Vị trí đẹp tầng trệt phòng bệnh cao cấp, lấy ánh sáng cũng tốt.
Lam Tuyết Giang đứng bên cửa sổ, ánh chiều tà kéo căng rọi trên mặt, hình ảnh tối hôm qua liên tục ùa về trong tâm trí.
Lúc Hoàng Tử Bình rút ra bao cao su, cô còn tưởng rằng anh cố ý đùa cô.
Không nghĩ tới một giây sau đã thật sự nhào tới, theo ghế dựa bị đặt nằm ngang, anh ngang qua người cô, sau đó chính là tiếng kéo khóa kéo quần soóc của cô, thẳng thắng đến nỗi không thể thẳng thắng hơn.
Lam Tuyết Giang muốn vùng vẫy, sợ lúc nào cũng sẽ có thể có người tới gần.
Dường như cả một buổi tối, thân xe đều không ngừng chấn động.
Đây có thể là chuyện điên cuồng nhất cô từng làm tới bây giờ, chỉ là nhớ lại cũng cảm thấy nóng mặt.
“Say này tôi chỉ cho phép em hát cho một mình tôi nghe.”.
Lam Tuyết Giang nghĩ đến hôm qua chơi xe chấn, anh nói bên tai cô.
Giơ tay mò cổ áo, cách quần áo có thể cảm nhận được chìa khóa nhỏ treo trên xương quai xanh, hôm đó
lúc anh tự cài cho cô, cũng đã nói như thế: “Sau này tới chỗ nào cũng phải đeo”
Sau này, sau này nữa...
Lam Tuyết Giang hé miệng, giữa bọn họ nào có nhiều sau này như vậy.
Lắc đầu, cô quay người lại, phát hiện bà đang nằm trên giường bệnh híp mắt cười dịu dàng nhìn cô.
“Tử Bình đưa à?”
“Vâng...”
Bà cười đưa tay về phía cô, Lam Tuyết Giang bước tới: “Bà nhìn một chút, quý giá thật, kim cương nhiều như vậy”.
“Cháu không muốn, chỉ là anh ấy không cho là không được...”
Lúc Lam Tuyết Giang nghĩ đến hành động ở New York, còn có chút bất lực, cũng không biết nói lời như vậy vào tai bà ngoại càng giống như làm nũng.
“Tuyết Giang, cuối cùng ông trời cũng xem như đối xử không tệ với cháu. Cháu cũng phải cố gắng quý trọng đoạn duyên phận này!” Bà than thở mà cười, lại không nhịn được mà bùi ngùi xúc động: “Bà biết, trong lòng cháu vẫn không thể bỏ được cậu ta... Bà cũng không thể không thừa nhận, Nguyễn Vinh cũng là đứa trẻ tốt, chỉ là cậu ấy cũng xem như lớn hơn cháu hai tuổi, nhưng tiếc rằng cậu ấy từng kết hôn, còn đưa theo đứa con...”
Ánh mắt Lam Tuyết Giang chìm xuống: “Cháu biết...” Bà ngoại thấy thế, muốn nói nhưng lại thở dài rồi thôi, không nói nữa.
Buổi tối hai ông cháu ăn xong, Hoàng Tử Bình gọi đến, nói là đã tới bệnh viện.
Cúp điện thoại, bà ngoại liền vừa cười vừa hối: “Mau đi đi!”
Lam Tuyết Giang đi ra khỏi nhà lớn, Phan Anh đứng bên cạnh Bentley thay cô mở cửa xe.