Chương 700: Ba người trẻ tuổi đại diện cho Dương Yêu Nguyệt
Trước lời nói của Dương Dương, những người còn lại của nhà họ Dương ở thủ đô đều gật đầu tán thành.
Xét cho cùng, Dương Yêu Nguyệt đứng đầu trong tứ đại mỹ nhân với nhan sắc tuyệt thế đã mười năm, đến nay vẫn chưa có một cô gái nào có thể lay chuyển được vị trí của cô ta.
Nếu không vì bị trói buộc bởi hôn ước với nhà họ Mục ở thủ đô, thì đám cậu ấm nhà giàu theo đuổi Dương Yêu Nguyệt đã đủ để xếp hàng dài từ đầu thủ đô đến tận vùng xa xôi của Đông Hải.
Mặc dù vậy, vẫn có vô số cậu ấm nhà giàu ngấm ngầm bày tỏ tình cảm với Dương Yêu Nguyệt.
Một đứa con hoang bị nhà họ Mục ở thủ đô bỏ rơi, hoàn toàn không đủ tư cách để gặp Dương Yêu Nguyệt.
“Nhưng nếu Yêu Nguyệt không đi thì chúng ta nên cử ai ra mặt đây?”, Dương Đỉnh Thiên lên tiếng.
Dương Đỉnh Thiên liếc nhìn xung quanh đám đông.
Đương nhiên không thể cử những người thuộc thế hệ cha ông được.
Làm như vậy khác nào hạ thấp đẳng cấp của nhà họ Dương ở thủ đô chứ?
Còn thế hệ con cháu của nhà họ Dương ở thủ đô, ngoài Dương Yêu Nguyệt ra, dường như không có nhân tài nào đủ bản lĩnh.
Chính vì vậy, khi Mục Thịnh Uy ngỏ lời cầu hôn với nhà họ Dương, Dương Đỉnh Thiên đã rất hào hứng, hy vọng thông qua hôn ước này có thể ngồi cùng thuyền với nhà họ Mục thủ đô.
Dù sao thì nhân tài của nhà họ Dương cũng đang dần suy bại.
Mặc dù Dương Yêu Nguyệt – người có năng lực nhất, nổi danh là người đứng đầu trong tứ đại mỹ nhân thủ đô, nhưng cô ta trước sau cũng là con gái, không thể gánh vác cơ nghiệp to lớn của nhà họ Dương ở thủ đô được.
Nếu Dương Yêu Nguyệt và Mục Hàn kết hôn, với thân phận thằng con hoang của Mục Hàn, con của hai người họ chắc chắn sẽ không thể từng bước thâu tóm sức mạnh trong nhà họ Mục ở thủ đô được.
Nhưng đối với nhà họ Dương ở thủ đô thì khác.
Đứa trẻ mang dòng máu cao quý của nhà họ Mục này rất có thể sẽ là niềm hy vọng của nhà họ Dương trong một trăm năm tới.
Thấy Dương Đỉnh Thiên hơi khó xử, Dương Yêu Nguyệt nói: “Ông nội, cháu có một vài người bạn tốt, tên là Trương Hằng, Khương Tử Nguyệt và Lý Duyệt Quân. Cháu có thể nhờ bọn họ thay cháu đến tỉnh tìm Mục Hàn, bắt anh ta xoá bỏ hôn ước!”
“Yêu Nguyệt, mấy người cháu vừa nói có phải là người của nhà họ Trương, nhà họ Khương và nhà họ Lý không?”, Dương Đỉnh Thiên hỏi.
“Vâng, đúng rồi ông ạ”, Dương Yêu Nguyệt gật đầu.
“Được”, Dương Đỉnh Thiên nghe vậy rất hài lòng: “Con cháu của những gia tộc này đều rất được, để bọn họ ra mặt chắc chắn sẽ thành công!”
Mặc dù nhà họ Trương, nhà họ Khương và nhà họ Lý có địa vị thấp hơn họ Dương một chút, nhưng họ cũng là vương tộc ở thủ đô.
Đương nhiên, nhờ đám cậu ấm cô chiêu của ba gia tộc ra mặt là quá lợi.
Sau khi cuộc họp gia đình kết thúc, Dương Yêu Nguyệt đã liên lạc với Trương Hằng, Khương Tử Nguyệt và Lý Duyệt Quân.
Là bạn thân nhất của Dương Yêu Nguyệt, ba người họ không chút do dự mà đồng ý với lời thỉnh cầu của cô ta.
Đồng thời, ngay lập tức ngồi máy bay đến tỉnh.
Sau khi rời khỏi sân bay tỉnh, Trương Hằng, Khương Tử Nguyệt và Lý Duyệt Quân ngồi nghỉ ngơi trong một quán trà, nhân tiện hỏi địa chỉ của tập đoàn Phi Long.
Trong quán trà, họ nghe thấy nhiều khách hàng đang xì xào về thỏa thuận đánh cược giữa Mục Hàn và nhà họ Mục ở thủ đô.
