Sáng hôm sau, lúc Lam Tuyết Giang tỉnh lại vẫn mỏi lưng đau chân.
Cổ họng cũng hơi khàn khàn, tối hôm qua bị anh ra lệnh gọi tên cũng không nhớ rõ biết bao nhiêu lần, cũng không biết là cái hứng thú buồn nôn gì, chỉ nhớ rõ mỗi lần gọi, màu đỏ trong mắt anh càng lúc đậm hơn một chút.
Dùng nước lạnh rửa mặt, lúc treo khăn mặt quay trở lại thì cô giật mình sợ hãi.
Dao cạo râu cô đưa tối hôm qua nằm trên bồn rửa
mặt, mà cái lúc đầu thì bị bỏ vào thùng rác.
Tầm mắt Lam Tuyết Giang xoay vòng, vẫn không dám
tin.
Nếu thị lực của cô không nhìn nhầm, dao cạo râu của anh vốn là được nhập khẩu, giá cả trên đó còn quý giả hơn của cô nhiều...
Lúc xuống lầu, chiếc Bentley màu đen vẫn dừng dưới lầu rất sớm.
Dòng xe lúc cao điểm hơi chậm một chút, dọc theo đường đi không nhàn rỗi, Phan Anh ở phía trước cầm văn kiện và PDA trong tay, cung kính báo cáo lịch trình và sắp xếp cả ngày cho Hoàng Tử Bình.
Không biết có ý định sẵn hay là vô tình, tay Hoàng Tử Bình vẫn luôn khẽ sờ cằm.
Không có râu vụn, sạch bong.
Lam Tuyết Giang nghĩ đến dao cạo râu nhập khẩu bị bỏ vào thùng rác, hoảng hốt di chuyển ánh mắt, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đến công ty, Phan Anh thay cô mở cửa xe, cô nói tiếng cảm ơn rồi chuẩn bị rời đi.
“Chờ đã”. Hoàng Tử Bình bỗng nhiên gọi cô lại.
Lam Tuyết Giang ngờ vực, dừng động tác quay đầu lại: “Sao vậy?”
Hoàng Tử Bình không nói, mà dựa nửa người trên lại chỗ cô, ngũ quan từ từ phóng lớn trong tầm mắt, sau đó, lặng lẽ không báo trước hôn cô.
1
Không triền miên được bao nhiêu, chỉ vô cùng hời hợt.
Động tác cũng rất vội vã, Lam Tuyết Giang ngay cả phản ứng cũng không kịp.
Hoàng Tử Bình đã ngồi trở lại chỗ cũ, môi mỏng hiện lên một độ cong: “Tôi rất thích”
Chiếc Bentley màu đen chầm chậm chạy đi, không bao lâu đã hòa vào dòng xe không phân rõ được.
Lam Tuyết Giang chớp mắt, sau khi xuống xe đã đỏ mặt ngây ngốc đứng tại chỗ, mặc dù biết câu “thích” trong miệng anh ám chỉ cái gì, nhưng thật sự giống như hành động giữa người yêu vậy.
Trời ạ, cô ngẩn ngơ cái gì chứ?
Chập tối.
Ra khỏi tòa nhà văn phòng sau giờ làm việc, có một bóng dáng quen thuộc đứng ở cửa.
Vốn dĩ anh đang đứng ở tư thế nghiêng người, nhìn thấy cô thì đứng thẳng dậy bước tới, anh vẫn mặc rất diêm dúa, đường viền cổ áo mỏng mở rộng, dây chuyền hình tượng Phật bằng ngọc ở trên cổ lắc lư theo động tác của anh.
Tiêu Đông Hoàng bước đến dẫn cô đi, vô cùng lo lắng.
Lam Tuyết Giang không giãy giụa, bị kéo một mạch đến cánh cửa xoay tròn: "Đi đâu vậy?"
"Cứ đi theo anh thì sẽ biết!"
Tiêu Đông Hoàng chỉ nói một câu này rồi nhét cô vào trong xe.