Hoàng Tử Bình nheo đôi mắt đen láy rồi nói:“Tay em che cổ làm gì thế?”
“Làm gì có...” Lam Tuyết Giang căng thẳng ngập ngừng.
Hoàng Tử Bình đứng dậy, ưu thế chiều cao khiến cô chợt trở nên bé nhỏ.
Sau đó anh vươn tay ra kéo tay đang che trước cổ áo của cô, ánh mắt anh dần trở nên sâu hơn:“Vòng Cổ đâu rồi?”
CỔ có hoàn toàn lộ ra, Lam Tuyết Giang không thể che giấu được nữa.
Cô nuốt một ngụm nước bọt, đôi lông mi run rẩy, cô liếc sang chỗ khác rồi nói: “Hôm qua lúc tắm xong tôi quên đeo...”
Hoàng Tử Bình chậm rãi thu tay lại, sau đó dùng đôi tay kẹp điếu thuốc đưa lên miệng, điếu thuốc nhanh chóng ngắn đi, khi khói thuốc phà vào mặt cô thì anh chậm rãi hỏi: “ Lam Tuyết Giang, lúc tôi đưa dây chuyền cho em thì tôi đã nói gì?”
“.” Đôi tay của Lam Tuyết Giang đan vào nhau. “Nói lại cho tôi nghe!” Hoàng Tử Bình bỗng nói lớn tiếng.
Lam Tuyết Giang co rụt vai lại, cô cắn môi nói:“Sau này đi đâu cũng phải đeo nó, lúc nào cũng phải đeo trên CỔ...”
“Còn nữa mà?”. “Đi tắm cũng không được tháo...”
Sau khi nói xong thì Lam Tuyết Giang thấy đau đầu vì lý do vớ vẩn cô vừa nghĩ ra.
“Em có biết mình có một thói quen gi không?” Hoàng Tử Bình lên tiếng lần nữa, anh vừa dập điếu thuốc đang hút dở xuống gạt tàn, vừa tách đôi tay đang đan vào nhau
của cô rồi giơ tay cô lên: “Khi nói dối tay em toàn mồ hôi thôi.”
“...” Lam Tuyết Giang thấy tim mình đập nhanh hơn vì căng thẳng.
Người đàn ông này quá sắc bén và nhạy cảm rồi!
Dường như khi ở trước mặt anh, không có gì có thể giấu giếm được mà đều bị vạch trần sạch sẽ.
Hoàng Tử Bình lau mồ hôi trong tay cô rồi hỏi: “Tôi hỏi em lần cuối nhé, dây chuyền đâu rồi?”.
“.” Lam Tuyết Giang nhìn anh và không còn dám nói dối nữa nên hạ thấp giọng nói: “Tôi làm mất rồi...”
Bỗng khóe miệng của Hoàng Tử Bình xệ xuống.
Đôi mắt sâu thẳm u ám nhìn cô hai giây rồi sau đó anh hất tay cô ra đi lên tầng.
Lam Tuyết Giang cúi đầu, cho đến khi tiếng bước chân biến mất thì cô mới dám tắt đèn ở phòng khách đi, rồi sau đó mới dám im lặng đi theo sau.
Khi mở cửa phòng ngủ ra thì thấy Hoàng Tử Bình chưa đi tắm, anh cởi áo ngoài ra rồi nằm lên giường, mặt mũi u ám tối đen như mực, đôi môi mỏng mím thành một đường chỉ dài.
Lam Tuyết Giang đi lên trước âm thầm nhặt áo anh rồi treo lên.
“Này, anh không đi tắm à?” Cô thăm dò hỏi nhưng không ai trả lời.
Lam Tuyết Giang liếm môi nói:“Thế tôi đi tắm trước nhé...”
Vẫn không có ai đáp lời như là cô đang tự nói một mình vậy, cả quá trình Hoàng Tử Bình cũng chẳng thèm liếc cô một cái.
Lam Tuyết Giang thấy vậy thì cũng không vào phòng tắm mà đứng nguyên tại chỗ, dáng vẻ của cô như là đứa trẻ làm sai chuyện gì đấy.
Tuy đúng là cô đã làm sai chuyện...
Cô nắm chặt tay một lúc lâu rồi cuối cùng đi đến bên giường, Lam Tuyết Giang nhẹ chân nhẹ tay vòng từ cuối giường qua, sau đó đứng bên cạnh anh.