Chân Lam Tuyết Giang vừa bước ra khỏi cánh cửa Xoay của tòa nhà, phía sau đã có người hô một tiếng kính cẩn: "Chủ tịch!".
Lam Tuyết Giang và anh Trưởng bộ phận quay đầu nhìn lại, thấy Hoàng Tử Bình và trợ lý Phan Anh lần lượt đi ra ngoài, chắc là lịch trình tiếp theo.
Như vô tình, Hoàng Tử Bình nhẹ giọng nói: "Cũng tiện đường, hai người lên đây đi cùng một đoạn."
“Cảm ơn anh Hoàng!”Viên quản lý lập tức trả lời.
Bên đường, một chiếc Bentley màu đen đang đậu. Phan Anh nhanh nhẹn chạy tới mở cửa sau.
Lam Tuyết Giang đang ngây ngốc đứng một bên liền bị viên quản lý kéo đi, anh ta liếc nhìn Hoàng Tử Bình đang ngồi ở trong, sau đó quay lại nói với cô: "Tuyết Giang, nhanh lên, ngồi vào giữa!"
Cô vừa mở miệng, còn chưa nghĩ tới việc từ chối đã bị nhét vào.
Tài xế lái xe đi, Lam Tuyết Giang bị kẹp giữa Hoàng Tử Bình và viên quản lý.Anh ta ngồi xuống là ngay lập tức nói những lời có cánh về phía Hoàng Tử Bình. Có vẻ đã quen với những lời xu nịnh, Hoàng Tử Bình chỉ thỉnh thoảng nhếch môi.
Lam Tuyết Giang đang chăm chăm nhìn về phía trước nên chỉ nghe tiếng được tiếng mất. Đột nhiên, có một lòng bàn tay bao phủ bàn tay trái của cô.
Lam Tuyết Giang giật nảy mình.
Cô muốn rụt tay lại những bàn tay với những ngón dài thanh mảnh kia đã nắm chặt tay cô.
Nhiệt độ của lòng bàn tay người kia không ngừng truyền vào mu bàn tay Lam Tuyết Giang. Cô gần như ù cả đầu vì căng thẳng và sợ sệt. Anh ta lại định giở trò gì nữa đây?
Nhịp hô hấp của Lam Tuyết Giang như chậm lại. Cô nghiến răng nghiến lợi nhắc nhở:"Chủ tịch Hoàng! Hoàng Chủ tịch!".
“Có chuyện gì?” Hoàng Tử Bình nghiêng đầu liếc mắt nhìn sang cổ.
Giọng điệu rất ung dung, mang theo vẻ nghiêm túc. Ngay cả viên quản lý cũng không khỏi nhìn cô.
Lam Tuyết Giang không thể giơ tay trái lên và dần đỏ mặt vì xấu hổ.
Cô biết rằng sự việc lần này lại giống y hệt với sự việc xảy ra lần trước khi cô ngồi ăn tối với Lam Tâm Như. Thật chỉ có anh ta mới nghĩ ra những loại chuyện như thế này.
"Không... không có gì! Chỉ là... cảm ơn anh về công việc hôm nay ...".
Lam Tuyết Giang chỉ có thể trả lời vô nghĩa. Khuôn mặt cô đỏ bừng đến tận tai. Bàn tay của Hoàng Tử Bình cuối cùng cũng chậm rãi rút ra,
Chuyện vừa rồi hình như là anh ta cố ý trêu chọc, lại có vẻ vô tình đụng phải.
Trở lại công ty, Lam Tuyết Giang vừa ngồi xuống bàn làm việc, điện thoại đã rung lên. Trên màn hình hiện ra một dãy số lạ. Cô ngập ngừng cầm lên: "Xin chào!"
"Tôi đây."
Lam Tuyết Giang suýt đánh rơi cả điện thoại khi giọng nam vang lên phía bên kia đầu dây.
Hoàng Tử Bình dường như vẫn còn ở trong xe, âm thanh nền của động cơ vọng đến cùng với giọng anh ta ra lệnh: "Buổi tối, chín giờ tới đây". Lam Tuyết Giang cảm thấy tại mình ù đi.
Lỗ chân lông trên khắp cơ thể cô dường như dựng cả lên, nhớ lại những gì mình đã nói với anh ta sáng nay.
"Vâng ." Cuối cùng, cô đành ngoan ngoãn đáp.
Sau đó, Lam Tuyết Giang thấy thời gian gọi vẫn còn tiếp tục, cô bối rối, đang định hỏi thì nghe giọng nam trầm ổn ở đằng kia nói tiếp: "Khi nào cô qua nhớ mua hai hộp Okamoto."
"..." Lam Tuyết Giang gần như bị sặc nước miếng.
“Chẳng lẽ cô không biết một tháng chỉ được uống thuốc tránh thai khẩn cấp hai lần?".
"...Tôi biết." Sau khi vội vàng cúp điện thoại, mặt cô còn nóng hơn lúc ở trong xe.
Kể từ khi nhận được cuộc gọi của Hoàng Tử Bình, Lam Tuyết Giang đã bồn chồn và không làm được việc gì ra hồn.
Vì đã nghỉ việc ở quán rượu, cô có nhiều thời gian ở lại với bà ngoại trong bệnh viện cho đến khi trời sập tối. Sợ muộn nên cô vội vàng đi sớm hơn một tiếng.
Trước khi lên xe buýt, cô vào một cửa hàng tiện lợi.
Có thể lúc này là buổi tối nên bên trong có rất nhiều khách hàng. Cô mắt nhắm mắt mở lấy đại vài món đồ ngổn ngang trên kệ, thậm chí không kịp nhìn xem đó là thứ gì.
Nhìn trái nhìn phải, cô đỏ mặt đưa tay lấy hai chiếc hộp.
"Thưa cô, tôi có thể giúp gì?"
Cuối cùng cũng đến lượt cô thanh toán. Nhân viên thu ngân nhìn vào máy quét và hỏi.
Gương mặt trắng bệch của Lam Tuyết Giang cắt không ra một giọt máu, thật lâu sau, cô mới đưa chiếc hộp giấu trong lòng bàn tay. Giọng cô nhỏ như muỗi kêu: "Tôi... Cái này...”