Chương 75: Tên ngốc lắm tiền
“Nhã Hiên, không phải một triệu hai trăm nghìn này là cậu đưa cho tên vô dụng Mục Hàn thật chứ?”
Mạc Tiên Tiên nghĩ tới nghĩ lui cũng cảm thấy chỉ có khả năng này, nếu không thì không có cách nào giải thích được tại sao Mục Hàn có thể bỏ ra một số tiền lớn như vậy!
“Mình… mình không!”
Lâm Nhã Hiên sốt ruột đến mức hốc mắt đỏ hoe.
“Hừ! Tôi mặc kệ! Dù sao anh cũng gian xảo, tôi sẽ không nhận thua đâu!”
Nói xong, Vi Dương tức giận đùng đùng xoay người, chuẩn bị bước nhanh rời khỏi nơi đáng chết này.
“Đi à? Đừng quên mang quà của anh đi!”
Mục Hàn quát một tiếng, ngay sau đó anh cầm thùng rác dưới bàn lên, lơ đãng quan sát rồi ném về phía trước!
Đùng!
Ầm!
Thùng rác lại kỳ lạ khó hiểu vừa vặn úp lên đầu Vi Dương.
Vì hắn đi quá nhanh, trước mắt lại đột nhiên tối đen nên bước chân đảo mạnh nên bị ngã chổng vó lên trời!
…
“Vợ à, em thích sợi dây chuyện này không?”
Mục Hàn thấy Lâm Nhã Hiên vừa về đến biệt thự thì đi thẳng vào phòng đeo dây chuyền vào cổ, trong lòng không khỏi vui sướng.
“Ừ”, Lâm Nhã Hiên thẹn thùng gật đầu, sau đó dường như nhớ ra điều gì đó, cô ngước mắt lên hơi do dự hỏi Mục Hàn: “Đúng rồi… sao đột nhiên anh lại có nhiều tiền như vậy?”
Vẻ mặt của Lâm Nhã Hiên hơi lo lắng, cô sợ Mục Hàn sẽ nhất thời nghĩ bậy đi đường ngang ngõ tắt.
“Vợ à, tin anh đi, số tiền này anh kiếm được một cách hợp pháp, rất sạch sẽ!”
Mục Hàn cười nhạt nói, khuôn mặt thản nhiên.
“Ừ! Tôi tin anh!”
Lâm Nhã Hiên nhìn con ngươi trong veo của Mục Hàn, gật đầu kiên định.
Lúc chạng vạng.
Một mình Mục Hàn rời khỏi biệt thự, sau đó xuất hiện ở cổng của cửa hàng nhỏ bán rượu công nghiệp mà trước đó anh đã từng mua.
Lúc này.
Ông chủ cửa hàng – Lý Thiên Hào đang kéo cửa xếp xuống, trên người còn đeo một cái ba lô nặng, có vẻ như chuẩn bị đi xa.
“Sớm vậy đã đóng cửa rồi sao?”
Mục Hàn châm một điếu thuốc, rồi rút một điếu ném về phía Lý Thiên Hào.
“Ồ… là anh à? Đúng vậy, không kinh doanh được nữa thì nghỉ sớm thôi”.
Lý Thiên Hào nhận điếu thuốc, sắc mặt hơi kỳ lạ, rõ ràng là không ngờ Mục Hàn lại đột nhiên xuất hiện ở đây.
“Nghỉ ngơi? Tôi lại thấy là chạy trốn thì đúng hơn!”
Mục Hàn hít một hơi thuốc thật sâu, tùy ý ngồi lên bậc cửa.
“Anh có ý gì?”
Lý Thiên Hào buông cánh tay đang định châm lửa xuống, dè dặt chăm chú nhìn Mục Hàn rồi hỏi.
“Có biết tại sao nhà tôi cách cửa hàng của anh xa như vậy, mà mỗi lần tôi đều cố ý đến thăm không?”
“Bởi vì trên người anh có sát khí, không, nói đúng hơn là mùi máu tanh! Anh từng giết người, hơn nữa không chỉ là một! Nhưng cuối cùng lại bằng lòng trông nom một cửa hàng bình thường sống qua ngày, tôi rất hiếu kỳ, cũng rất khâm phục”.
Mục Hàn vừa nói vừa phì phà khói thuốc.
“Anh nói cái gì, tôi không biết cũng không hiểu! Bây giờ tôi phải đi rồi, anh cứ tự nhiên!”
Lý Thiên Hào vứt điếu thuốc trong tay, sắc mặt u ám nói với giọng lạnh lùng.
“Nếu tôi đoán không sai thì lần này người mà ông trùm thế giới ngầm Sở Châu muốn tìm chính là anh đúng không?”
Mục Hàn hờ hững nói.
Khựng!
Lý Thiên Hào vừa đi về phía trước mấy bước, đột nhiên cơ thể dựng đứng lại.
“Rốt cuộc anh muốn nói gì?”
Lý Thiên Hào nghiến răng nghiến lợi chất vấn.
“Tôi không biết gì cả! Nhưng tôi rất chắc chắn, trong lòng anh có thù oán! Tôi cũng có! Về điểm này thậm chí chúng ta có thể nói là cùng cảnh ngộ nên thông cảm cho nhau”.