“Ha ha! Thật không ngờ thằng con hoang Mục Hàn này lại là một nhân vật nổi tiếng ở tỉnh”, Trương Hằng không khỏi nheo mắt lại: “Tôi rất muốn xem cái tên dám thách thức nhà họ Mục ở thủ đô này trông như thế nào?”
“Tôi không quan tâm Mục Hàn trông như thế nào”, Khương Tử Nguyệt lẩm bẩm, cười nhạo: “Một thằng con hoang bị nhà họ Mục thủ đô bỏ rơi có thể lợi hại đến mức nào chứ?”
“Theo tôi thấy thì may là nhà họ Mục ở thủ đô bỏ rơi anh ta. Bằng không, chị Yêu Nguyệt sẽ phải tuân thủ hôn ước mà cưới tên súc sinh đó!”
“Làm gì có chuyện như vậy?”, Lý Duyệt Quân lắc đầu: “Nghe nói vợ của thằng con hoang này đã mang thai được mấy tháng, đứa nhỏ cũng sắp chào đời rồi!”
“Cậu nói loại đàn ông này có tư cách gì mà xứng với chị Yêu Nguyệt của chúng ta chứ?”
Trong mắt ba người này, Dương Yêu Nguyệt là một tồn tại tựa như tiên nữ.
Trừ khi người đó là một cường giả trẻ tuổi như Mục Sảng, mới đủ tư cách để kết hôn với Dương Yêu Nguyệt.
“Thằng con hoang này đáng ghét thật đấy!”, Trương Hằng tiếp lời hai người: “Nếu không phải vì anh ta thì chị Yêu Nguyệt nào có phải đến tận giờ cũng không dám yêu đương?”
“Bây giờ đã bước qua tuổi ba mươi rồi mà vẫn phải để gia tộc lo lắng”.
“Thật đấy!”, Khương Tử Nguyệt tán thành nói: “Là bạn thân nhất của chị Yêu Nguyệt, chúng ta ai mà không muốn chị ấy sớm gả cho một người chồng tốt chứ?”
“Lần này, chỉ cần Mục Hàn tự tay xé bỏ hôn ước, chị Yêu Nguyệt sẽ được tự do”.
“Tôi nghĩ hai cậu đều biết cậu chủ Diệp phải lòng chị Yêu Nguyệt từ lâu rồi, chị Yêu Nguyệt hiển nhiên cũng rất thích cậu chủ Diệp”, Lý Duyệt Quân gật đầu, nói: “Tôi nghĩ ấy, chỉ có người đẳng cấp như cậu chủ Diệp mới xứng với chị Yêu Nguyệt”.
Nói đến đây, Lý Duyệt Quân lại dừng lại một chút: “Này, hai cậu nghe nói gì chưa? Trong bảng xếp hạng năm mươi cậu chủ hàng đầu thủ đô, cậu chủ Diệp lại tăng thêm một hạng, vươn lên vị trí thứ hai!”
“Vị trí thứ hai?”
Khi nghe những lời này của Lý Duyệt Quân, Trương Hằng và Khương Tử Nguyệt không khỏi hít sâu một hơi.
Lý do tại sao ba người họ đánh giá cao bảng xếp hạng năm mươi cậu chủ hàng đầu thủ đô đến vậy là bởi vì bảng xếp hạng này được lập ra bởi Mục Thịnh Uy thời còn trẻ.
Bảng xếp hạng do đích thân gia chủ thế gia số một quyết định đương nhiên rất có uy tín.
Mặc dù bảng xếp hạng được lập ra với nhiều mục đích khác nhau, Mục Thịnh Uy không hề đưa con cái của thế gia nghìn năm vào danh sách này, nhưng những người trẻ tuổi ở thủ đô có thể lọt vào bảng xếp hạng chắc chắn phải là những người đứng đầu thế hệ trẻ Hoa Hạ, thì mới có đủ tiêu chuẩn để được gọi là cậu chủ ở thủ đô.
Trong bảng xếp hạng năm mươi cậu chủ hàng đầu thủ đô, cho dù là ở vị trí cuối cũng có thể đè bẹp cậu chủ của hội con ông cháu cha – cậu chủ Mộ Dung Phương!
Cậu chủ Diệp trong lời nói của ba người Trương Hằng, Khương Tử Nguyệt và Lý Duyệt Quân, tên là Diệp Chính Đạo, xuất thân từ nhà họ Diệp – hoàng tộc ở thủ đô.
Việc Diệp Chính Đạo đứng thứ hai trong bảng xếp hạng năm mươi cậu chủ hàng đầu thủ đô đủ để chứng minh thực lực cá nhân cũng như là thế lực gia tộc của hắn không hề yếu.
Ít nhất trong số hoàng tộc thủ đô, họ cũng là một tồn tại siêu phàm.
Đều là những cậu ấm cô chiêu của thủ đô đến tỉnh, Trương Hằng, Khương Tử Nguyệt và Lý Duyệt Quân luôn giữ thái độ khá ngạo mạn.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!