương Chung Quy khó hiểu hỏi: “Anh đợi lâu như vậy rồi, chẳng phải chỉ vì khoảnh khắc này hay sao?”
“Dùng thân phận đại thống soái của Hoa Hạ để cưới chị dâu!”
“Đúng vậy, tôi đã đợi rất lâu rồi”, Mục Hàn gật đầu nói: “Nhưng bây giờ tình hình thay đổi, tôi không muốn để lộ thân phận đại thống soái trước mặt Mục Sảng. Điều này sẽ phá hỏng kế hoạch của tôi”.
“Mối ân oán giữa tôi và nhà họ Mục ở thủ đô còn lâu mới kết thúc”.
“Nhưng làm như vậy với chị dâu có ổn hay không?”, Vương Chung Quy vẫn không cam tâm.
“Không còn cách nào khác nữa rồi”, Mục Hàn nói: “Tôi chỉ có thể chờ cơ hội thích hợp tiếp theo để nói cho Nhã Hiên biết thân phận đại thống soái thôi”.
Mục Hàn biết rõ thân phận của mình có thể nói cho Lâm Nhã Hiên bất cứ lúc nào.
Nhưng nói ra trong một dịp như đám cưới e là sẽ không bao giờ có cơ hội nữa.
Dù sao thì ý nghĩa cũng không giống nhau.
“Được rồi!”, lúc này, Vương Chung Quy không cố chấp nữa, gật đầu nói: “Chúng tôi nghe theo lời đại ca, thay quần áo ra”.
Ở hiện trường lễ cưới.
“Mục Hàn, mày đang ở đâu?”
Mục Sảng hỏi ba lần liên tiếp.
Nhưng không có ai trả lời.
Những người khác vốn dĩ muốn trả lời, nhưng khi họ nhìn thấy khí thế nghênh ngang này của Mục Sảng, liền câm như hến, không nói gì nữa.
“Anh làm sao vậy chứ?”, cuối cùng, Lâm Nhã Hiên không chịu nổi thái đội của Mục Sảng, tức giận nói: “Tôi không nói với anh nữa, lát nữa Mục Hàn sẽ đến”.
“Được thôi”, Mục Sảng gật đầu, liếc nhìn đám đông, nói: “Vì Mục Hàn một lúc nữa mới tới, nên tranh thủ thời gian này, tôi sẽ giới thiệu bản thân với mọi người”.
“Tôi tên là Mục Sảng, đến từ nhà họ Mục ở thủ đô”.
Mục Sảng vốn tưởng rằng sau khi nói ra họ tên nhất định sẽ khiến mọi người kinh ngạc.
Nhưng cảnh tượng mà Mục Sảng tưởng tượng lại không hề xảy ra.
Ngoại trừ Mục Vấn Đạo và năm mươi vương tộc ở Đông Hải đã nghe nói đến nhà họ Mục ở thủ đô ra thì những người khách còn lại, đặc biệt là người nhà họ Lâm ở Sở Dương và nhà họ Tần ở Sở Bắc đều tỏ vẻ nghi hoặc.
Bởi vì theo quan điểm của họ, nhà họ Mục ở thủ đô và nhà họ Ngô ở thủ đô của Ngô Giang Hào chẳng có gì khác biệt cả.
“Ha ha ha!”
Nhìn phản ứng của mọi người, Mục Sảng liền cảm thấy hả hê.
Đúng là một lũ ếch ngồi đáy giếng!
Ngay cả danh hiệu nhà họ Mục – thế gia hạng nhất ở Hoa Hạ mà cũng chưa từng nghe nói đến.
Mục Hàn sống trong môi trường như vậy, chẳng trách lại có tính cách tự cao tự đại như vậy.
Còn ảo tưởng thách thức nhà họ Mục ở thủ đô.
Quả thực là châu chấu đá xe!
Thấy Mục Sảng cười lớn, mọi người đều tỏ vẻ khó hiểu.
Lâm Lợi Cương tò mò hỏi: “Cậu thanh niên, cậu đang cười gì vậy?”
“Chúng tôi làm gì khiến cậu thấy buồn cười sao?”
“Tôi cười đám người bình thường các người, chẳng biết gì về thế giới này cả”, Mục Sảng tỏ vẻ khinh thường: “Ngay cả nhà họ Mục ở thủ đô mà cũng chưa từng nghe nói đến à?”
