Chương 714: Trại huấn luyện Thần Long
Nghe Phụng Cầu Hoàng nói xong, Mục Thịnh Uy ngỡ ngàng ngơ ngác, vô cùng ngạc nhiên hỏi: “Có cả chuyện này nữa sao?”
“Đương nhiên rồi”, Phụng Cầu Hoàng nói: “Tôi nghe người khác kể lại, lúc Diệp Chính Đạo quay về thủ đô, miệng của hắn đã sưng tấy như đầu heo, khó coi đến mức nào thì không cần nói cũng biết”.
“Sau khi Diệp Chính Đạo về nhà thì đóng cửa không ra ngoài, ngay cả Dương Yêu Nguyệt cũng không gặp”.
“Không phải chứ”, Mục Thịnh Uy nhíu mày nói: “Tôi biết rất rõ thực lực võ thuật của Diệp Chính Đạo, có thể được tôi xếp hạng hai trong bảng xếp hạng TOP cậu chủ ở thủ đô thì cũng không phải là loại người chỉ biết khoa tay múa chân”.
“Từ lúc nào mà thằng con hoang này lại có năng lực đánh bại được Diệp Chính Đạo vậy chứ?”
“Chết tiệt!”, Phụng Cầu Hoàng trợn mắt lên, tức giận nói: “Ông còn thật sự cho rằng thực lực của thằng con hoang kia mạnh sao, thật ra là Sảng Nhi cố ý dặn dò Diệp Chính Đạo, bảo hắn không được phép dùng thực lực võ thuật đối phó với thằng con hoang kia”.
“Trong lòng Diệp Chính Đạo kiêng nể Sảng Nhi của chúng ta, nên mới bị thằng con hoang kia đánh ra nông nỗi đó mà cũng không dám đánh trả!”
“Hóa ra là như vậy!”, Mục Thịnh Uy nhất thời hiểu ra, nói với Mục Sảng: “Sảng Nhi, con không cần phải bảo vệ thằng con hoang kia đâu!”
“Nó có con bảo vệ, đương nhiên sẽ chẳng sợ trời chẳng sợ đất, sau này thậm chí còn núp dưới danh nghĩa nhà họ Mục ở thủ đô, đi khắp nơi khoe khoang, giả danh lừa bịp, tiếp tục hủy hoại thanh danh của nhà họ Mục chúng ta”.
“Mà mấy người kiêng nể nhà họ Mục chúng ta, cũng chẳng ai dám động vào thằng con hoang đó”.
“Cứ như vậy, thằng con hoang đó chẳng phải là sẽ ỷ vào thế lực nhà họ Mục ở thủ đô mà hô mưa gọi gió ở bên ngoài sao?”
“Nhưng mà, bố…”, Mục Sảng nói: “Nếu thằng con hoang đó bị người ta đánh ở bên ngoài thì nhà họ Mục cũng mất mặt như vậy mà!”
“Sảng Nhi, con phải hiểu rõ việc này”, Mục Thịnh Uy bật cười nói: “Bố đã đánh cược với thằng con hoang đó, một năm sau mà nó thực hiện được thì mới có tư cách bước chân vào nhà họ Mục chúng ta”.
“Còn trước lúc đó, nó với nhà họ Mục chúng ta không hề có bất kỳ mối quan hệ gì cả”.
“Nó sống hay chết đều không liên quan gì đến nhà họ Mục chúng ta”.
Mục Sảng gật đầu nói: “Bố, con hiểu rồi ạ!”
“Đúng rồi, gia chủ”, lúc này, Phụng Cầu Hoàng đề nghị: “Tôi cho rằng nên dùng danh nghĩa của ông để truyền một thông tin ra ngoài, trước mắt Mục Hàn không có bất cứ mối quan hệ gì với nhà họ Mục ở thủ đô, bất kể là nó làm gì ở bên ngoài thì bản thân cũng phải tự mình gánh lấy hậu quả, dù nó bị người ta đánh chết thì cũng không liên quan gì tới nhà họ Mục!”
“Ý kiến hay”, Mục Thịnh Uy nói: “Tôi đã bày tỏ thái độ rồi thì cho dù thằng con hoang đó có dùng danh nghĩa của tôi đi lừa bịp người khác đi chăng nữa cũng sẽ chẳng có ai nhẫn nhịn nó”.
“Còn không phải sao”, Phụng Cầu Hoàng hả hê nói: “Tôi nghe nói thằng con hoang này tính tình nóng nảy, người ta nói lời không hợp ý thì lập tức động tay động chân. Bây giờ nó đã đắc tội với Diệp Chính Đạo, e rằng sau này còn đắc tội với không ít người nữa”.
“Gia chủ, tôi tin là nếu ông tuyên bố tin tức này ra ngoài thì sẽ có rất nhiều người muốn đi xử lý thằng con hoang đó ngay lập tức”.