“Người như anh, trên lưỡi dao từng nhuốm máu, trốn không giải quyết được vấn đề đâu. Nếu sau này có chuyện gì, anh cứ đến biệt thự Vân Đỉnh tìm tôi”.
Mục Hàn ném đầu thuốc xuống đất, lấy mũi chân đạp tắt, sau đó đứng phắt dậy.
“Đi đây!”
Mục Hàn hô một tiếng, sải bước đi đến trước mặt Lý Thiên Hào, bóng người dần biến mất.
“Quả nhiên mình không nhìn nhầm, đây, thật sự là một người thú vị!”
Khóe miệng Lý Thiên Hào cong lên thành một nụ cười.
Một lát sau.
Dường như hắn nghe được động tĩnh gì đó, sắc mặt chợt đanh lại, nhanh chóng bỏ chạy thật xa.
Lúc Mục Hàn quay trở về biệt thự, đoán chừng Lâm Nhã Hiên đã đi ngủ.
Sau khi đánh răng rửa mặt xong, anh bước vào phòng mình.
“Khoảng thời gian này không biết cô nàng Thù Nhi có livestream không nhỉ?”
Mục Hàn vừa nghĩ đến đây liền mở Crazy Fish Live lên lần nữa.
“Anh Hàn, cuối cùng anh cũng online rồi! Em đợi anh cực khổ lắm đấy!”
Mục Hàn vừa online, tin nhắn riêng của Lâm Thù Nhi lập tức bùng nổ.
“Ừ, nhàm chán nên mới online xem bừa”.
Mục Hàn cố gắng nói với giọng lạnh lùng, tránh cho cô nàng này lại hiểu lầm!
“Anh Hàn, em cảm thấy anh đang tránh né em, rõ ràng anh cũng thích em mà!”
“Vì anh mà kỳ thi giữa kỳ em đã thi rớt rồi, hu hu”.
Lâm Thù Nhi gửi biểu cảm khóc lớn.
Ực ực!
Mục Hàn nuốt nước bọt, cố ý tránh né cô ta sao? Đầu óc của con nhóc này sao lại lớn vậy chứ?
Có điều, nếu thật sự ảnh hưởng đến việc học của Lâm Thù Nhi thì anh đúng làm phạm lỗi lớn.
“Tôi phải làm sao thì em mới tin thật sự không phải tôi thích em?”
Mục Hàn bất lực gõ ra dòng chữ.
“Hừ! Làm gì đi nữa thì em cũng không tin!”
“Nếu không thích em thì anh tuyệt đối không thể tiêu mấy trăm triệu để giúp em! Trừ phi, anh thật sự là tên ngốc lắm tiền!”
Lâm Thù Nhi tiếp tục gửi biểu cảm kiêu ngạo.
Tên ngốc lắm tiền?
Trong nháy mắt, đầu óc Mục Hàn đã bắt đầu vạch ra một phương án hoàn chỉnh.
“Tôi thật sự là tên ngốc lắm tiền!”
Mục Hàn trả lời.
Sau đó, anh bấm gọi cho Mộ Dung Phong:
“Lập tức, nạp một tỷ vào tài khoản Crazy Fish Live của tôi!”
Mục Hàn hờ hững nói.
“Rõ!”
Mộ Dung Phong nuốt nước bọt ừng ực, xem ra Điện Chủ lại muốn ‘tắm máu’ Crazy Fish Live rồi.
…
Chu Tiểu Thảo là một sinh viên nghèo đến từ vùng núi xa xôi, không chỉ như thế, cô ta còn vô cùng xấu xí!
Dáng người to con, mắt nhỏ tí, mũi tẹt, cùng với cái mồm to như chậu máu khiến người khác sợ hãi!
“Thế giới này vẫn là nhìn vào nhan sắc mà! Mình livestream ở Crazy Fish Live lâu như vậy mà ngay cả một fans hâm mộ, một like cũng không có…”
“Thật là ngưỡng mộ Tiểu Mỹ, người trông xinh đẹp, được đại gia tên Mạch Thiên Hàn kia để ý, thẳng tay hào phóng thưởng cho mấy trăm triệu!”
Chu Tiểu Thảo chua xót nghĩ.
Cô ta cũng là sinh viên học Đại học Sở Dương, gần đây thường nghe nói Lâm Thù Nhi ở trường vì livestream đã trở thành ‘phú bà’ bạc tỷ, nên cô ta hào hứng mượn tiền mua máy tính cũ, gia nhập vào ngành livestream.
Ai ngờ.
Mấy ngày trôi qua, từ đầu đến cuối đều chẳng được gì!
“Trời ơi, ông cho tôi một đại gia bạc tỷ đi!”
“Mặc dù trông tôi xấu xí, nhưng tôi thật sự rất dịu dàng mà!”
Chu Tiểu Thảo nghĩ đến đây liền kích động, cũng mặc kệ có đang livestream hay không, hoàn toàn không quan tâm hình tượng mà ngửa mặt lên trời thở dài!
Đúng lúc này.
Đôi mắt nhỏ ti hí mắt lươn của cô ta hé ra một khe hở đột nhiên xuất hiện một luồng ánh sáng khiếp sợ!
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!