“Cậu thanh niên, lời nói của cậu thật khó nghe”, Lâm Lợi Cương cũng cảm thấy lời nói của Mục Sảng rất kỳ quái: “Chưa nghe nói đến nhà họ Mục ở thủ đô thì rất mất mặt sao?”
“Đúng vậy!”, Mục Sảng gật đầu nói: “Đám nhà quê các người vốn chẳng biết gì cả. Chưa từng nghe nói đến nhà họ Mục ở thủ đô thực ra không coi là mất mặt”.
“Nếu các người chưa từng nghe nói đến thì hôm nay tôi sẽ nói cho các người biết để các người mở mang đầu óc”.
Mục Sảng nhìn mọi người, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở chỗ Mộ Dung Vô Địch.
Mục Sảng cao ngạo nói: “Ba mươi năm trước, có một người tên là Mục Bá Đạo, một mình một kiếm trấn áp năm mươi vương tộc Đông Hải, khiến bọn họ không ngóc đầu lên được trong suốt ba mươi năm”.
“Quả thực là như vậy”, Mộ Dung Vô Địch gật đầu: “Tôi chính là Mộ Dung Vô Địch, gia chủ gia tộc Mộ Dung – vương tộc xếp thứ nhất trong năm mươi vương tộc Đông Hải. Tuy tôi đã bế quan năm mươi năm, nhưng vẫn không phải là đối thủ của Mục Bá Đạo”.
Nghe Mộ Dung Vô Địch nói vậy, bà cụ Lâm, Tần Nam và Ngô Tâm Ưu đều sững sờ.
Lại có người có thể một mình trấn áp Mộ Dung Vô Địch hơn ba mươi năm?
Vậy thì sức mạnh phải lớn đến mức nào chứ?
Tuy nhiên, những lời tiếp theo của Mục Sảng càng khiến mọi người kinh ngạc.
Mục Sảng nói tiếp: “Mà Mục Bá Đạo chỉ là gia nô của nhà họ Mục ở thủ đô mà thôi, địa vị vô cùng thấp kém, trong nhà họ Mục ở thủ đô, gia nô giống như Mục Bá Đạo nhiều vô kể”.
“Nhà họ Mục ở thủ đô tùy ý chọn một người cũng có thể giết chết Mục Bá Đạo!”
Lời này của Mục Sảng khiến mọi người bàn tán xôn xao.
Mục Bá Đạo một mình một kiếm trấn áp năm mươi vương tộc Đông Hải trong ba mươi năm đã là quá tài giỏi rồi.
Vậy mà ông ta chỉ là một gia nô không ra gì trong mắt nhà họ Mục ở thủ đô?
“Cậu chủ Sảng nói không sai”, Mục Vấn Đạo nói: “Đối với nhà họ Mục ở thủ đô, Mục Bá Đạo thực sự chẳng là gì cả. Mục Bá Đạo chỉ là một tên gia nô, trên gia nô còn có gia bộc thân cận”.
“Gia bộc nào cũng đều thừa sức để đè bẹp một tên gia nô”.
Nhà họ Mục ở thủ đô lớn mạnh quá rồi nhỉ?
Sau khi nghe Mộ Dung Vô Địch và Mục Vấn Đạo nói xong, mọi người đều vô cùng kinh ngạc về sức mạnh của nhà họ Mục ở thủ đô.
“Có lẽ, tôi nói như vậy, mọi người vẫn còn hơi mơ hồ”, Mục Sảng cười nói: “Tôi đổi cách nói khác nhé! Mọi người có lẽ đều biết, trên gia tộc giàu có là bán vương tộc, vương tộc. Trên vương tộc mới là hoàng tộc”.
“Mọi người nghĩ hoàng tộc là cao nhất rồi sao?”
“Không không không!”, Mục Sảng lắc đầu nói: “Trên hoàng tộc còn có thế gia!”
“Mà nhà họ Mục ở thủ đô là thế gia ngàn năm, còn được gọi là thế gia hạng nhất ở Hoa Hạ!”
“Tôi nói vậy mọi người đã hiểu chưa?”
Mọi người nghe xong liền hít sâu một hơi.
Lời giải thích này quả thực là đơn giản dễ hiểu.
Thế gia hạng nhất Hoa Hạ!
Nói đơn giản chính là gia tộc mạnh nhất ở Hoa Hạ.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!