“Hát kịch” Chủ quán kinh ngạc. “Nơi đây vẫn có người thật sự hát kịch hoàng mai
Bên kia đã có đồng nghiệp tốt bụng giúp cô chọn “Mình yêu nhau từ kiếp nào”, hơn nữa còn được ưu tiên.
Là đoạn tuyển chọn trong Ai chết giơ tay nghe khá nhiều nên thuộc, khúc nhạc dạo vang lên, Lam Tuyết
Giang hối hận đã không còn kịp, không thể làm gì khác hơn là hát theo màn hình:“Đừng rời đôi bàn tay, chưa kịp ôm nhau phút cuối, Đừng rời xa khỏi như như bóng mây,
Mình yêu nhau từ kiếp nào? Đã dìu nhau qua kiếp này? Tim cạnh tim bùng cháy chẳng bao giờ tắt đầu. Đời này có lạc nhau, sẽ tìm nhau ở kiếp khác. Tim ở đáy đại dương hay thác cheo leo. Tim giọt sương trên lá mềm, đàn hạc bay về bên thềm. Tìm giữa thiên hà xa mãi, em vẫn cứ tìm....”
Một bài hát xong, trong phòng riêng tĩnh lặng.
Lam Tuyết Giang hơi lúng túng, tưởng như lần trước.
Quay đầu lại mới phát hiện dường như tất cả mọi người đều khiếp sợ nhìn cô, không biết là ai vỗ tay trước, theo đó từng tiếng từng tiếng vang lên.
“Tuyết Giang, không nhìn ra, cô còn có tài như vậy? “Hức, bêu xấu rồi...”
Lam Tuyết Giang còn chưa từng được chú ý như vậy, đưa micro ném cho đồng nghiệp, lúc ngồi xuống, lét nhìn về phía Hoàng Tử Bình, thấy ánh mắt sâu thẳm của anh cũng đang nhìn cô, giật mình sợ hãi mà né sang hướng khác nhưng trong lòng lại nóng bức.
Lúc kết thúc rời đi, Lam Tuyết Giang lề mề đi sau cùng.
Từ cửa kính bước ra, quả nhiên thấy chiếc xe Land Rover màu trắng dừng ở đó, cô tới mở cửa xe.
Hoàng Tử Bình khởi động xe, đi qua hai hoặc cha kí lô mét dọc theo con đường chính, đột nhiên đèn xi nhan bên phải, không bao lâu dừng lại, trong tần nhìn là bờ sông mênh mông, còn có thể nhìn thấy sống và cầu khi đèn sáng.
Lam Tuyết Giang không rõ, đang muốn hỏi thì nghe anh nói:“Hát lại cho tôi nghe vở kịch hoàng mai kia lần nữa”
“Ở chỗ này? Có kinh ngạc. “Ừ” Hoàng Tử Bình gật đầu.
Lam Tuyết Giang cau mày, đợi thêm lát, thấy anh vẫn cứ duy trì dáng vẻ chờ đợi.
Liếm môi hai làn, cô rốt cuộc vẫn nhăn nhó mở miệng: “Ta thi trạng nguyên không vì phô trương tên tuổi, ta thi trạng nguyên không vì làm quan lớn, vì đa tình Lý công tử, phu thê ân ái, hoa nhỏ đẹp, trăng non tròn...”
Âm cuối đằng sau kéo dài, bị môi của Hoàng Tử Bình nuốt hết.
Lúc buông ra, trán anh vẫn còn ti trên mặt cô, ánh mắt sâu xa:“Ai dạy em?”
“Mẹ tôi dạy...”
“Ừ” Hầu hết của Hoàng Tử Bình khẽ giật, nhìn gần cô: “Sau này chỉ cho phép hát cho một mình tôi nghe.”
Lam Tuyết Giang cau mày với mỗi giờ mỗi khắc độc tài của anh.
“Nghe thấy không?” Hoàng Tử Bình trầm giọng. “Nghe thấy rồi” Cô bận dịu ngoan.
Lam Tuyết Giang thấy anh không có ý định ngồi trở lại, nửa thân thể vẫn đè ép cô, hơn nữa đưa tay mở ngăn chứa đồ, lấy một hộp nhỏ từ bên trong ra.