“Đừng nói là vụ cá cược một năm sau, phải xem cậu ta có sống qua được một năm hay không rồi hãy nói!”
“Nó có thể sống được tới nửa năm thì coi như tôi thua”, Mục Thịnh Uy vô cùng tự tin.
Sở dĩ đám người Mục Thịnh Uy tự tin, coi thường Mục Hàn như vậy, chủ yếu là vì nhà họ Mục ở thủ đô là thế gia ngàn năm của Hoa Hạ, nền tảng vô cùng vững chắc, nhân tài hàng đầu thì nhiều vô kể.
Chỉ tính một thế hệ trẻ trong quân đội Hoa Hạ đã không đếm xuể rồi.
Đặc biệt là lần này chiến khu Nam Cương tổ chức trại huấn luyện Thần Long để tuyển chọn người tài cho quân đoàn Côn Luân. Trong danh sách một trăm người được tuyển thì có tới năm người là người nhà họ Mục ở thủ đô.
Còn mười người nữa lần lượt đến từ các chi nhánh khác của nhà họ Mục.
Trại huấn luyện Thần Long của chiến khu Nam Cương, mỗi năm chỉ tổ chức một lần.
Mà khoảng thời gian này vừa đúng lúc trại huấn luyện Thần Long tuyển chọn thành viên.
Là thế gia số một ở Hoa Hạ đương nhiên người nhà họ Mục có thể lọt vào danh sách thành viên trúng tuyển đầu tiên.
Nhìn vào bản danh sách trong tay, Mục Thịnh Uy vô cùng hài lòng: “Xem xét kỹ danh sách này đi, tương lai nhà họ Mục chúng ta đáng mong đợi biết bao!”
“Nghe nói lần này mục đích chủ yếu của trại huấn luyện Thần Long là tìm người tài cho quân đoàn Côn Luân dưới trướng của đại thống soái. Từ cách xếp hạng thành viên của bản xếp hạng có thể thấy năm người nhà họ Mục chúng ta có hy vọng rất lớn”.
“Có thể trở thành trợ thủ đắc lực của đại thống soái, thì vinh quang lớn tới mức nào cơ chứ?”
Mục Sảng đáp lời: “Đến lúc đó, trong danh sách bảng xếp hạng Chiến Lang của Hoa Hạ sẽ xuất hiện người nhà họ Mục chúng ta, thế gia số một Hoa Hạ của chúng ta sẽ càng có chỗ đứng hơn”.
“Quả thật là như vậy”, Mục Thịnh Uy gật đầu.
Là gia chủ đương nhiệm, Mục Thịnh Uy hiển nhiên rất hy vọng trong nhiệm kỳ của mình có thể đạt được chút thành tích.
Hiện giờ chỉ cần thế hệ trẻ của nhà họ Mục đủ nhiều và đủ mạnh, tương lai nhà họ Mục càng có đủ khả năng để củng cố địa vị là thế gia số một Hoa Hạ.
Mà công lao này đương nhiên là thuộc về Thịnh Mục Uy.
Mục Thịnh Uy đột nhiên cảm khái: “Nếu thằng con hoang đó có bản lĩnh ghi danh vào bảng xếp hạng Chiến Lang của Hoa Hạ thì tôi cần phải lên tiếng tuyên bố nữa sao?”
“Tôi cung phụng nó như Bồ Tát luôn!”
“Thôi bỏ đi!”, Phụng Cầu Hoàng cười mỉa mai, vẻ mặt lộ ra sự khinh bỉ: “Theo tôi thấy, nó cả đời này cũng đừng nghĩ tới bảng xếp hạng Chiến Lang của Hoa Hạ! Nếu nó có thể được tuyển vào trại huấn luyện Thần Long thì tôi cũng để nó vào nhà họ Mục mà chẳng ý kiến gì!”
“Có điều đáng tiếc là nó không bao giờ làm được!”
Ba người Mục Thịnh Uy, Mục Sảng và Phụng Cầu Hoàng đưa mắt nhìn nhau rồi bật cười ha hả.
…
“Cậu chủ, cậu chủ!”
Nhà họ Diệp ở thủ đô.
Trước cửa một căn phòng nào đó, người giúp việc ra sức gõ cửa, vui mừng la lớn: “Gia chủ nhà họ Mục đã lên tiếng tuyên bố không có bất cứ quan hệ gì với Mục Hàn, bản thân anh ta phải chịu trách nhiệm với mọi việc làm của mình, cho dù có bị người ta đánh chết cũng không liên quan tới nhà họ Mục!”
Trong phòng, Diệp Chính Đạo vốn đang chán nản nghe được tin này thì cả người nhất thời bừng bừng sức sống.
Diệp Chính Đạo như con cá bật dậy khỏi mặt nước, nhảy từ trên giường xuống, vội vàng đẩy cửa ra, nắm lấy cổ áo của người giúp việc: “Cậu nói thật sao?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!