Trong người rất khó chịu, như có hàng vạn con kiến cắn, cả người choáng váng không có sức, mà trong lòng còn có ý nghĩ kinh khủng hơn, hi vọng Nguyễn Vinh ôm cô chặt hơn một chút.
“Tuyết Giang, em không sao chứ?” Nguyễn Vinh quan tâm hỏi.
Lam Tuyết Giang lắc đầu nguầy nguậy, nghĩ rằng có lẽ cô đã uống quá nhiều, nhưng cảm giác đó vẫn không biến mất.
Ngược lại, trong cơ thể càng lúc càng nóng bừng, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, lông mi run rẩy: "Anh Nguyễn Vinh, em có chút khó chịu..."
Lúc này, cô đã dần dần hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, bởi vì loại cảm giác này có vẻ quen thuộc, lúc đầu khi làm việc trong quán bar dưới lòng đất, cô uống rượu do khách đưa cho, sau đó gặp phải Hoàng Tử Bình ... .
Cửa kính tự động của câu lạc bộ mở ra, người tiếp khách ở cửa gật đầu mỉm cười chào đón.
Hai người đàn ông mặc vest thẳng tắp lần lượt bước vào, vóc dáng người phía trước cao hơn một chút, ra dáng một ông chủ, đôi mày và ánh mắt hờ hững như cách nhau một thế giới. Lúc này, cà vạt vẫn như cũ thắt rất tinh tế, nhịp bước chân nhanh nhưng không loạn, xem dáng vẻ này giống như là đến chiêu đãi khách hàng.
Có quản lý bước tới và dẫn họ đến một căn phòng bao bên tay trái.
Phan Anh đang đi phía sau đột nhiên dừng lại, chỉ vào hướng thang máy nói: "Tổng giám đốc Hoàng, bên kia hình như là cô Lam ...".
Nói xong thì hối hận vì mình lắm lời.
Bởi vì không chỉ có một mình Lam Tuyết Giang, bên cạnh cô còn có một người đàn ông với nét mặt nghiêm túc, vóc người thẳng tắp, trông giống như một quân nhân. Điều đáng nói là lúc này hai người cử chỉ rất thân mật.
Phan Anh cẩn thận quan sát sắc mặt của ông chủ.
Đúng như dự đoán, nhìn thấy đôi lông mày của anh bất chợt rủ xuống, đôi môi mím chặt.
Sau khi nhìn rõ người đàn ông đó là ai, Hoàng Tử Bình đột nhiên cảm thấy bắp thịt cánh tay phải nổi lên.
Anh siết chặt nắm tay trong túi quần, lạnh lùng thu hồi tầm mắt, tiếp tục chuẩn bị đi về hướng phòng bao, nhưng chưa đi được hai bước, Phan Anh ở phía sau vội vàng nói: "Cô Lam hình như có gì đó không đúng."
Nguyễn Vinh đỡ Lam Tuyết Giang ra khỏi câu lạc bộ.
Bên ngoài gió đêm thổi tới, cô càng dựa sát vào lòng anh ấy hơn, đôi mắt cô đã nhắm lại, chỉ có lông mi đang run rẩy, đèn đường chiếu xuống hai má cô ửng hồng không bình thường.
Anh ấy gọi cô mấy tiếng nhưng không thấy cô trả lời, hai bàn tay buông lỏng nắm chặt thành nắm đấm.
Nguyễn Vinh nhíu mày, chỉ nghĩ cô say rượu.
Anh ấy không khỏi bước nhanh hơn đi tới chỗ đậu xe, anh ấy mở cửa ghế phụ, cẩn thận đặt cô ngồi vào, khi anh ấy đang cài dây an toàn thì bỗng truyền đến tiếng hai xe va chạm vào nhau.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!